HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cả người Cảnh Dật Thần là một bộ vest màu đen, giống như một con báo săn, lạnh lùng đứng ở cửa, con ngươi đen lánh, tựa như băng không có một tia tình cảm.

Cảnh Dật Nhiên thấy rõ anh, cậu ta hài lòng huýt sáo một tiếng, cố ý ôm thật chặt Thượng Quan Ngưng đang không ngừng giãy giụa trong ngực, dùng giọng điệu lẳng lơ nói: “Ơ, đến đúng lúc quá, vừa mới đem ngươi tình nhỏ bé từ Mỹ trở về, sao lại không cùng cô ấy nồng nhiệt một lát? Anh không phải vẫn đối với cô ấy nhớ mãi không quên à...”

Cậu ta còn chưa có nói hết, Cảnh Dật Thần một cú đấm thẳng lên gương mặt cậu ta, tốc độ nhanh đến mức Thượng Quan Ngưng không biết anh đã đánh từ bao giờ.

Cảnh Dật Nhiên đau, liền buông lỏng Thượng Quan Ngưng, sau đó chào hỏi lại một chút Cảnh Dật Thần bằng một cú đấm mới.

Nhưng, Cảnh Dật Thần từ nhỏ trong lúc đánh nhau mà lớn lên, không giống như Cảnh Dật Nhiên được mẹ cậu ta tỉ mỉ bảo vệ, “cẩm y ngọc thực”, “thanh sắc khuyển mã”, chưa từng chịu qua bất kì khổ sở. Anh trải qua vô số lần cuộc chiến sinh tử, đã sớm có được khả năng nhanh nhẹn cùng sức khỏe mạnh mẽ.

Vì vậy, sau mấy lần đánh đấm, Cảnh Dật Thần không bị sứt mẻ miếng nào, vest đen chỉnh tề, sạch sẽ, tóc tai hoàn hảo, mà Cảnh Dật Nhiên thì thở hổn hển, khoác Tây áo sơ mi nhăn nhúm thành một nắm, trên mặt máu càng nhiều.

Ngay tại góc mũi và khóe môi Cảnh Dật Nhiên máu không ngừng chảy ra, vốn là gương mặt đẹp trai, giờ lại bị sưng đến không nhận ra hình dạng, nhưng cậu ta giống như chưa tỉnh, dùng giọng nói hận trước hận sau, nói: “Ôi ôi ôi, thật là đáng tiếc, một chút nữa thôi, tôi liền có thể ném được mùi vị người đẹp, tiếp theo, thiếu gia đây nhất định đầu tiên sẽ lột sạch áo quần, sau đó cùng mỹ nhân tán gẫu nhân sinh.”

Cảnh Dật Thần một chữ cũng không thèm nói, đi đến một phát dùng luôn cú đấm, đánh cho cậu ta cuộn tròn trên mặt đất kêu đau, mới thu hồi tay.

Sau đó, anh không nhìn đến cậu ta cái nào, trực tiếp đi đến trước mặt Thượng Quan Ngưng, kéo tay cô rời đi.

Thượng Quan Ngưng tay chân lảo đảo đi theo Cảnh Dật Thần ra khỏi cửa chính Hoàng gia Vương miện, cô biết, giờ phút này anh thật sự giận rồi.

Bởi vì anh nắm tay cô rất chặt, sức lực lớn làm cô có chút đau, nhưng cô có cảm giác anh đang cố gắng khống chế sức lực của bản thân, giống như mạnh tay tí nữa là sẽ làm đau cô.

Cảm giác này so với lúc trước Cảnh Dật Nhiên cầm tay cô không hề giống nhau, Cảnh Dật Thần không thể chú ý đến suy nghĩ của cô, một mặt cố gắng không làm cô đau, nhưng Cảnh Dật Thần lại không có.

Trước cửa lớn Hoàng gia Vương miện, có hai hàng người giỏi giang mặc vest đen đang đứng đó, người đứng đầu có gương mặt rất giống với Lý Nhiều.

Anh vẫn luôn cho người bí mật bảo vệ Thượng Quan Ngưng, thấy cô vào Hoàng gia Vương miện, mà người cô gặp mặt là Cảnh Dật Thần, liền nhanh chóng báo cáo cho Cảnh Dật Thần.

Cảnh Dật Nhiên nổi tiếng biến thái ở thành phố A, chỉ cần cậu ta nhìn vừa mắt người phụ nữ nào, nhất định sẽ không bỏ qua, mặc kệ đối phương có thân phận gì, mặc kệ người đó là tiểu loli chưa trải qua sự đời hay là phụ nữ đã có chồng.

Phụ nữ thành phố A không ít, đối diện cậu ta luôn sợ sệt, thế mà, rất nhiều người, bởi vì gương mặt đẹp trai đó, phong cách ngả ngớn không đàng hoàng, điên cuồng si mê, còn có cả người bỏ nhà bỏ con trốn theo cậu ta.

Nhưng, cậu ta chưa từng cùng phụ nữ nồng nhiệt, trước nay đều không hề lưu luyến, những người tự mình tìm đến cửa, đều có kết thúc thê thảm, lâu ngày, cậu ta được treo lên cái tên vô cùng đẹp mắt “Tuyệt tình công tử.”

Cho nên có người nói, hai vị thiếu gia nhà họ Cảnh, một người lạnh lùng cay nghiệt không gần phụ nữ, một người dịu dàng tuyệt diễm không có phụ nữ không vui, nhưng trên thực tế, không có người phụ nữ nào có thể làm cho hai người họ giao ra trái tim của mình, bởi vì bọn họ không có trái tim.

Lý Nhiều không biết Nhị thiếu gia có tim hay không có tim, nhưng cậu biết, kể từ khi gặp được Thiếu phu nhân, Đại thiếu gia Cảnh Dật Thần mới tìm ra chính trái tim của mình.

Cùng với người đầu óc cơ bắp A Hổ không thể dung nhòa suy nghĩ, kinh nghiệm của Lý Nhiều long đong, đối với “nhân tình thế sự” cậu có thể hiểu rõ hơn, mỗi tiếng nói hành động của Đại thiếu gia, cậu đều có thể biết, có thể nhìn thấu, Thiếu phu nhân đối với người càng ngày càng quan trọng rồi.

Vì thế, hắn vô cùng quan tâm bảo vệ Thiếu phu nhân, cô đi chỗ nào, gặp ai, cậu đều im lặng ghi nhớ, nếu như thiếu gia muốn biết, cậu đều có thể nhanh chóng báo cáo chính xác không có sai lầm.

Nhị thiếu gia động đến Thiếu phu nhân, chắc chắn là xúc phạm chọi lại Đại Thiếu gia rồi.

Chỉ sợ những ngày tiếp theo của cậu không được tốt nữa.

Hiện tại Cảnh Dật Thần vô cùng tức giận, mặc dù đã đánh Cảnh Dật Nhiên một trận, tức giận vẫn như cũ bể tanh bành trong lòng anh.

Vợ mình gặp phải khó khăn, nhưng không chịu nói với anh một lời, một người liền cùng một người khác cẩn thận thiết kế âm mưu, nếu không phải Lý Nhiều vẫn luôn đi theo cô, anh không cách nào tưởng tượng hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì!

Tuy rằng tất cả chuyện này đều không thể mắng cô, Cảnh Dật Nhiên hoàn toàn hướng vào anh, Thượng Quan Ngưng chỉ là thủ đoạn trả thù của cậu ta mà thôi, nhưng anh vẫn không thể không tức giận.

Thượng Quan Ngưng luôn là người sáng suốt, những chuyện quan trọng trước nay đều không hề mơ hồ, cô biết anh tức giận, cũng biết vì sao anh lại giận.

Chỉ là, cô không nghĩ người hôm nay cô gặp nguy hiểm đến vậy, hơn nữa người này không giống như có quan hệ bình thường với anh. Nói chuẩn hơn, hai người bọn họ nhất định có thù hận, cô hẳn là bị “ương cập trì ngư”(*) rồi.

(*) Tai bay vạ gió.

Cô đi theo Cảnh Dật Thần lên xe, che cổ tay rồi ngồi núp trong mọt góc.

Cô rõ ràng nghe được câu nói của Cảnh Dật Nhiên "Đem ngươi tình nhỏ bé từ Mỹ trở về” cô biết cậu ta cố ý châm ngòi chia rẽ, nhưng cậu ta đã châm ngòi thành công.

Rõ ràng là Cảnh Dật Thần đi công tác ở Châu Phi, lịch trình sắp xếp cũng chỉ có ba ngày, đã qua năm ngày, anh mới trở về.

Cô tin rằng, Cảnh Dật Nhiên không có nói dối, Cảnh Dật Thần đi nước Mỹ đón người.

Mà người anh đón, là người anh nhớ mãi không quên, là cô gái anh mà đã vẽ.

Tuy rằng Cảnh Dật Thần đã từng nói qua, bọn họ không có gì, chỉ là bạn bè bình thường, nhưng trái tim Thượng Quan Ngưng vẫn thật khó chịu.

Không một người vợ nào có thể chịu được chồng mình tâm niệm mười năm trời một cô gái, hơn nữa “không xa vạn dặm” đón cô ấy trở lại. Trừ khi người vợ đối với chồng không hề có tình cảm.

Nhưng, Thượng Quan Ngưng để tay lên ngực tự hỏi, cô thật sự đối với không có chút ít tình cảm nào sao?

Nếu như không có tình cảm, trong lòng cô bây giờ sẽ không chua xót rồi.

Thượng Quan Ngưng có một ưu điểm rất lớn, đó là cô luôn có dũng khí đối mặt với tất cả những người mình gặp phải.

Đã thuộc về cô, ai cũng đừng nghĩ sẽ cướp đi, mà đã không thuộc về cô, ngay cả sẽ làm mạng cô nát bươm thành từng mảnh nhỏ, tuyệt đối cô không cưỡng cầu.

Cảnh Trung Tu từng nói, Thượng Quan Ngưng tính cách lanh lẹ đơn thuần, Cảnh Dật Thần là người không thích nói chuyện, tâm tư quá sâu, hai người vừa lúc góc bù – bổ sung cho nhau. Người khác từng trải qua kinh nghiệm sống phong phú, ánh mắt sắc bén, đánh giá hai người cơ hồ “nhất châm kiến huyết.”(*)

(*) Nói trúng tim đen.

So sánh với giờ phút này, Cảnh Dật Thần mặt lạnh không nói một lời, Thượng Quan Ngưng trực tiếp mở miệng, hỏi ra nghi ngờ sâu trong lòng.

“Nhờ tổng giám đốc giải thích một chút, người đàn ông vừa rồi là ai, thuận tiện nói một chút đến chuyện xảy ra về tình nhân ở nước Mỹ. Em nghĩ, người nên tức giận, là em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi