HÀO MÔN KHẾ ƯỚC: QUÂN TRƯỞNG CHỜ ĐÃ!

Sau khi bọn họ tập hợp đầy đủ thì Lâm Thiên Dương bắt đầu phân phòng. Cầm lấy thẻ phòng, Lâm Hiểu Khê đem tới đưa cho Hứa Luật Khôi, " ở chỗ anh hay chỗ em ?" Hành động này của hai người bị nhiều người chú ý tới nhưng không ai lên tiếng gì, ngầm hiểu với nhau. Chỉ có Bạch Ngạn Lâm sắc mặt không tốt bực bội đi lên tìm phòng trước.


Lâm Hiểu Khê bị Lâm Thiên Dương giữ lại, " Em với Luật Khôi đến đâu rồi ?"


" Tất cả mọi thứ nên làm đều đã làm rồi nhưng chưa phải là người yêu." Cô thẳng thắn trả lời.


Lâm Thiên Dương ngơ người, " Hai đứa chưa là gì của nhau à ?"


" Không." Cô lắc đầu sau đó rời đi.


Lâm Thiên Dương lại bị chìm trong suy nghĩ.


Lâm Hiểu Khê thấy Hứa Luật Khôi vẫn đang đợi mình ở thang máy, cô mỉm cười khoác tay anh đi vào.


" Tay như nào rồi ?" Anh nhìn đến tay trái của cô, sau đó hỏi thăm.


" Đỡ đau rồi." Cô dựa sát vào người anh, " Có vẻ đêm nay chúng ta nên hoàn thành việc hôm trước còn chưa làm."


Hứa Luật Khôi lắc đầu cười khổ, hôn lên trán cô, " Chờ tay khỏi."


" Anh trai em hỏi chúng ta đi đến bước nào rồi ?" Cô đột nhiên nói.


Hứa Luật Khôi cũng hơi sững sờ, sau đó anh nhìn cô, " Em muốn đến bước nào ?"


" Em không biết, nhưng chưa muốn xác định mối quan hệ bây giờ." Cô vừa nói xong thì sắc mặt anh chợt xuống sắc, cô biết anh yêu cô nhưng kí ức này chưa đủ để cô mạo hiểm yêu anh.


Hứa Luật Khôi không nói gì, hai người cùng nhau ra khỏi thang máy, đi đến phòng của Hứa Luật Khôi. Lâm Hiểu Khê thấy anh vẫn như cũ kiểm tra căn phòng, có lẽ bệnh nghề nghiệp đã khiến anh thành thói quen. Cô lấy điện thoại ở phòng gọi cho người đem vali đồ của mình tới đây. Nhận được vali từ nhân viên vận chuyển, cô lấy bộ đồ bơi ra, từ từ cởi giày, áo quần trên người. Tay của cô chỉ bị rạn nên hoạt động không quá khó khăn tuy nhiên cô thấy Hứa Luật Khôi đang tựa lưng nơi tường nhìn mình thì bắt đầu dở trò.


" Cởi áo len cho em đi." Cô chỉ vào áo mình. Hứa Luật Khôi có chút sững sờ nhưng vẫn giúp cô, đầu tiên cởi áo khoác lúc nãy anh mặc cho cô sau đó lại tiếp tới áo len. Áo vừa được cởi ra thì phần thân trên của cô cũng hiện lên trước mắt anh. Cô mặc áo lót đen loại dây nhỏ ôm lấy vòng một căng tròn, da cô trắng như tuyết, dưới chân ngực xăm Mandala như càng khiến thân hình của cô nóng bỏng hơn. Hứa Luật Khôi đưa tay lên chạm vào hình xăm của cô, làn da dưới tay anh nóng ấm mềm mịn, " Xăm lúc nào đây ?"


Lâm Hiểu Khê nhìn hình xăm mình mất hơn 6 tiếng nhịn đau này sau đó nắm lấy tay anh, " 1 năm trước." Cô đưa tay anh di chuyển lên phía trên, đặt nó áp vào rãnh ngực của cô, " Đẹp không ?"


Hứa Luật Khôi cảm thấy thân nhiệt mình đang càng ngày càng tăng, có lẽ do điều hoà bật hơi quá độ, cũng có thể là do người con gái đang đứng đối diện anh này quá sức quyến rũ. Anh cúi người xuống hôn cô, bày tỏ niềm khao khát của mình đối với cô. Nhấc bổng cô lên, để hai chân cô quấn lấy thắt lưng của mình. Anh không nương tay cắn mạnh môi cô khiến cho mùi vị giữa môi lưỡi có chút tanh ngọt. Cô mặc anh gặm cắn môi mình, tay cô ôm lấy cổ anh, nụ hôn anh dần chuyển xuống cổ, anh tham lam hút lấy sự mềm mại và hương thơm của cô. " Này, đừng để lại dấu đó." Cô đánh lên vai anh nhắc nhở. Hứa Luật Khôi đương nhiên biết điều không để lại gì, da cô dần đỏ ửng lên dưới bàn tay của anh. Áo lót bị anh kéo xuống, khuôn ngực tròn nhào ra dưới bàn tay của anh, anh đặt cô nằm xuống giường, cẩn thận lo lắng cho cánh tay cô sau đó ánh mắt nhìn hai núi tuyết ở trước mặt. Cũng không phải chưa từng rờ qua, rất nhiều lần trong những ngày tháng triền miên, núi tuyết này theo tiết tấu của anh lắc lơ gợi cảm. Anh đưa tay lên nắm lấy một bên ngực, da thịt nóng căng mềm mại như muốn thoát ra khỏi tay anh.


" Ưm..." Lâm Hiểu Khê hơi đau, cô nhìn ánh mắt đầy dục vọng của anh bây giờ, thế này mà bảo đợi cô lành tay ư ?


Ngực cô dưới tác động của anh bắt đầu căng trướng, anh ngậm lấy nụ hồng bên kia rồi cắn nhẹ, người trong lòng rên lên vì đau. Anh càng hưng phấn, muốn ngay lập tức khiến cô gào thét xin tha như trước đây. Lâm Hiểu Khê lật ngược tư thế, kéo anh nằm dưới mình, tay cô cởi áo anh nhưng anh lại ngăn cản, tự mình cởi. Làn da anh màu đồng khoẻ khoắn, trải qua bao cuộc huấn luyện và hành động, cơ bắp trên người rắn chắc. Trước ngực anh cũng không thiếu sẹo, tuy đã lành lâu rồi nhưng Lâm Hiểu Khê nhìn vào cũng không khỏi đau lòng. Cô cúi người xuống hôn lên từng vết sẹo của anh, làn da anh nóng hổi, môi mềm cô chạm vào liền sinh ra phản ứng. Hứa Luật Khôi không khỏi trách mình hồ đồ, bao năm rồi vẫn thua dưới tay cô.


Anh đưa tay lên vuốt ve tấm lưng trần của cô, anh nhớ trên người cô có 3 vết sẹo, một là ở lòng bàn tay, hai là ở cánh tay và ba là ở nơi xương hông. Anh chạm vào từng điểm mẫn cảm trên người cô, nhìn thấy cô run lên dưới cái chạm của mình, anh ngồi dậy, để cô ngồi trên đùi rồi nhanh chóng hôn chặt cô. Lâm Hiểu Khê biết mình cũng khao khát anh, trong đầu cũng dần có mảnh kí ức vụn, không phải chỉ riêng đêm 18 tuổi, chắc chắn anh với cô đã làm nhiều hơn thế bởi vì cả hai người đều biết rõ từng điểm mẫn cảm trên người nhau. Cô cảm nhận bản thân đang nóng hơn bao giờ hết. Tay anh lần lượt cởi toàn bộ trên đồ cả hai người, da thịt trần trụi kề vào nhau. Lâm Hiểu Khê nhìn anh, đúng là khủng. Anh dưới ánh mắt của cô thì cười thầm.


" To thế !" Cô nói.


Anh vuốt tóc cô, " Của em cả."


Như bị tình dược làm mờ lí trí, Hứa Luật Khôi kéo hai chân cô sát về người mình sau đó cử động tiến vào. Lâm Hiểu Khê cảm thấy thân dưới mình bị đâm, sự căng chặt khiến cô nhất thời đau đớn. Hứa Luật Khôi chưa đi vào hết, anh muốn cô chậm rãi thích ứng. Dần dần, lông mày cô không cau lại nữa, anh cũng tiến vào hết.


" A, chậm thôi..." Lâm Hiểu Khê cắn môi khẽ kêu lên. Hứa Luật Khôi nắm lấy eo cô từ từ chuyển động, hơi ấm của cô bao kín lấy anh, anh thoả mãn đong đưa. Mỗi lúc càng mất kiểm soát anh không kiêng dè gì trong người cô cả, còn cô thì dưới luật động của anh sắc mắt đầy thoả mãn, khoái cảm vui thú dần hun nóng người cô như con tôm luộc. Anh vui vẻ nhưng không quên chăm sóc tay cô. Anh nắm lấy tay cô, đưa nó lên đặt trước miệng mình, đầu ngón tay bị anh ngậm lấy, lưỡi mềm chạm qua khiến cho cô càng thêm run rẩy. Cô mở mắt nhìn anh, anh đúng là khiến cô phải ngạc nhiên mà.


" Chặt quá !" Anh cúi xuống thủ thỉ bên tai cô. Cô ôm lấy cổ anh, hôn lên yết hầu của anh, " Cũng chỉ có anh nên mới chặt."


Ánh mắt anh vì sự bạo dạn của cô mà thay đổi, trước đây ở Iraq, điều kiện không đáp ứng đủ như ở đây nhưng có mấy đêm trên chiếc giường sắt cũ, anh hành hạ cô đến nỗi cô phải van xin, eo cô đỏ đi vì bị anh nắm chặt. Nghĩ lại bây giờ, quả thật như một giấc mộng.


" Tiểu Khê, em nói chúng ta bây giờ là gì của nhau ?" Anh chợt dừng lại không động nữa, vuốt tóc cô hỏi.


Lâm Hiểu Khê đang chìm trong sóng tình bỗng bị dừng lại, cau có nhìn anh nhưng anh vẫn đang chờ đợi câu trả lời từ cô, " Anh là bạn hàng xóm của em."


Hứa Luật Khôi không hài lòng, xông thẳng vào người cô, rất sâu. Cô hét lên, vừa rồi anh chạm đến cô. Cô biết anh lại tức giận rồi.


" Nói lại rồi anh cho em." Hứa Luật Khôi vẫn để mình ở trong cô nhưng không cử động.


Lâm Hiểu Khê mỉm cười, áp môi lên tai anh, " Anh là Khôi của em, là chồng sắp cưới."


Hứa Luật Khôi cảm nhận được hơi thở của cô, vành tai anh mẫn cảm, anh hài lòng sau đó tiếp tục. Lần này anh đổi tư thế, để cô chống đầu gối trên giường, anh đi vào từ phía sau. Lâm Hiểu Khê cảm thấy tư thế này rất thoải mái, lưng cô cong thành một đường hoàn hảo, Hứa Luật Khôi ở phía sau vuốt theo đường cong đó sau đó chuyển xuống dưới, anh véo mạnh khiến cho vết đỏ hiện lên. Lâm Hiểu Khê đau nên nhăn mày, " Đừng chơi trò cảm giác mạnh như thế chứ !"


Hứa Luật Khôi cười rồi lại tiếp tục. Chìm trong cuộc yêu đến khi cả hai đạt đến đỉnh cao khoái cảm thì anh ôm chặt lấy cô, để cho toàn bộ đều đi sâu vào cô. Cô tựa người trên vai anh thở dốc, cô biết thứ gì đang tiến vào cơ thể cô.


" Lỡ em có thai thì sao ?" Cô hỏi anh.


Hứa Luật Khôi như một thoáng nào đó sắc mặt không ổn nhưng sau đó anh ôm lấy cô, " Càng tốt, cưới nhanh." Lâm Hiểu Khê cười lớn, cô hôn anh, còn anh vuốt ve thân thể cô. Cho đến khi có người tới gõ cửa nhắc nhở tới giờ ăn trưa thì Hứa Luật Khôi mới chịu đựng dậy bế cô đi tắm rửa. Vừa làm xong, sắc mặt ai cũng hồng nhuận. Lâm Hiểu Khê lau sạch người mình, Hứa Luật Khôi lấy đồ cho cô, bo cô lại thành như một cái bánh gối, như vậy anh mới thấy hài lòng.


" Tiểu Khê, bây giờ cho người dọn giường chắc là mấy kẻ kia sẽ cười chúng ta nốt." Anh nhìn cô chải tóc, vừa rồi anh mới gọi nhân viên lên dọn dẹp.


" Yên tâm, ở đây có 2 đôi nữa, không chừng họ còn kịch liệt hơn ta." Lâm Hiểu Khê đặt lược xuống sau đó nắm lấy tay anh.


Hứa Luật Khôi hôn lên trán cô rồi dẫn cô đi ra khỏi phòng.


——————-


Tác giả: Chị Khê coi Tiểu Khôi nhà người ta là bạn tình hay sao mà không cho anh nửa cái danh phận :( hic. Nhưng mà đứa nào dám mắng con gái má thì coi chừng đó :)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi