HÀO MÔN KHẾ ƯỚC: QUÂN TRƯỞNG CHỜ ĐÃ!

Ngày hôm nay là sinh nhật của Lâm Thiên Dương, sáng sớm anh và Lâm Hiểu Khê đã bắt đầu tới suối nước nóng, những người khác sẽ tới sau. Lâm Thiên Dương nhìn em gái sống bên trời Tây lâu năm của mình thay đổi cách ăn mặc và trang điểm thì không khỏi ngạc nhiên. Quần da bó đen cùng boots cao cùng áo lông thú mà sữa, bên trong anh thấy cô mặc áo len bó ngăn trên rốn để lộ đường xăm xuống. Lại còn mái tóc bạch kim nổi bật, hình như có chút không ăn khớp với hình tượng cô em gái trước đây của anh.


" Không lạnh sao ?" Anh lo lắng hỏi.


Lâm Hiểu Khê lắc đầu, cô đang buộc tóc của mình thành tóc đuôi ngựa, " Đây gọi là thời trang."  Lâm Thiên Dương thấy mình mặc áo len rồi thêm áo dạ dài rồi vẫn còn sợ lạnh vậy mà em gái anh lại như này, chậc, đúng là phụ nữ thật kiên trì.


Khu nghỉ dưỡng cao cấp suối nước nóng đó là nằm ở phía Đông thành phố, không quá xa, mất tầm 30 phút đi đường. Dọc đường cũng chỉ hỏi loa qua vài chuyện. Lâm Thiên Dương vốn định lần sinh nhật này tác hợp cho Bạch Niên Vũ và Tiêu Tiểu Diệp được gặp nhau nhưng Tiêu Tiểu Diệp đang đi tham dự hội khảo ở Đức, điều này khiến anh thấy tiếc nuối. Lâm Hiểu Khê không ngờ anh cô cũng có lúc tâm lí như vậy, cô nhớ lúc bé Thiên Dương không thích Tiêu Tiểu Diệp vì anh lớn hơn tuổi của cô nhưng lại phải kêu cô bằng chị. Bây giờ lớn rồi hiểu chuyện, săn sóc quan tâm nhau đúng là không ngờ. Xe đi vào cổng, khu nghỉ dưỡng này được xây theo kiến trúc Nhật, dừng xe ở bãi đỗ, bên ngoài trời khá lạnh, Lâm Thiên Dương nắm tay Lâm Hiểu Khê, tay cô bắt đầu cứng đơ, anh bỏ tay cô vào túi áo mình, " Không phải lúc nào anh cũng đối xử tốt với em đâu, sau này anh còn phải lo cho vợ anh nữa. Bây giờ em cố mà tận hưởng đi."


Lâm Hiểu Khê nhìn anh sau đó cười chế giễu, " Này, anh nói giống như em là tình nhân đang phá hoại tình cảm của anh vậy ? Lạy hồn, anh đã 33 tuổi nhưng không có mối tình đầu đấy anh trai."


Lâm Thiên Dương lườm cô sau đó véo cô cái rõ đau, " Vâng vâng, nào đâu được như cô được hứa hôn từ bé."


Lâm Hiểu Khê nhướng vai sau đó cả hai đi vào chỗ khu chính, vì là khách VVIP nên bọn họ có phòng riêng để chờ, cô nhìn danh sách khách mời, chà, toàn người quen, đều là mấy người ở tứ đại gia tộc. Lâm Hiểu Khê nhận tách trà nóng từ nhân viên, uống vào cho ấm bụng, sau đó cô thấy thế mà có 2 cái tên lạ, hình như là tên con gái, đi cùng với Chấn Bách Niên, Chấn Tưởng Dạ. Vậy là hai anh em họ Chấn này đều mang theo bạn gái. Lâm Hiểu Khê vui vẻ, mấy năm nay cuối cùng thì mấy người này cũng có chút khởi sắc. Lâm Thiên Dương đang làm một số thủ tục với bên quản lí, có vẻ chuyến đi lần này tốn kha khá tiền đây. Chợt điện thoại của Lâm Hiểu Khê có người gọi, cô thấy là của Lucas, không muốn ảnh hưởng nên quyết định ra ngoài nghe.


" Chuyện sao rồi ?" Cô đứng trước hồ cá Koi nghe điện thoại.


" Tay nhà báo đó biến mất rồi, sủi tăm luôn." Lucas hơi đau đầu vì nhiệm vụ lần này mà cô giao cho anh, " Lúc tôi đến nơi hắn ở thì không thấy ai nữa, theo dấu vết chuyển đi thì chắc tầm được 3 ngày."


Lâm Hiểu Khê tức giận, nắm chặt tay, " Mẹ kiếp, Jack đánh hơi được tôi rồi."


Lucas nghe vậy cũng hơi hoảng, chẳng lẽ bọn họ bị lộ rồi ư ?


" Anh cứ tiếp tục tìm hắn đi, có gì tôi sẽ gọi sau." Lâm Hiểu Khê nhìn mặt nước thấy có người đang tiến tới từ phía sau mình, cẩn thận dặn dò rồi tắt máy, quay người lại, vừa vặn bắt gặp nụ cười của một người.


Bạch Ngạn Lâm cùng Bạch Niên Vũ tới khu nghỉ dưỡng, nhân viên biết họ là khách mời của Lâm Thiên Dương nên đã dẫn đường họ tới phòng chờ. Trên đường tới Bạch Ngạn Lâm chợt thấy một người con gái mặc áo lông cùng quần da bó khoe vóc dáng, lại nhìn mái tóc nổi bật bạch kim kia, chính xác là kiểu con gái mà anh thích. Anh mặc kệ Bạch Niên Vũ, đi tới gần muốn bắt chuyện thì vừa vặn thấy cô quay lại, nụ cười trên môi cứng đờ, nhìn ngó một hồi rồi mới từ từ lên tiếng, " Lâm...gia hoả ?"


Lâm Hiểu Khê thấy Bạch Ngạn Lâm ngạc nhiên nhìn mình thì khó hiểu, cô cũng đâu có thay đổi gì mấy, cô đẩy mạnh anh ta một cái, " Sao, bảy năm không gặp quên luôn tỉ tỉ ư ?"


Bạch Ngạn Lâm cuối cùng cũng tin người trước mắt này là cô. Hình như trong kí ức của anh cô lúc nào cũng tóc đen, váy vóc điệu đà, nhìn biết thiên kim tiểu thư, bây giờ chuyển sang như này, con mẹ nó, quá là ngon mà. Anh tiến lên ôm cô, " Đúng là em càng ngày càng hợp gu tôi, 7 năm trước cũng vậy 7 năm sau càng hơn." Chuyện Bạch Ngạn Lâm công khai thích Lâm Hiểu Khê ai cũng biết, anh thậm chí còn không ngại Hứa Luật Khôi, chủ động theo đuổi cô mấy năm.


Lâm Hiểu Khê nghĩ ôm một cái là được ai ngờ tên này bắt đầu sờ soạng eo cô, cô liền ngay lập tức cứng đờ sau đó nhéo tai anh, " Bỉ ổi." Bạch Ngạn Lâm ăn đau liền thả người cô ra, sau đó mỉm cười, " Mềm thật, hai cái bánh bao kia đúng là vừa lớn vừa mềm." Lâm Hiểu Khê tối mặt, hắn vẫn trắng trợn như trước. Cãi nhau một lúc thì cả hai quyết định trở về phòng chờ. Bạch Niên Vũ cũng hơi ngỡ ngàng về sự thay đổi của cô, nhìn một lúc rồi quay sang tiếc nuối nói với Lâm Thiên Dương, " Tiểu Khê đẹp vậy, chắc chắn có người theo đuổi nhiều. Ước gì nhà tôi cũng có đứa em gái như cậu, sính lễ chắc chắn ngàn vàng." Lâm Thiên Dương khinh bỉ anh, " Bạch Niên Vũ cậu còn thiếu tiền ư ?"


Bạch Niên Vũ gật đầu, " Rất thiếu, gia đây vừa mới mua mỏ đá, đang khánh kiệt."


Lâm Thiên Dương:........


Cửa phòng chờ tiếp tục mở ra, Hứa Luật Khôi đi vào, anh được xem là cột cờ bạch đạo của tứ đại gia tộc, cái chức quân khu trưởng anh làm đã giúp ích không ít. Lâm Hiểu Khê vừa thấy anh đã chạy tới ôm anh, " Sao giờ mới tới ?"


Hứa Luật Khôi nhìn phần eo chiếc áo len ngắn của cô, có chút không yên tâm, " Sao mặc mỏng vậy ?"


Cô ấm ức chỉ tay về phía Bạch Ngạn Lâm đang mặc áo lông của cô, " Hắn, tên vô lại đó dám lấy áo của em."


Hứa Luật Khôi theo đà nhìn Bạch Ngạn Lâm, ánh mắt bắt đầu có chút châm chích, 7 năm rồi tên này đúng là không khá hơn chút nào. Anh cởi áo khoác ngoài sau đó khoác lên người cô, " Mặc vào đi, tên ôn đó anh xử lí cho em."


Bạch Ngạn Lâm nhìn cảnh ân ái này, cơn tức giận đã lâu không thấy lại xuất hiện, " Hứa quân trưởng đã lâu không gặp." Chính xác thì Bạch Ngạn Lâm cũng mới từ Ba Lan trở về được nửa năm, chưa gặp lại Hứa Luật Khôi lần nào. Vốn dĩ là những người anh em thân thiết nhưng vì cùng chung mục tiêu nên 7 năm nay vẫn ghi hận nhau.


Hứa Luật Khôi nắm tay của Lâm Hiểu Khê khoe khoang với Bạch Ngạn Lâm, " Vẫn là Bạch giáo sư nhớ mặt."


Bạch Niên Vũ cùng Lâm Thiên Dương xem một màn này thì bỗng nhiên thấy hoài niệm, lúc vẫn còn trẻ tuổi, bọn họ cũng từng một thời đấu đá nhau như thế. Bây giờ, dù xã hội đã bào mòn đi sự nhiệt tình năm nào thì khi gặp nhau, thấy cảnh này ai cũng không nhịn được mà vui vẻ.


Chờ thêm chút, cuối cùng ba anh em nhà họ Chấn cũng đến. Nhìn hai người em của mình đều mang theo bạn gái, Chấn Tưởng Niên lạc lõng đến lạ, vừa vào đã sững lại, ánh mắt chăm chú vào người Lâm Hiểu Khê, sau đó khó hiểu, " em không mặc váy xoè nữa à ?" Quả thật trong tâm thức của mấy người bọn họ vẫn chưa thể ngờ được sự thay đổi này của Lâm Hiểu Khê, con bé này lúc trước lần nào gặp cũng váy vóc điệu đà, bây giờ lại trỗ mã theo cách gợi cảm này, đúng là có chút chưa tiếp thu.


Lâm Hiểu Khê đau đầu rồi đấy, " Chấn đại ca, anh cũng không phải chưa từng thấy người mặc như này."


Chấn Tưởng Dạ lắc đầu, " Em mặc vậy nên anh mới hoảng. Lúc trước em bánh bèo chảy nước ra."


Lâm Hiểu Khê thật là muốn đưa tay lên đấm anh nhưng sau lại thôi, dù sao mình bây giờ cũng đang ở cùng Hứa Luật Khôi, không thể mất hình tượng.


" Lâm gia hoả, tiểu tinh linh của anh, bao năm qua anh nhớ em không thể chịu được." Anh hai của nhà họ Chấn, Chấn Tưởng Niên lại bắt đầu cái dáng vẻ đào hoa, nói gì đó với cô bạn gái bên cạnh mình rồi chạy đến định thân cận với cô thì bị cô chặn lại, " Nhị ca, em nhớ anh vẫn nợ em trăm vạn chưa trả, lấy lãi ngân hàng giờ cũng tăng rồi đấy." Chấn Tưởng Dạ đột nhiên tối mặt, nhớ ra năm đó anh quả thật chưa trả nợ cho cô. Tủi thân đi về ôm bạn gái mình, cô nàng kia không thèm đáp lại anh. Lâm Hiểu Khê gật đầu với bạn gái của Chấn Tưởng Niên, vẫn là cô gái năm đó cô từng gặp Lục Đình, " Chị Tiểu Đình chắc chưa quên em."


Lục Đình cười, " Tiểu Khê rất vui được gặp lại."


" Tiểu Khê, 7 năm rồi mới gặp lại, cậu thay đổi ngỡ ngàng thật." Trái lại với hai người anh của mình, Chấn Bách Niên lại là một người hết sức ôn nhu và ân cần. Lâm Hiểu Khê mỉm cười, sau đó tò mò nhìn cô gái đứng cạnh anh, rất xinh đẹp, lúc này cô ấy cũng đang nhìn cô với ánh mắt như vậy.


" Niên Niên, bạn gái cậu rất xinh." Cô vui vẻ đáp lại.


" Vợ sắp cưới thì đúng hơn đấy." Anh nhìn Quan Triết sau đó lại giới thiệu cô với bạn thân của mình, " Cô ấy là Quan Triết, đang làm bác sĩ tâm lí, nhỏ hơn chúng ta 2 tuổi."


Lâm Hiểu Khê hơi bất ngờ, cô từng nhớ người tuyên bố không kết hôn trước năm 30 tuổi là anh, không ngờ lại nhanh như vậy đã sắp có vợ.


" Xin chào, chị là Tiểu Khê." Cô thân thiện đưa tay ra chào.


" Vâng, em chào chị." Quan Triết định đưa tay bắt lấy tay cô thì hơi sững người vì nhìn thấy vết sẹo nơi lòng bàn tay của cô. Lâm Hiểu Khê biết được nhưng không nói gì, bàn tay kia nắm lấy tay cô, sau đó Quan Triết mỉm cười, " Chị có một vết thương rất sâu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi