HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Sau khi Tiểu Lộc mang thai, trạng thái rất ổn định, trừ việc là có thể ăn bên ngoài ra thì không có gì khác biệt so với trước kia cả.

Bất quá, trước khi mang thai cô còn lâm vào trạng thái ngủ say, khi tỉnh dậy thì liền đổi thành một Tiểu Lộc khác tỉnh lại, nhưng từ khi cô mang thai thì một Tiểu Lộc khác liền không xuất hiện nữa.

Nhưng sự sợ hãi với quá khứ đã từng trải qua, bị cha mẹ coi như công cụ thí nghiệm mà tiêm virut vào nên giết chết cha mẹ đã chậm rãi ở tiêu tán.

Thế giới lạnh băng hắc ám của cô, căn bệnh đa nhân cách của cô đã hoàn toàn bị sự ấm áp của Cảnh Dật nhiên sưởi ấm và giảm bớt.

Cô hiện tại đã không cần cưỡng bách chính mình phân liệt ra một người khác để trốn tránh hiện thực.

Tính cách cô đạm mạc nhưng giờ đã dần dần xuất hiện một Tiểu Lộc mới hoạt bát và vui vẻ.

Mỗi ngày đều ở cùng Cảnh Dật Nhiên, đến chỗ Mộc Vấn Sinh xem bọn họ thảo luận y thuật, đi tản bộ, Cảnh Dật Nhiên cố ý mua cho cô một chú cún con. Cuộc sống cô bây giờ an nhà mà hạnh phúc.

Đáng tiếc hai người phụ nữ ngoại quốc mang thai kia bởi vì sắp sinh mà một tháng trước đã bị Mộc Vấn Sinh đưa vào bệnh viện cho Mộc Tâm, cô ấy sẽ chăm sóc hai thai phụ kia, kếu không Tiểu Lộc còn có thể đi thăm hai người một chút xem mang thai nên chú ý cái gì.

Thượng Quan Ngưng từ lúc biết được Tiểu Lộc mang thai từ chỗ Cảnh Dật Thần, thì liền mang theo Cảnh Duệ đi đến Mộc Vấn Sinh tới đó xem cô.

Cô vẫn luôn coi Tiểu Lộc như em gái, thích sự thẳng thắn mà đơn thuần của cô.

Tiểu Lộc mang thai cũng không dễ dàng, Thượng Quan Ngưng rất vui vẻ.

Cảnh Thiên Viễn nhìn thấy chắt trai tới, vui vẻ đến mức mặt mày hồng hào, trà cũng không uống, mang theo Cảnh Duệ đến chỗ Mộc Vấn Sinh cất giữ đồ, muốn đem tất cả rượu thuốc tốt nhất của Mộc Vấn Sinh cho chắt trai mang về nhà uống dần.

Mộc Vấn Sinh kêu rên không thôi: “Thượng Quan nha đầu, con lần sau tới liền tới, nhưng đừng mang cho ta món quà lớn như vậy được không? Những bảo bối của ta đều bị hai cụ cháu bọn họ dùng hết! Ta đây là đời trước nợ Cảnh Duệ sao!”

Ông nắm râu của chính mình đi theo vào chỗ cất giữ đồ, sau đó bên trong liền truyền ra tiếng rống giận đứt quãng của ông.

“Họ cảnh, cái kia chắt trai ông không thể uống, thả lại đi!”

“Tiểu tử thúi, con muốn nhiều như vậy làm gì! Đây là dùng để uống, không phải lấy về tắm!”

“Cảnh Thiên Viễn, sao ông không dọn chỗ cất rượu đi? Nhiều rượu thuốc như vậy, Cảnh Duệ căn bản là không uống hết! Ông mau cút ra ngoài!"

……

Thượng Quan Ngưng nghe Mộc Vấn Sinh ở bên trong rít gào, không khỏi cười cong eo.

Cảnh Duệ hiện tại càng lúc càng lớn, người cũng càng ngày càng tinh, trước kia cho bé thứ tốt bé đều khinh thường, hiện tại không biết vì cái gì, lại thích sưu tập những loại đồ tốt, sau đó manh về nhà.

Rượu thuốc của Mộc Vấn Sinh ở nơi này giá trị cực cao, là thứ dinh dưỡng tốt bảo vệ sức khoẻ, chỉ sợ Cảnh Duệ hôm nay ôm về nhà không ít.

Tiểu Lộc ngồi ở một bên, cũng nhẹ giọng nở nụ cười.

Cảnh Dật Nhiên rửa sạch nho rồi đặt trước mặt Tiểu Lộc, sau đó liền chạy chậm đi vào nơi tàng chữ thuốc của Mộc Vấn Sinh múc một ly.

Thượng Quan Ngưng đem những gì Cảnh Dật Nhiên làm cho Tiểu Lộc ở trong mắt, trong lòng đối với sự thay đổi của Cảnh Dật Nhiên mà kinh ngạc.

Không thể tưởng được Cảnh Dật Nhiên cũng có thể làm được đến loại trình độ này, xem ra Tiểu Lộc rất thích hợp với Cảnh Dật Nhiên, hai người có cảm tình rất tốt.

Cô nhìn Tiểu Lộc đang không ngừng ăn, cười hỏi: “Con bao lớn rồi? Có nơi nào không thoải mái không?”

Tiểu Lộc theo bản năng sờ sờ bụng nhỏ củabchính mình, nói: “Còn chưa đến một tháng, tôi giống như không có một chút nào không thoải mái, so với lúc không mang thai không khác biết gì lớn, trừ việc thích ăn. Hiện tại muốn ăn thêm rất nhiều đồ ăn vặt."

Cô nói, rồi lại bỏ vào trong miệng một quả nho.

Thượng Quan Ngưng bật cười: “Em vốn dĩ liền ăn được! Nhưng hện tại lại ăn tương đương như hai người ăn, sau này có khi sẽ sinh ra được một lực sĩ!"

Gen của Tiểu Lộc đã bị cải tạo qua, mà loại cải tạo này hoàn toàn có thể được di truyền.

Có thể khẳng định chính là, con của Cảnh Dật Nhiên và Tiểu Lộc khẳng định sẽ kế thừa muột ít đặc thù thân thể của Tiểu Lộc, tỷ như có được tốc độ, thể lực, thính giác và thị giác siêu phàm.

Nhưng mà, điều này lại là điều Tiểu Lộc lo lắng nhất.

Virus mang cho cô rất nhiều chỗ tốt nhưng đồng thời cũng mang cho cô rất nhiều cái bất tiện và thống khổ, thậm chí một khi virus ở máu có hàm lượng quá cao, thì nhiệt độ cơ thể cô sẽ bị giảm xuống, người cũng sẽ trở nên lạnh nhạt, tình cảm sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.

Cô không hy vọng con cử chính mình về sau cũng như vậy, biến thành một người máy không có tình cảm, càng không muốn con sau một khảng thời gian lại phải thay máu một lần, đây là một sự thống khổ gian nan.

Cô tình nguyện muốn con mình giống như người bình thường, không có năng lực không giống người thường như vậy. Cũng không cần có những cái mà không thể cho mọi người biết, rất thống khổ.

Bất quá, tất cả đều là không biết, Tiểu Lộc hiện tại đối với tương lai tràn ngập hy vọng.

Trên mặt cô lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, dùng giọng nói oa oa nói: “Tôi mỗi ngày đều ăn ăn, sẽ muốn ăn rất nhiều loại đồ ăn vặt khác nhau, tôi nhớ rõ trước kia khi chị mang thai cũng ăn tương đối nhiều, có phải sau khi mang thai thì lượng cơm cũng phải tăng?”

Thượng Quan Ngưng lúc mang thai, là Tiểu Lộc đã từng bảo vệ cô một khoảng thời gian rất dài, cho nên cô nhớ rõ từng chi tiết nhỏ lúc cô mang thai.

“Đúng vậy, thai phụ ai cũng sẽ dễ dàng hấp thụ dinh dưỡng, nên là rất dễ đói.”

Thượng Quan Ngưng tinh tế chỉ cho Tiểu Lộc một ít việc khi mang thai phải chú ý, cô cũng coi như là người từng trải, kinh nghiệm nhiều hơn Tiểu Lộc.

Cô thật là nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình và Tiểu Lộc sẽ trở thành chị em dâu! Hiện tại, Tiểu Lộc là người của Cảnh Dật Nhiên, gọi cô là chị dâu.

Duyện phận đuang là kì diệu!

Tiểu Lộc nghe rất nghiêm túc, trong lòng cô vẫn luôn thân thiết với Thượng Quan Ngưng, việc này có lẽ là bị một Tiểu Lộc khác làm ảnh hưởng, cũng có lẽ là bởi vì cô chỉ cảm nhận được thiện ý trên người Thượng Quan Ngưng, mà trước nay đều không có cảm nhận được ác ý.

Từ Ngôn ngữ cử chỉ của Thượng Quan Ngưng là có thể nhìn ra được cô rất thích trẻ con, đối với Cảnh Duệ là yêu thương đến tận xương cốt.

Tiểu Lộc hiện tại cũng rất thích trẻ con, hơn nữa rất mong đợi đứa con trong bụng.

Cô có chút khó có thể lý giải, năm đó cha mẹ cô đem nàng sinh ra, sao có thể từ bỏ mà lấy cô làm vật thí nghiệm! Ngay cả chú của cô còn muốn che chở cô, không nghĩ tới cô thành một vậy thí nghiệm mà cha mẹ không hề có chút thương yêu hay đau sót!

Cuộc sông của Tiểu Lộc thiếu thốn tình cảm. Không phải tất cả cha mẹ đều là người có tránh nhiệm, nếu không viện phúc lợi đã không đông như vậy.

Bất quá, việc trước kia, Tiểu Lộc vẫn lựa chọn quên đi, cô hiện tại có cuộc sống rất tốt, còn có bạn bè là cô thấy đỉ rồi.

Giọng nói của cô nhẹ nhàng nói chuyện với Thượng Quan Ngưng, sau đó liền nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên từ trong chạy ra, ôm một lọ rượu thuốc cho cô.

“Mau cất đi, đừng để bị sư phụ phát hiện!”

Chồng của cô trộm món đồ tốt nhất của sư phụ cho cô, như vậy có ổn không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi