HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Trịnh Kinh bị Triệu An An kêu gào đến nỗi da đầu run lên, anh rất muốn phản bá, Trịnh Luân không có tự sát, em ấy chỉ lên cơn sốt rồi mất nước mà thôi!

Triệu An An không có đầu óc, chỉ biết ồn ào! Nói Trịnh Luân tự sát thật khó nghe!

Nhưng mà anh vẫn phải phối hợp với Triệu An An, giả vờ hoảng sợ và đau lòng: “Em nói cái gì?! Không thể nào! Sao Luân Luân có thể tự sát được chứ! Chúng ta nhanh đến bệnh viện, anh chỉ có một đứa em gái! Nhất định không được xảy ra chuyện gì!”

Triệu An An vừa khóc vừa mắng Trịnh Kinh: “Đều tại anh, nếu không phải anh muốn cưới tôi thì sao Luân Luân có thể tự sát được chứ! Anh là cái đồ bệnh thần kinh, vương bát đản, trong đầu toàn là nước!”

“Thích em cũng không phải là anh sai! Luân Luân là em gái của anh, sao anh có thể thích em ấy được chứ?”

Trịnh Kinh không chịu thừa nhận, liên tục nói người mình thích là Triệu An An.

Triệu An An chỉ hận không thể bóp chết Trịnh Kinh, nhưng mà chuyện của Trịnh Luân làm cô không có lòng tranh cãi.

Lỡ như Trịnh Luân xảy ra chuyện gì thì cô chính là tội nhân!

Sao Trịnh Luân có thể tự sát được chứ? Cho dù cô có đau lòng đến cỡ nào thì cũng không thể đối xử như vậy với bản thân mình!

Cô không có thích Trịnh Kinh chút nào, cô nên giải thích chuyện này với Trịnh Luân thế nào đây?

Triệu An An cau có nói với Trịnh Kinh: “Anh đến bệnh viện nói với Trịnh Luân, nói người anh thích là Trịnh Luân, không phải là tôi, có nghe thấy không? Cũng không được nói muốn cưới tôi, mà phải cưới Luân Luân! Như vậy Luân Luân sẽ không tự sát nữa!”

Sao Trịnh Kinh có thể đồng ý, anh và Trịnh Luân diễn trò, chẳng phải là vì muốn ép Triệu An An đến đường cùng hay sao?

“Không được! Anh không thể nói dối, anh có thể lừa gạt Luân Luân một lúc, nhưng không lừa được cả đời! Luân Luân là em gái anh, sao anh có thể cưới em ấy được chứ? Nếu ba mẹ anh biết, chắc chắn sẽ đánh chết anh!”

“Nếu anh không đồng ý, anh có tin bây giờ tôi sẽ đánh chết anh không!”

“Vậy thì em cứ đánh chết anh đi, dù sao thì anh có thể chết trong tay em cũng rất đáng giá, đúng lúc anh có thể làm bạn với Luân Luân, làm một đôi quỷ anh em, sau đó cùng nhau tới tìm em báo thù!”

Triệu An An tức muốn hộc máu, dùng sức nhéo Trịnh Kinh: “Anh có để yên hay không hả! Vì sao anh thích tôi? Tôi sửa! Cả người tôi đều là khuyết điểm, còn là nữ hán tử cuồng bạo lực, đâu có chỗ nào tốt như Trịnh Luân đâu chứ? Mắt anh bị mù rồi sao?”

“Anh cảm thấy em rất tốt, trước kia anh đã thích em rồi! Nhưng mà anh và Mộc Thanh là anh em tốt, em lại là người của Mộc Thanh, cho nên anh không thể tranh giành, bây giờ thì không phải rồi, vậy vì sao anh không thể theo đuổi người anh yêu được chứ? Em không biết sao? Anh em tốt hợp tính tình, bình thường mà nói, đều thích cùng một loại phụ nữ, Mộc Thanh thích em, đương nhiên là anh cũng thích em!”

Trịnh Kinh nói rất hùng hồn, không giống như đang diễn trò, Triệu An An lập tức tin tưởng!

Cô cảm thấy mình rất bất lực, tại sao tình huống lại chuyển biến thành cái loại này! Cái chuyện Trịnh Kinh thích cô này, cô cảm thấy, mặc dù trái đất có huỷ diệt cũng không thể nào xảy ra!

Cô còn chưa bị ung thư tra tấn đến chết mà Trịnh Luân khoẻ mạnh đã suýt mất mạng rồi!

Như vậy không được, cô không thể hại Trịnh Luân, cũng không thể hại Trịnh Kinh!

Nhưng mà, nên làm thế nào đây, làm sao có thể giúp cô thoát khỏi quan hệ không rõ ràng này? Làm sao Trịnh Luân mới tin, người cô thích là Mộc Thanh, chứ không hề có liên quan tới Trịnh Kinh?

Hàng ngàn hàng vạn tế bào não của Triệu An An đã chết nhưng mà cô vẫn không suy nghĩ ra được biện pháp nào hiệu quả.

Trịnh Kinh vẫn còn cằn nhằn: “... An An, em nói em không thích anh, em tin sao? Em coi em đã từ chối lời cầu hôn của Mộc Thanh rồi, cũng không thích Lý Phi Đao, rất nhiều người dễ nhìn trong trường theo đuổi em nhưng em đều chướng mắt, đây nói lên cái gì? Nói lên rằng trong lòng em đã có một người khác! Mà người này, không thể nghi ngờ, chính là anh!”

“Phi! Thúi lắm!”

Triệu An An mắng Trịnh Kinh xong liền nói: “Gần đây anh không bình thường, giống như là dã thay đổi thành một người khác, đừng nói với tôi những lời vô lý đó nữa! Anh nhớ phải đến bệnh viện khám bệnh! Đời này của tôi chỉ thích một mình Mộc Thanh, cho dù trên thế giới chỉ còn lại một người đàn ông là anh thì tôi cũng không thích anh! Anh vĩnh viễn đều là người của Luân Luân!”

“Em thích Mộc Thanh thì gả cho hắn đi!”

“Tôi gả cho anh ấy rồi tôi chết thì sao! Chẳng phải là hại anh ấy hay sao!”

“Chẳng phải là hiện tại em không có bệnh hay sao?”

“Sao anh biết tôi có bệnh hay không! Tôi hiểu rõ thân thể của mình nhất, dù sao cũng không sống được lâu, cho nên sẽ không gả cho Mộc Thanh! Đương nhiên, càng không thể gả cho anh!”

“Em không lấy Mộc Thanh, vậy chắc chắn là muốn gả cho anh! Anh cũng nói thật cho em biết, anh và Mộc Thanh là anh em tốt, anh sẽ không giành người với hắn. Nhưng mà bây giờ em không gả cho hắn, không thích hắn, vậy hắn nên buông tay, để cho anh chăm sóc em! Chờ đến khi đi thăm Luân Luân xong, xác nhận em ấy không sao thì chúng ta đến cục dân chính!”

Trong đầu Triệu An An vụt qua ánh sáng, nhưng mà quá nhanh cho nên cô không bắt lấy được!

Cô luôn cảm thấy, hình như mình đã tìm được biện pháp giải quyết rồi!

Triệu An An vò đầu bứt tai, nhưng mà có làm sao cũng không bắt được tia sáng vừa rồi.

Về phần Trịnh Kinh nói muốn đến cục dân chính, Triệu An An làm như không nghe thấy.

Gần đây Trịnh Kinh giống như biến thành tên tâm thần, sống chết muốn cưới cô, giống như không có cô thì Trịnh Kinh không sống nỗi, ghê tởm đến nỗi làm cả người cô run lên!

Trước kia khi Trịnh Kinh và Chu Nhược Đồng yêu nhau, Trịnh Kinh cũng không có cố chấp như vậy.

Sao đến phiên cô thì Trịnh Kinh liền giống như biến thành da trâu, dây dưa không dứt!

Triệu An An có nghĩ thế nào cũng không ra, hiện tại cô chỉ muốn chạy trốn khỏi Trịnh Kinh, tới bệnh viện rồi chạy trốn là tốt nhất!

Nhưng đây không phải là kế lâu dài!

Trịnh Kinh và Bùi Tín Hoa đều đã tới Triệu gia, nếu không thấy cô, nhất định bọn họ sẽ đến Triệu gia tìm cô.

Cô có nhà nhưng không thể về!

Nếu không, cô lại bỏ nhà ra đi hoặc là giả vờ mất tích?

Không được không được, nếu cô làm như vậy, chắc chắn Mộc Thanh sẽ điên mất, chắc chắn anh sẽ bỏ lại tất cả mọi thứ mà đi tìm cô!

Lần trước bởi vì đến Anh tìm cô mà anh không quan tâm bệnh viện, bị Mộc Vấn Sinh tước cách chức viện trưởng, sau đó còn muốn buông tha cho anh, không cho anh làm bác sĩ ở bệnh viện Mộc Thị nữa!

Cô không thể lấy sự hy sinh của Mộc Thanh để trốn tránh vấn đề của mình.

Triệu An An rầu rĩ, hai tay ôm đầu, đột nhiên hét rầm lên: “A!”

Trịnh Kinh đang lái xe, nghe thấy tiếng thét của cô thì suýt nữa tông vào xe tải ở phía trước!

“An An, em sao vậy? Đừng kêu gào bậy bạ, anh sẽ phân tâm, xảy ra tai nạn thì sao!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi