HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Ba người Thượng Quan Ngưng không bị nhốt cùng một chỗ, khi Cảnh Dật Thần tìm được, Thượng Quan Ngưng vừa mới tỉnh dậy.

Cô còn chưa biết được chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Cảnh Dật Thần ôm vào trong ngực.

“Có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?”

“Hơi chóng mặt, cổ họng cũng rất khô.”

Giọng nói của Thượng Quan Ngưng hơi khàn, cô dần dần nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

Cô nhớ Dương Mộc Yên xuất hiện, cô còn chưa kịp gọi người thì đã hôn mê bất tỉnh.

Sự khó chịu của thân thể lúc này cũng không bằng cảm giác sợ hãi và bất lực khi đó.

Thượng Quan Ngưng không biết tại sao Cảnh Dật Thần lại tìm được mình, cô nhìn xung quanh, phát hiện Triệu An An và Trịnh Luân không có ở đây.

Trong lòng cô lập tức run lên, vội vàng hỏi: “An An và Luân Luân đâu? Hai em ấy sao rồi?”

Cảnh Dật Thần ôm cô đi ra ngoài, thấp giọng nói: “Không sao, đừng lo, Trịnh Luân không sao, đã tìm được rồi, bây giờ chỉ chưa tìm được An An thôi. Có lẽ là bị đưa đến chỗ khác, nhưng mà tạm thời không nguy hiểm đến tín mạng, Mộc Thanh đã đi tìm An An rồi.”

Trịnh Luân là người đầu tiên được tìm thấy, bởi vì Trịnh Luân không quan trọng với Dương Mộc Yên cho lắm, cho nên có ít người trông chừng, còn nữa, tin tức của Trịnh Luân cũng không bị che giấu.

Có lẽ, Dương Mộc Yên rất tin tưởng “Tử Thần”, cảm thấy có gã ở đó, mặc kệ Trịnh Luân bị giấu ở đâu cũng giống nhau, bởi vì cuối cùng cũng sẽ chết.

Nếu không phải Tiểu Lộc đột nhiên xuất hiện, đúng là “Tử Thần” sẽ không rời khỏi nơi đó.

Đáng tiếc, cho dù Dương Mộc Yên thông minh đến cỡ nào, cũng chỉ có một mình mà thôi, ả không thể nào đoán trước được tất cả tình huống ngoài ý muốn.

Cảnh Dật Thần ôm Thượng Quan Ngưng lên xe, kiểm tra toàn thân cô một lần, nhìn thấy cô chỉ trầy da một chút chứ không có vết thương gì thì mới yên lòng.

“Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.”

Cảnh Dật Thần nhẹ giọng nói với Thượng Quan Ngưng, sau đó phân phó A Hổ lái xe.

“Em không sao, không cần đến bệnh viện, về nhà đi! Sau đó anh đi tìm An An!”

Thượng Quan Ngưng cảm thấy ngoại trừ có hơi buồn nôn thì những cái khác đều khoẻ.

Cảnh Dật Thần nắm cổ tay Thượng Quan Ngưng, bắt mạch cho cô: “Chỗ của An An có Mộc Thanh và Lý Phi Đao lo rồi, không sao đâu. Mạch tượng của em có hơi kỳ lạ, nhưng mà anh học ít quá nên không chẩn được em bị gì, nên đi bệnh viện khám thử thì hơn.”

Anh đã bắt mạch cho Thượng Quan Ngưng rất nhiều lần, đối với mạch tượng của cô, anh rõ như lòng bàn tay, chỉ cần có một chút biến hoá thì liền phát hiện ra.

Nhưng mà, anh chỉ học một ít mạch tượng khi phụ nữ có thai, còn những thứ khác thì anh không rõ cho lắm.

Cảnh Dật Thần sợ Thượng Quan Ngưng sẽ giống Trịnh Luân, thân thể khác thường nhưng bản thân lại không phát hiện ra, cho nên liền kêu A Hổ lái xe chở cô đến bệnh viện Mộc Thị.

Đến bệnh viện, người khám là Mộc Đồng.

Trong bệnh viện Mộc Thị, ngoại trừ Mộc Thanh thì Mộc Đồng là người có trình độ cao nhất.

Y thuật của hắn đều được học từ chỗ Mộc Vấn Sinh, nhiều ngày như vậy, đã sớm tích luỹ thành kinh nghiệm phong phú rồi.

Hắn bắt mạch cho Thượng Quan Ngưng và Trịnh Luân năm phút, sau đó sắc mặt lập tức nghiêm trọng: “Hai người đều trúng độc, cụ thể là độc gì thì không thể biết được từ việc bắt mạch, bây giờ phải rút máu làm xét nghiệm ngay, tốc độ khuếch tán của loại độc này rất nhanh! Dựa theo tốc độ hiện tại, hai người sẽ không tỉnh lâu lắm, khoảng một tiếng nữa sẽ hôn mê, tình trạng giống như động vật ngủ đông!”

Thượng Quan Ngưng nóng nảy, nắm tay Cảnh Dật Thần: “Dật Thần, mau, tìm An An! Chắc chắn An An cũng trúng độc, bây giờ em và Luân Luân ở bệnh viện, An An phải làm sao bây giờ!”

...

Triệu An An tỉnh dậy từ trong mơ màng, mới vừa tỉnh thì liền lập tức ói mửa.

Chờ đến khi cô ói xong, cô mới phát hiện trên người mình bị cột thuốc nổ!

Xung quanh tối đen như mực, không có ai, cũng không có âm thanh nào, rất tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy đồng hồ đếm giờ trên thuốc nổ vang lên từng tiếng tích tích tích.

Ngón tay Triệu An An run rẩy, cô cẩn thận trở mình, sau đó liền nhìn thấy từng con số màu đỏ không ngừng nhảy lên.

301, 300, 299, 298,...

Triệu An An tốn vài giây mới tính ra 300 giây là 5 phút.

Bây giờ cô khẩn trương đến nỗi khủng hoảng luôn rồi, ngay cả 300 chia cho 6 là bao nhiêu cũng không biết được!

Thứ trên người cô, chính là bom hẹn giờ mà trên phim mới nhìn thấy được! Còn nữa, chỉ còn 5 phút, không không không, chỉ còn 4 phút 30 giây!

Trên trán Triệu An An đổ đầy mồ hôi, cái chết đang uy hiếp, làm cô xem nhẹ thân thể khó chịu, ngay cả triệu chứng buồn nôn cũng không để ý đến nữa.

Sao có thể như vậy!

Sao trên người cô lại có bom hẹn giờ?!

Cảnh tượng chợt loé trong đầu Triệu An An rồi biến mất, đó là gương mặt tinh xảo của Dương Mộc Yên.

“Dương Mộc Yên chết tiệt!”

Sắc mặt Triệu An An tái nhợt, nhưng mà cô không còn sức để mắng chửi nữa, còn nữa, cô không có thời gian để mắng chửi nữa.

Cô không biết thuốc nổ trên người mình mạnh đến cỡ nào, nhưng mà trước đây cô từng nhìn thấy một viên pháo nổ nhỏ cũng có thể nổ nát ngón tay và cánh tay con nít, nghĩ đến thuốc nổ này còn mạnh hơn gấp trăm lần, có thể trực tiếp nổ cô thành một mảng bụi!

“Cứu mạng! Có ai không? Anh, anh đâu rồi, em sắp chết, mau tới cứu em!”

Triệu An An kiềm chế khủng hoảng mãnh liệt từ sâu trong lòng, thanh giọng, bắt đầu lớn tiếng kêu gọi cứu mạng.

Ở trong lòng cô, Cảnh Dật Thần là người anh họ toàn năng, chỉ cần cô gặp chuyện, Cảnh Dật Thần sẽ xuất hiện trước mặt cô, giải quyết mọi chuyện cho cô.

Từ nhỏ cô đã ỷ lại vào Cảnh Dật Thần, lúc này lại gặp nguy cơ đến tín mạng, người đầu tiên mà cô nghĩ đến, chính là Cảnh Dật Thần.

Hai chữ “Cứu mạng” không ngừng vang lên trong không quan trống trải, càng làm Triệu An An sợ hãi với cái chết.

Đối với cái chết, Triệu An An tưởng rằng mình sẽ rất bình thản, bởi vì cô biết tình trạng thân thể mình, chết, cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Nhưng mà cô thật không ngờ, thì ra khi cái chết tiến đến, cô lại sợ đến nỗi cả người run rẩy như thế.

Thời gian không ngừng trôi qua, ngày càng giảm bớt.

Cô có thể nhìn thấy rõ ràng giây phút mình chết!

“Anh, anh mau tới đi! Em rất sợ, em sắp chết! Cứu mạng!”

“An An!”

Khi cô đang tuyệt vọng thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên!

Triệu An An mừng rỡ, lớn tiếng kêu lên: “Mộc Thanh, em ở đây!”

Cô không biết nước mắt mình đã rơi xuống khi nào.

Trong lòng cô, một người mà cô khát vọng được nhìn thấy, chính là Mộc Thanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi