HÀO MÔN NỊCH SỦNG: MANH THÊ QUÁ ĐÁNG YÊU

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

-----

Trên gương mặt ôn nhuận như ngọc của Tống Lan mang theo ý cười ác thú vị, hắn không biết xuất hiện từ khi nào, cũng không biết nhìn bao lâu, nhưng hắn lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Mạt Lị , cô đích xác bị kinh hách.

Nỗi sợ hãi lớn hơn vẫn còn ở phía sau.

Một trận gió lạnh ập tới, tay Tống Lan bị người ta bắt lấy, với tốc độ nhanh không chớp mắt, bàn tay anh vừa đặt trên miệng Mạt Lị  đã bị người ta xoay tay sau lưng anh, hình như là nghe được tiếng xương cốt lệch vị trí, tiếp theo anh bị người hung hăng đẩy về phía trước, nếu như không phải có Thẩm Thiên Thu đỡ anh, hiện tại anh đã chật vật ngã xuống đất.

Đường Nhiễm Mặc đứng trước người Mạt Lị, không nói một lời, thần sắc lại tối tăm không rõ, hắn tốt xấu gì cũng coi như giữ tay, không có thật sự phá vỡ tay Tống Lan, nhiều lắm là để cho hắn trật khớp mà thôi, có trời mới biết hiện tại trong lòng hắn thiêu đốt bao nhiêu tức giận!

"Chú..." Hiển nhiên hắn sẽ xuất hiện, cũng nằm ngoài dự liệu của Mạt Lị.

Anh nghe thấy cô gọi anh, rất tự nhiên giơ tay lên để ý đến mái tóc cô bị gió nhẹ thổi loạn, cô mặc một thân váy, thật sự có cảm giác yếu đuối, muốn ôm cô vào lòng thương yêu một phen mới tốt, bất quá hiện tại cũng không phải là một địa điểm tốt, sau khi ánh mắt chuyển đến đôi môi đỏ mọng của cô, biểu tình vừa rồi của anh lại mềm nhũn lại ngưng tụ. Tống Lan, vừa rồi chính là dùng tay chạm vào nơi này, môi tiểu nha đầu chỉ là lãnh địa riêng của hắn!

Vừa nhìn thấy ánh mắt đột biến của Đường Nhiễm Mặc, Thẩm Thiên Thu liền biết anh đang suy nghĩ cái gì, anh vội vàng vào công việc nói: "Tổng giám đốc, gần đây Tống Lan còn đang quay phim mới, công ty chúng ta đầu tơ 3000 vạn."

Nói cách khác, bạn thực sự không thể đánh bại anh ta ...

Đường Nhiễm Mặc âm lãnh nhếch khóe môi, "Quay phim? Thay đổi người khác không phải là được."

Thẩm Thiên Thu á khẩu không nói nên lời, nội tâm gào thét, đó chính là 3000 vạn a 3000 vạn! Anh thân là tổng giám đốc cũng không thể không cần dụng tâm như vậy! Biết Đường Nhiễm Mặc không coi trọng số tiền này, nhưng hắn không làm được là tiền như phân, cho nên Thẩm Thiên Thu cầu cứu nhìn về phía Mạt Lị.

Mạt Lị nhìn Tống Lan trên trán toát mồ hôi lạnh, hắn đau dữ dội, nhưng vẫn duy trì bộ dáng phong độ nhẹ nhàng, đứng sau lưng Thẩm Thiên Thu không nói một lời, cô nắm tay Đường Nhiễm Mặc, "Chú đến thăm cháu sao?"

Hắn nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, loại phản ứng này đại biểu cho hắn hiện tại cũng không phải rất dễ dỗ dành.

Mạt Lị ngọt ngào nói: "Vừa vặn cháu cũng đang nghĩ đến chú, chú lại liền xuất hiện, chúng ta có phải trong lòng có linh thông hay không?"

Cô nói nhớ hắn, trong lòng hắn mơ hồ cao hứng, bất quá hắn vẫn là mặt lạnh, nếu như nói hai ba câu là có thể bị người dỗ dành vui vẻ, vậy hắn vẫn là Đường Nhiễm Mặc sao?

"Không bằng..." Trong mắt Mạt Lị  xẹt qua thú vui đùa giỡn, khiễng chân dán vào bên tai hắn, nhỏ giọng lại chậm rãi nói, "Chúng ta hôm nay cùng nhau ngủ đi, Đường ca ca ~"

Cả người hắn cứng đờ, "... Đừng quậy."

Có một luồng nhiệt khí dâng lên trong đầu Đường Nhiễm Mặc, cô cư nhiên... Lại dám công khai khiêu khích hắn!

Cô có thâm ý liếm khóe môi, "Chú không thích sao?"

Đường Nhiễm Mặc tính tình gì cũng không có, trong mắt thiêu đốt, thay vào đó là dục hỏa, hắn thật muốn hiện tại nhào tới cô gái không biết trời cao đất rộng này, hảo hảo nói cho nàng biết không nên tùy tiện nói những lời khiêu khích như vậy, bởi vì hắn ở trước mặt cô, luôn luôn chịu không nổi dụ dỗ hoặc mê hoặc!

Tổng giám đốc rốt cuộc hắn cũng không còn là biểu tình "tôi muốn gϊếŧ người", nhưng Thẩm Thiên Thu một chút cũng không cảm thấy thoải mái, bởi vì biểu tình lạnh lùng cứng rắn của tổng giám đốc bây giờ chính là muốn tất cả mọi người biến mất, chỉ để lại chính hắn và Tiêu Mạt Lị qua thế giới hai người... Đi theo Đường Nhiễm Mặc nhiều năm, Thẩm Thiên Thu không thể không hiểu rõ hắn.

Anh yên lặng nhìn về phía Tống Lan, rất bất đắc dĩ nói: "Có phải anh ngốc không? ”

Mới từ trong ngày tuyết tàng được thả ra, kết quả mới đi ra được mấy ngày, đã chết không chết chọc đến tổng tài, bình thường cãi nhau thích làm ngược lại yêu cầu, nhưng chọc vào Tiêu Mạt Lị không phải muốn chết sao?

Cánh tay Tống Lan còn đau, nhưng hắn cười như gió xuân: "Ngốc thì ngốc, nhưng tôi hình như xác định được một sự kiện, không phải sao?"

Trái tim Thẩm Thiên Thu run lên, lập tức đỡ trán, tổng giám đốc xem ra bí mật nhỏ của anh sẽ không giữ được nữa... Được rồi, cho dù là ở công ty, hắn cũng không chút kiêng kị cưng chiều Tiêu Mạt Lị, hơn nữa còn sủng ái như vậy, Tống Lan không ngu xuẩn, hắn rất thông minh, cho dù có không thể tưởng tượng nổi, trải qua chuyện này, hắn cũng có thể đoán được đáp án.

Chính là... Sao anh lại cảm thấy Tống Lan phát hiện ra bí mật này hình như rất vui vẻ?

Bọn họ bên này phân cảnh mười phần, hai người bên kia diễn trò khôi hài cũng hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của những người khác, Phương Dữ căn bản không rảnh chú ý Đường Nhiễm Mặc tới, hiện tại hắn bị nha đầu chết tiệt như Thu Bạch Bạch tức giận muốn chết!

“Thu Bạch Bạch, nói, cô có muốn xin lỗi tiểu gia hay không!”

"Ngươi là tên biếи ŧɦái chết tiệt! Bắt nạt một cô gái  chính là lưu manh! Tôi Thu Bạch Bạch cái gì, không thiếu cốt khí, xin lỗi anh chính là heo!"

“Vậy cô đem mình thành heo rớt vào nồi canh đi!”

"Rầm" một tiếng, Thu Bạch Bạch bị ném xuống nước, chỉ là ném ở bên hồ, nước không sâu, cô mơ hồ trong chốc lát, mới phục hồi tinh thần đứng lên, kết quả bởi vì trên người cô hít nước trở nên rất nặng, một cái không đứng vững, cô lại ngã xuống, ở trong nước nhào lộn, lảo đảo bò lên.

Một thân váy cung gắt gao dán sát vào người cô, Phương Dữ huýt sáo: "Thì ra còn phát triển không tệ nha."

  ...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi