HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

“Người này cũng không thể giết người kia cũng không thể giết, vậy thì anh có thể giết ai? Rộn Ràng, bọn họ đều bắt nạt anh hai, chẳng lẽ em không để anh báo thù sao? Anh đã ngẹn tức bảy năm, hiện tại thật vất vả mới tìm được tên đầu sỏ gây tội, em có thể nhẫn tâm kêu anh hai nén giận sao? Vậy được rồi, em thích Trịnh Vũ Lạc, thì anh sẽ để cho cô ta sống, nhưng Trịnh Vũ Vi phải chết, anh đã lâu rồi không giết người, thật ngứa ngáy.”

Là một người làm công việc sát thủ, Cảnh Trí không hề cố kị gì đối với việc giết người, điều cậu cố kỵ nhất trước kia chính là quy định trước kia của tổ chức sát thủ, như là không được đánh chết nhân viên, nếu không gây ra phiền toái thì tổ chứ sẽ không xử lý cho.

Sau khi cậu mười tuổi thì sinh hoạt chung, hơn nữa sau khi mất đi ký ức, quan niện về đạo đức, ý thức về pháp luật đều cực kỳ bạc nhược, bởi vì trước nay đều không có người dạy cậu lừ rốt cuộc nên làm người như thế nào, cậu chỉ được dạy lag làm thế nào để giết người.

Ở tổ chức sát thủ, mạng người là đáng giá nhất, cũng là không đáng tiền nhất.

Cảnh Hi khóc không ra nước mắt, cô cảm thấy việc giết người này làm chưa anh hai hiểu rõ là có chút khó khăn.

Việc này của cô cũng không giống những đứa trẻ khác, IQ và EQ của cô đều cao hoen trẻ con rất nhiều lần, tâm trí cô tương đối thành thục, cha mẹ ở trong nhà giáo dục cũng đều không giống ai, cô còn nhỏ tuổi cũng đã tiếp xúc tới những mặt âm u tối tăng của xã hội, cũng biết anh trai củq mình là sát thủ.

Nếu không đổi thành những đứa trẻ khác, khi nghe những lời này của Cảnh Trí có khi còn bị dọa cho hôn mê a!

Tiểu nha đầu bất đắc dĩ ôm lấy cổ Cảnh Trí, kiên nhẫn giải thích với anh:

“Anh hai, chúng ta đều không thể tùy tiện giết lung tung, nếu người này tội ác tày trời thì anh sẽ âm thầm kết thúc tính mạng người ta, em sẽ không ngăn cản anh, nhưng chị Lạc và chị Vi đều là người tốt, ngoài việc lúc còn nhỏ đã gây ra cho anh, thì không làm chuyện gì xấu. Anh buông tha cho hai chị ấy được không?”

Cảnh Trí không nghĩ giống em họ, cậu trước kia giết người nhiều như vậy, nhưng cho tới bây giờ vẫn không có quản xem họ là người tốt hay người cấu, cậu chỉ biếtvlaf, nếu không hoàn thành nhiệm vụ trở về thì sẽ phải chịu hình phạt nghiêm khắc khi về tổ chức.

“Rộn Ràng, anh cảm thấy cả hai cô ấy đều là phần tử nguy hiển, đặc biệt là hai cô còn ẩn núp bên cạnh em, quá nguy hiểm!”

“Không không không, một chút cũng không nguy hiểm! Anh hai, em về sau không phải còn có anh tóei bảo vệ sao? Cho dù là bị cô ấy tạo nguy hiểm, chẳng lẽ anh hai còn có thể mặc kệ em?” 

Cảnh Hi đem hết tất cả mọi thủ đoạn, cuối cùng thậm chí liền đưa môi thơm lên, mới có thể làm Cảnh Trí đáp ứng, tuyệt đối sẽ không giết người lung tung.

Cảnh Trí lúc này đã quên mất việc giết người.

Cậu chỉ cảm thấy môi em gái mềm mại ngọt ngào nhue kẹo ngọt đang dán trên mặt cậu, rất thoải mái, nhìn bộ dáng đáng yêu lòng cậu đều mềm tan thành nước. Đột nhiên trong sâu thẳm rất muốn bảo vệ cô em gái này.

Cậu có một người anh trai tốt, về sau cậu cũng phải làm một người anh trai tốt!

Trịnh Vũ Lạc không biết chính mình từ quỷ môn quan trở về, nửa đêm cô tỉnh lại, sau đó liền vô thức đi vào giấc ngủ.

Đêm lạnh, bầu trời đầy sao không làm cho Trịnh Vũ Lạc cảm giác được vẻ đẹp, cô chỉ cảm thấy cả người rét run.

Từ bảy năm trước, sau khi Cảnh Trí mất tích, cô liền thường xuyên mất ngủ, gặp ác mộng, lúc tỉnh lại sẽ cảm thấy toàn thân đều lạnh.

Cô ngồi ở góc tường, cầm thảm đem bao lấy chính mình, ngơ ngẩn nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

Cô ngủ không được, giờ phút này cũng vẫn đang lo lắng như cũ vì không có bất luận tin tức gì của Cảnh Trí, không biết cậu giờ có tốt hay không.

Ngày mai, cô muốn đi tìm Cảnh Hi.

Bởi vì cô biết, Cảnh Hi không phải đứa trẻ bình thường, cô bé biết rất nhiều cơ mật của Cảnh gia, càng quan trọng là, cô bé biết một ít việc của Cảnh Trí.

Trịnh Vũ Lạc không có hứng thú với chuyện cơ mật của Cảnh gia, cả quãng đời còn lại của cô cũng chỉ vì một việc mà sống.

Một ngày tìm không thấy Cảnh Trí, cô sẽ không từ bỏ.

Cô sở dĩ biết Cảnh Trí có khả năng ở Bắc Mĩ, chính là do Cảnh Hi nói cho cô biết.

Cô thật tình rất yêu thương tiểu nha đầu này, tiểu nha đầu này coi cô như chị ruột, cho nên nhịn không được mà đem manh mối của Cảnh Trí nói cho cô.

Khoảng thời gian trước, cô và em gái tới thăm Cảnh Duệ. Bỗng nhiên bị một người đàn ông xa lạ đánh, hơn nữa đối phương tựa như biết hai cô.

Trịnh Vũ lạc càng nghĩ càng không đúng, người kia rõ ràng là hướng về phía cô mà tới, nếu không người đó sẽ không mở miệng đã kêu ra tên cô, chứ không kêu tên em gái cô.

Nhưng cô chưa từng đắc tội với bất cứ ai!

Mấy năm nay, cô vẫn luôn lầm lì u ám, chưa bao giờ trêu chọc bất kì thị phi gì, làm gì có kẻ thù?

Nếu thù oán mà nói thì chỉ là Cảnh Trí, lúc còn ở Bắc Mĩ gặp được Sean một lần.

Trịnh Vũ Lạc theo bản năng quyết định, người muốn giết chị em cô kia chính là Sean.

Dung mạo cậu ta mặc dù có biến hóa, nhưng thân hình một chút cũng không có biến đổi, đặc biệt là sát ý lạnh lẽo trên người cậu ta, tất cả đều giống nhau như đúc.

Trịnh Vũ Lạc có một bí mật không muốn người khác biết, cô rất mẫn cảm với giọng nói, chỉ cần nghe qua một lần thì cô sẽ không quên.

Kẻ điên gặp phải ở bệnh viện và giọng nói của Sean, hoàn toàn chính là một người!

Trịnh Vũ Lạc trong lòng có chút sợ hãi.

Cô thật sự là không rõ, Sean vì cái gì mà đến đến thành phố A.

Chẳng lẽ chính là vì muốn giết cô sao?

Bởi vì cô muốn lấy máu cậu ta, cho nên cậu ta không ngại đường xa vạn dặm đuổi giết cô đến tận đây?

Bị người theo dõi như vậy, sao cô có thể còn đường Sống.

Nhưng là việc này căn bản là không có khả năng a, Trịnh Vũ Lạc cảm thấy chính mình không có giá trị lớn như vậy, có thể loại ác ma như Sean nhìn chằm chằm vào.

Trịnh Vũ Lạc muốn biết rõ nguyên nhân cụ thể, cô ngồi một đêm, ngày hôm sau sắc mặt có chút trắng bệch đi tìm Cảnh Hi.

Cô mang theo rất nhiều đồ ăn,Cảnh Hi thích ăn, muốn hỏi thăm Cảnh Hi một chút về Cảnh Trí.

Đáng tiếc, Cảnh Hi tựa như không biết, cũng không biết Cảnh Trí rốt cuộc ở đâu.

Trịnh Vũ Lạc hơi hơi có chút thất vọng, mất hồn mất vía đánh xe về nhà.

Cô ngồi ở xe taxi, nhìn ra ngoài cảnh vật ở cửa sổ xe, cô thì thào nói: “Cảnh Trí, cậu đang ở nơi nào……”

Ánh mắt cô vô định, lại không có chú ý tới, tài xế xe taxi phía trước, nghe được cô nói ra tên “Cảnh Trí”, thân thể hơi hơi chấn động, trong ánh mắt cũng phát ra ánh mắt quang mang khác thường.

Tới Trịnh gia, Trịnh Vũ lạc trả tiền xuống xe, trở lại biệt thự Trịnh gia, căn bản là không nhìn thấy có người theo đuổi cô về nhà.

Trịnh Vũ Vi đã trở lại trường quân đội tiếp tục đi học, Trịnh gia hiện tại chỉ còn một đứa con, là một mình Trịnh Vũ Lạc, trong nhà liền cẩn thận chăm sóc, chỉ sợ cô muốn đi ra ngoài tìm Cảnh Trí rồi lại không trở về.

Trịnh Luân nhìn bộ dáng của con gái, đau lòng không thôi.

“Lạc Lạc, con không cần tìm cũng được!"

“Không, mẹ...con muốn tìm.”

“con như vậy là mò kim đáy biển. Cho dù tìm cả đời cũng không có khả năng tìm được.”

“Không liên quan, vậy thì ocn sẽ tì. Cả đời!”

“Đứa nhỏ ngốc, cho dù tìm được nó cũng có được gì đâu?"

“Mẹ, con chỉ muốn biết, cậu ấy có ổn không.……”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi