HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Trịnh Kinh hiểu ý của Trịnh Luân, cô không muốn hắn đi gặp ba mẹ nói về mối quan hệ của hai người, không muốn hắn vì cô mà náo loạn khiến nhà không yên.

Hắn nhẹ nhàng thở dài, an ủi cô nói: “Không có việc gì, em yên tâm, anh sẽ không mạo hiểm. Anh có biện pháp khác, chẳng qua phương pháp này có khả năng sẽ làm ba mẹ đau lòng, cho nên anh mới do dự.”

Trịnh Luân có chút nghi ngờ hỏi: “Phương pháp gì? Anh có biện pháp gì sao?”

Loại việc như này thì làm sao có biện pháp nào?

Hiện tại tất cả mọi người biết cô là con gái Trịnh gia, là em gái của Trịnh Kinh!

Đây là sự thật căn bản không có cách nào thay đổi.

“Anh còn chưa nghĩ tốt, chờ anh nghĩ kỹ rồi sẽ nói với em. Biện pháp này có lẽ em sẽ phải chịu chút tổn thương, có thể không bị làm sao mới là tốt nhất.”

Trịnh Kinh không nói cho Trịnh Luân biết là biện pháp gì, trong lòng hắn thật sự có băn khoăn.

Trước mắt tình huống của hai người cũng không phải là tình trạng xấu nhất, phương pháp kia tạm thời chưa cần dùng đến.

……

Ngày hôm sau, Triệu An An mới vừa rời giường, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“Bà ngoại, ngài khỏe chứ! Hôm nay cháu tới đón An An đi đăng kí kết hôn, ngày hôm qua cô ấy đã đồng ý rồi. Ngài yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cô ấy!”

“Ha ha, được được được, vậy thì tốt rồi……”

Triệu An An sợ hãi biến sắc!

Từ trên giường ngã lộn nhào xuống dưới, còn chưa kịp đi dép lê, trực tiếp dùng tốc độ chạy trăm mét xuống phòng khách dưới tầng một.

“Không tốt!”

Cô lớn tiếng nói: “Họ Trịnh, anh vô liêm sỉ! Tôi đồng ý gả cho anh khi nào! Cút đi, Triệu gia không chào đón anh!”

Trịnh Kinh còn chưa kịp nói gì, Triệu lão thái thái đã không vui nói: “An An, cháu nói chuyện kiểu gì vậy? Những gì bà dạy cháu đã ném đi hết rồi hả? Nhanh chóng xin lỗi Trịnh Kinh!”

Triệu An An một bụng lửa giận không có chỗ bộc phát, sao có thể xin lỗi Trịnh Kinh, cô không thèm nghe lời bà ngoài, duỗi tay muốn đẩy Trịnh Kinh ra bên ngoài.

Kết quả Trịnh Kinh một tay khiêng cô lên, sau đó liền đi ra ngoài.

Triệu An An ở trên vai hắn liều mạng giãy giụa, hai tay nắm thành nắm đấm, dùng sức đánh Trịnh Kinh: “Anh vô liêm sỉ, mau thả tôi xuống! Đây là bắt cóc! Là phạm pháp! Bà ngoại, cứu mạng a, cháu không muốn kết hôn với anh ta, cháu không thích anh ta, đầu óc anh ta bị nước vào! Ngài mau cứu cháu a!”

Lão thái thái đứng ở nơi đó, cười tủm tỉm nói: “An An, nghe lời, đi đăng kí kết hôn đi, bà đã đưa hộ khẩu cho Trịnh Kinh rồi.”

Triệu An An thiếu chút nữa ngất xỉu!

Cô khóc lóc không ngừng hét chói tai: “Bà ngoại, cháu không phải cháu ruột của bà à! Ngài làm sao có thể bán cháu cho người đàn ông không bằng cầm thú này a! Cháu muốn tìm mẹ! Mẹ, mau tới cứu con gái a, đừng quản những cái châu báu gì đó nữa, con gái của mẹ sắp bị bán a! Bà không phải mẹ ruột của mẹ a! Mẹ là do bà nhặt được từ đống rác mà!”

Trịnh Kinh đang khiêng Triệu An An nghe thấy những lời đó, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã!

Thật đúng là cái gì cũng dám nói!

Triệu lão thái thái lại sớm đã thành thói quen Triệu An An không biết lớn nhỏ, một chút cũng không tức giận, còn dặn dò Trịnh Kinh: “Về sau An An liền giao cho cháu, tính tình con bé không tốt, cháu nhường nhịn nó một chút, ngày mai bà tự mình đi Trịnh gia gặp ba mẹ cháu. Trước mắt trước đi đăng kí kết hôn quan trọng hơn!”

Mặc kệ Triệu An An giãy giụa đấu tranh như thế nào, cuối cùng cô vẫn bị Trịnh Kinh nhét vào trong xe, sau đó nhắm thẳng hướng Cục Dân Chính mà chạy.

“Trịnh Kinh, gần đây có anh gặp phải quỷ đúng không? Cho nên mới khiến cho sở thích thay đổi, tính cách thay đổi, ngay cả cách làm việc cũng thay đổi theo! Đến Cục Dân Chính tôi sống chết không chịu ký tên, sống chết không chịu chụp ảnh chung, thì anh định làm gì tôi a! Những việc này, chẳng lẽ anh đều không nghĩ tới sao? Đây căn bản không phải là phong cách của anh a!”

Trong lòng Triệu An An lo lắng, cực kì sợ hãi lỡ Trịnh Kinh ép buộc cô phải đăng kí kết hôn, cứ như vậy, cô thật sự không có mặt mũi gặp Trịnh Luân!

Nếu Trịnh Luân biết hai người bọn họ đăng kí kết hôn, thật sự có khả năng sẽ đi tìm chết!

Kể cả cô ấy không đi tự sát, nhưng cô ấy không chịu ăn gì, chỉ lo khóc, chỉ lo đau lòng cũng sẽ mất mạng!

Trong nhận thức của Triệu An An, khóc chỉ dành cho lúc có người chết!

Cô có chết cũng sẽ không đăng kí kết hôn với Trịnh Kinh!

“An An, em yên tâm, anh là cảnh sát hình sự, muốn lấy một tờ giấy đăng kí kết hôn còn không dễ dàng sao? Trong Cục Dân Chính anh có rất nhiều bạn bè! Lần trước Dương Mộc Yên có thể trong tình trạng Mộc Thanh không hề biết gì lấy được giấy đăng kí kết hôn với cậu ấy, hiện tại có em bên cạnh, chẳng lẽ còn không lấy được? Em thật là quá ngây thơ rồi!”

Triệu An An bị hắn nói cho á khẩu không trả lời được!

Đúng vậy, lần trước lúc Dương Mộc Yên lấy tờ giấy đăng kí kết hôn!

Mộc Thanh từ đầu tới đuôi đều không tham dự!

Chẳng lẽ, cô thật sự phải đăng kí kết hôn với Trịnh Kinh sao?!

Không cần a! Kể cả muốn thì cô cũng phải đăng kí với Mộc Thanh mới đúng, làm sao có thể kết hôn với Trịnh Kinh!

Triệu An An như đứng đống lửa, như ngồi đống than ở trong xe nhích tới nhích lui, nôn nóng tìm biện pháp xử lí.

Hiện tại cách duy nhất mà cô có thể nghĩ đến đó là gọi điện thoại cho Cảnh Dật Thần, trên thế giới này không có chuyện gì mà hắn không thể làm được, nhưng chuyện kết hôn của cô và Trịnh Kinh, hắn thật sự sẽ quản sao?

Hắn sẽ không giúp Trịnh Kinh một phen, để bọn họ kết hôn càng thuân lợi sao?

Nếu không thì tìm Thượng Quan Ngưng? Để cô ấy nói chuyện với Cảnh Dật Thần thì tốt hơn, chuyện gì Cảnh Dật Thần cũng nghe cô ấy.

Triệu An An cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy tìm cô ấy là đáng tin cậy nhất!

Đáng thương Triệu An An, không biết giữa những người này, người không đáng tin cậy nhất chính là Thượng Quan Ngưng!

Thượng Quan Ngưng nhìn di động hiện thi ba chữ “Triệu An An”, khóe môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: An An, tớ chờ điện thoại của cậu đã lâu a!

Cô vừa nghe điện thoại, liền dùng giọng vội vàng mà hoảng loạn nói: “An An, cậu mau tới đây! Luân Luân vừa vào bệnh viện, bệnh của cô ấy rất nghiêm trọng! Trịnh Kinh đâu? Tại sao tớ gọi điện mà hắn không chịu nghe? Có phải hắn đang ở bên cạnh cậu hay không?”

Triệu An An vừa nghe, giọng nói cũng thay đổi: “Làm sao vậy, Luân Luân bị làm sao? A Ngưng, có phải cô ấy tự sát hay không?!”

Thượng Quan Ngưng bất đắc dĩ vỗ trán, sức tưởng tượng của Triệu An An thật là quá mạnh mẽ!

Cô đã nói, Trịnh Luân bị bệnh, làm sao cô ấy lại lí giải thành Trịnh Luân tự sát?

Cũng tốt, để cô ấy hiểu lầm thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.

Thượng Quan Ngưng không giải thích nhiều, chỉ liên tiếp thúc giục: “Cậu mau tới bệnh viện thăm cô ấy đi! Mộc Thanh đang cấp cứu cho cô ấy! Ngươi Rốt cuộc cậu có đang ở bên cạnh Trịnh Kinh hay không? Trịnh Luân có phải bởi vì hai người nên mới nằm viện hay không? Cậu thật sự không phải đi theo Trịnh Kinh đó chứ?”

Triệu An An gấp không chịu được: “Tớ không có! Tớ cũng không thân thiết với tên họ Trịnh kia! Tớ sẽ lập tức đến bệnh viên, Trịnh Kinh đang ở bên cạnh cớ, chúng tớ sẽ cùng đến! Nếu chỗ Trịnh Luân có tin tức gì, cậu lập tức gọi điện thoại cho tớ!”

Cô cúp điện thoại, gấp gáp quát Trịnh Kinh: “Anh là tên khốn kiếp, nhanh chóng quay đầu xe, đi bệnh viện Mộc thị! Em gái anh vì anh mà tự sát đang nằm trong bệnh viện!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi