HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Ngắn ngủi mấy tháng, thực lực của hai tổ chức lớn tổ chức sát thủ và viện nghiên cứu suy yếu rất nhiều.

Nội bộ tổ chức sát thủ bị phân chia nghiêm trọng, biến thành hai phe đối địch, những bác sĩ và nhân viên của viện nghiên cứu virus người nên chết cũng đã chết, phần lớn những virus tốn nhiều tâm huyết bồi dưỡng ra đã thất lạc, rất nhiều tài liệu bí mật cũng biến mất không thấy.

Sự tồn tại của viện nghiên cứu virus chỉ còn trên danh nghĩa, một số lượng lớn tiền bạc và tài sản đã bị mấy quản lý cao cấp phân chia hết, sau đó từng người mai danh ẩn tích.

Peter là một trong những quản lý cao cấp, cũng được phân chia một số tài sản lớn, rất nhanh trong viện nghiên cứu đã không còn người tên Peter.

Thời tiết rét đậm, cả thành phố A bị bao phủ một lớp tuyết trắng, xinh đẹp như vương quốc tuyết trong chuyện cổ tích.

Bệnh viện Mộc thị có thêm một bác sĩ nước ngoài tên Peter, bác sĩ này có một đứa con gái tên là Cherry.

Nhưng người bên ngoài nhìn hai ba con này có chút kỳ quái.

Bởi vì bọn họ một người là người châu Âu, người còn lại là một cô gái châu Á điển hình.

Hơn nữa bọn họ thoạt nhìn thật sự không giống ba con, một chút cũng không thân thiết, hơn nữa một người nói tiếng Anh, một người lại nói tiếng Trung.

Thư Âm là một người lạnh lùng, cô lớn lên giữa một đám điên cuồng cố chấp, không giao tiếp với người ngoài một thời gian dài, thậm chí không biết thế giới bên ngoài đã phát triển thành như vậy.

Đi vào thành phố A, nhìn thấy người xung quanh đều tóc đen mắt đen giống như cô, Thư Âm cảm thấy rất vui vẻ, lộ ra tươi cười mà cô ít có, mấy ngày nay khóe môi vẫn mang theo ý cười nhợt nhạt.

Cô và Peter cùng ở trong một khách sạn xa hoa, ở nơi đó cô gặp được Cảnh Trí.

“Đã lâu không gặp, Sean!”

Thư Âm và Peter đứng ngoài cửa phòng Cảnh Trí, giọng bình tĩnh chào hỏi Cảnh Trí, giống như không hề ngoài ý muốn nhìn thấy Cảnh Trí.

Ngược lại Cảnh Trí lại chấn động!

“Peter, Cherry?! Tại sao các người lại ở đây!”

Peter cười, dùng một loại giọng quen thuộc nói: “Cậu một mình ở đây tiêu dao tự tại, chúng ta còn giãy giụa trong đau khổ vài tháng, cậu đúng là không hiểu biết! Hôm nay cậu phải mời khách!”

Hắn ta nói xong, cũng mặc kệ Cảnh Trí đang đứng sững sờ lập tức đi vào phòng hắn.

Thư Âm lấy xuống khẩu trang, gật gật đầu với Cảnh Trí cũng không chút khách khí đi vào.

Cảnh Trí thấy hai người kia hoàn toàn không coi mình là người ngoài, thậm chí không để chủ nhân là hắn vào mắt, trực tiếp tiến đi vào phòng hắn lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Hắn đóng cửa lại, nhìn hai người đang ngồi thoải mái trong phòng khách, không khỏi có chút đau đầu: “Là anh trai đưa hai người tới đây? Các người đến chỗ tôi, hệ số nguy hiểm liền tăng gấp ba a! Nhanh chóng rời đi thôi!”

Trước khi Cảnh Duệ rời khỏi thành phố A, cũng đã nói với hắn, Peter và Thư Âm đều là người của hắn, không chỉ hai người, còn rất nhiều người quy phục hắn, nhưng hai người này là người đáng tin cậy nhất đã được kiểm chứng qua.

Nhưng Cảnh Trí đối với tất cả mọi người ở viện nghiên cứu đều không có hảo cảm, kể cả Peter cùng Thư Âm đều là người của anh trai, hơn nữa đã từng vô số lần âm thầm trợ giúp hắn, hắn cũng thật sự thích không nổi.

Không nói cái khác, bọn họ vì không muốn bại lộ thân phận của mình đều từng bắt nạt hắn! 

Chuyện Peter thường hay làm nhất chính là phái rất nhiều người bắt hắn trở về, mà Thư Âm lại liên tục tiêm vào người hắn rất nhiều loại thuốc.

“Boss đều đã đảm bảo tất cả mọi việc an toàn, cậu không cần lo lắng chúng tôi sẽ làm bại lộ thân phận của cậu. Chúng ta cùng một phe, hiện tại là người một nhà!” Peter đương nhiên biết trong lòng Cảnh Trí bài xích bọn họ, nhưng hắn hoàn toàn không để trong lòng, người hắn nguyện trung thành là Cảnh Duệ, mà không phải Cảnh Trí.

Cảnh Trí không vui cắn răng nói: “Ai là người một nhà với các người! Nếu hôm nay các người tới để ôn chuyện thuận tiện ăn chức, vậy xấu hổ rồi chỗ tôi không có gì cả!”

Peter mang theo Thư Âm tới, đương nhiên không phải đòi ăn cơm.

“Hôm nay chúng tôi tới đây là để kiểm tra tình trạng cơ thể của cậu, Cherry chăm sóc cậu lâu như vậy, hiểu rất rõ cơ thể của cậy, để cô ấy tới kiểm tra là thích hợp nhất. Đương nhiên, hạng mục kiểm tra quan trọng phải làm đó là —— lấy máu.”

Kiểm tra? Lấy máu?

Đây là việc mà hắn bài xích nhất!

Cảnh Trí quay đầu nhìn về phía Thư Âm.

Hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn rõ Thư Âm, trước đây chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt, hôm nay nhìn thấy cả khuôn mặt, Cảnh Trí thật sự bị cô làm kinh diễm.

Quần áo cô cực kỳ đơn giản, quần jean màu lam nhạt, áo lông màu trắng, áo khoác ngoài cũng màu trắng, dáng người cao gầy, khí chất lạnh lùng mà xuất chúng, mái tóc đen tùy ý thả xuống rối tung, một khuôn mặt xinh đẹp có thể làm người khác luyến tiếc dời mắt đi.

Đôi mắt cô trong suốt không gợn sóng, thoạt nhìn như một cô gái đơn thuần không hiểu việc đời.

Nhưng Cảnh Trí biết, thoạt nhìn Thư Âm không dính bụi trần nhưng lại biến ảo không ngừng, không chỉ thông minh hơn người, hơn nữa rất có tâm kế, là một cô gái quả cảm.

Lúc cô ở chung với người khác, không quá thân thiết, cũng sẽ không quá mức lạnh lùng, rất biết chừng mực.

Cảnh Trí không biết cô làm sao trở thành tâm phúc của anh trai, nhưng hắn biết, hắn nhìn lầm, Thư Âm không đơn giản như hắn đã nghĩ trước kia.

“Không cần kiểm tra, thân thể tôi rất tốt!”

Thư Âm nâng lên khuôn mặt hoàn mỹ, lẳng lặng nhìn Cảnh Trí: “Nếu anh không phối hợp kiểm tra, tôi sẽ báo cáo với Boss, hiện tại tình cảnh của hắn ở Bắc Mỹ cực kì nguy hiểm, cậu xác định muốn tôi quấy rầy hắn?”

Cảnh Trí bị cô nói cứng người, nha đầu này mồm mép nhanh nhẹn trước sau như một! Nói chuyện vẫn châm một kim là thấy máu như vậy!

Hắn tức giận rất muốn đánh người, nhưng lý trí nói cho hắn biết, hai người trước mắt đều là người của anh trai, hắn không thể đánh.

Hắn cuối cùng vẫn không thể làm gì tiếp nhận kiểm tra.

Thư Âm làm các hạng mục kiểm tra cực kì thuần thục, cô mang tất cả các dụng cụ tinh vi để dùng lên người Cảnh Trí, sau đó lấy ra ống tiêm chuẩn bị lấy máu cho Cảnh Trí.

Cảnh Trí theo bản năng bài xích, muốn đứng dậy né tránh, lại bị Peter một phen đè lại: “Lần này lấy máu không giống như trước, trước kia sẽ lấy rất nhiều, bởi vì là dùng để nghiên cứu virus, lần này không phải, chỉ lấy một chút, bảo đảm virus trong người cậu không nhiều đến mức mất mạng là được.”

Thư Âm nhìn cũng không nhìn Cảnh Trí, cô đeo găng tay cao su, không chút do dự trực tiếp đâm kim tiêm vào mạch máu của Cảnh Trí, vài giây sau liền lấy ra 5ml máu, sau đó rút kim tiêm ra, lập tức cất kỹ túi máu.

“Được rồi, Peter, chúng ta đi thôi.”

Peter vừa lòng gật đầu, cảm thấy Thư Âm giống như lợi hại hơn trước, hắn ta có chút hoài nghi, trước kia Thư Âm ở viện nghiên cứu đã cố tính giấu thực lực.

Lúc ra cửa Thư Âm quay đầu lại, nhàn nhạt nói với Cảnh Trí: “Sean, thành phố A gần đây có rất nhiều người của viện nghiên cứu, bọn họ vẫn luôn tìm anh, anh có muốn báo thù hay không? Nếu anh cần tin tức của bọn họ, tôi nghĩ tôi có thể giúp được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi