Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
-------
"Phương Dữ! Tôi gϊếŧ anh!"
Thu Bạch Bạch đứng trong nước gầm gừ một tiếng, bắt lấy chân Phương Tự, rất có một cỗ giác ngộ đồng quy vu tận. Phương Dữ còn chưa cười nhạo cô bao lâu, đã bị cô kéo xuống nước, ừm... Dựa vào khí lực của Thu Bạch Bạch mà nói, đích xác có thể dùng chữ kéo dài này.
Phương Dữ cướp một ngụm nước, "Thu Bạch Bạch! Cô là phụ nữ à?"
“Tôi không phải chẳng lẽ anh phải!” Thừa dịp anh còn chưa đứng xong, cô lại hung hăng đạp anh một cước, "Hèn hạ! Không biết xấu hổ! Hạ lưu!"
Thu Bạch Bạch thật sự là hạ cước không nhẹ, hắn đau nhe răng trợn mắt, đưa tay muốn bắt lấy Thu Bạch Bạch, "Cô là quái lực nữ! Lão tử không phát uy, cô thật đúng là coi ta là mèo bệnh a!"
"Tách!" Đèn flash sáng lên, máy ảnh rất kịp thời ghi lại cảnh tượng tuyệt vời của một người đàn ông cao lớn để bắt nạt một cô gái trẻ.
Tất cả động tác của Phương Dữ dừng lại, nhìn Đường Nhiễm Mặc cầm máy ảnh trên bờ, nghiến răng nghiến lợi, "Đường Nhiễm Mặc!"
"Thư ký Thẩm, rửa sạch ảnh rồi gửi cho các cơ quan báo chí và tạp chí lớn." Đường Nhiễm Mặc tiện tay ném máy ảnh cho Thẩm Thiên Thu, tiếp theo tựa tiếu phi tiếu, "Để cho bọn họ hảo hảo báo cáo một chút về thân ướt dụ hoặc của đại thiếu gia."
Dụ hoặc cái búa! Chật vật như con chó thì có lý hơn!
Trên trán Thẩm Thiên Thu xẹt qua vạch đen, Hứa Duy bị cướp máy ảnh cũng không nói nên lời. Lúc đầu anh không nói người tìm anh quay quảng cáo là Phương Dữ, là bởi vì anh biết Phương Dữ và Đường Nhiễm Mặc vừa gặp mặt sẽ cãi nhau, nhưng anh không ngờ, Phương Dữ đến trường quay, Đường Nhiễm Mặc cũng tới... Hết thảy đều là mệnh.
"Bạch Bạch." Mạt Lị đỡ Thu Bạch Bạch trở lại bờ, "Cậu không sao chứ?"
"Ừm, tớ không sao." Thu Bạch Bạch còn phẫn nộ bất bình, nhưng ngoại trừ ngâm nước, cô cũng không có chỗ nào khác bị thương.
"Tiêu Mạt Lị! Cậu của cháu vẫn còn đứng dưới nước! "Vì vậy, thứ tự quan tâm của cô không phải là rất đúng ah! Núi lửa Phương Dữ đã hoàn toàn phun trào.
"Cái kia... Cậu cũng cần giúp đỡ sao?"
"Đường đường là Phương gia đại thiếu gia, sẽ nhờ người đỡ không?" Đường Nhiễm Mặc mặt không chút thay đổi, trong mắt châm chọc lại có đủ trực tiếp.
Phương Dữ tức giận kết thúc.
Trải qua một lần xuất hiện như vậy, Thu Bạch Bạch dốc lòng chuẩn bị một hai tiếng đồng hồ trang điểm lại phải trùng hóa, hơn nữa cũng phải thay một thân quần áo khô, may mà tổ trang phục chuẩn bị không ít quần áo, nhưng Đường Nhiễm Mặc cùng Phương Dữ hai vị thần sống ở chỗ này, Hứa Duy đầu đều lớn, anh là đạo diễn không tệ, nhưng ở trước mặt hai người này, thân phận đạo diễn của anh có vẻ quá nhỏ bé.
Bảo trợ lý đưa một bộ quần áo mới tới đây, Phương Dữ lại xuất hiện lại là anh tuấn tiêu sái, bộ dáng lãng tử phóng đãng không kiềm chế được, một chút cũng nhìn không ra hắn sẽ là người đàn ông vừa rơi xuống nước, bị một tiểu nữ tức giận mất hết phong độ, điều kiện tiên quyết là, anh phải hủy bức ảnh kia, đây là một giao dịch sỉ nhục, bởi vì anh bỏ ra 3000 vạn mua tấm ảnh kia từ tay Đường Nhiễm Mặc.
Đó là một vết nhơ của cuộc đời!
Tương tự như vậy, Đường Nhiễm Mặc ném tấm chi phiếu đó vào lòng Thẩm Thiên Thu, rất có trách nhiệm và tinh thần với tổng giám đốc Thịnh Thế nói: "Cái này vừa vặn có thể bù đắp được thiệt hại của Tống Lan không quay được, anh cảm thấy sao, thư ký Thẩm?"
Thẩm Thiên Thu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng lôi kéo Tống Lan đến bệnh viện, hắn sợ Đường Nhiễm Mặc thật sự sẽ đánh tàn Tống Lan.
"Thì ra cậu chính là ông chủ của công ty game kia nha." Mạt Lị bị Hứa Duy làm thuốc giảm bớt bầu không khí hình người, nhờ cô chạy đến giữa hai người điều tiết không khí, một người này lạnh như băng sương, người kia cuồng ngạo bất kham, thoát khỏi phong cảnh cả khu hồ đều trở nên phong tuyết đầy đất.
Phương Dữ hừ lạnh một tiếng, "Nếu tiểu gia không phải nhìn trúng tài hoa của Hứa Duy, mới sẽ không cùng người của Thịnh Thế kéo nửa phần quan hệ đâu!"
Phương gia là thế gia chính trị, mà Phương Dữ đối với chính trị không có hứng thú, chính hắn chạy ra thành lập một công ty game, Phương gia nhị lão không có ý kiến, chỉ cần cuối cùng hắn có thể tiếp quản sự nghiệp gia tộc là được, lúc còn trẻ, tùy hắn chơi, Phương Dữ người này đi, có đôi khi công tư vẫn là phân biệt rất rõ ràng, hắn quen biết Hứa Duy, cũng tán thành bản lĩnh của Hứa Duy, muốn vì tác phẩm đầu tiên của hắn tăng thêm nhiều hào quang, tìm Hứa Duy đó là tuyệt đối thích hợp, cho dù Hứa Duy trực thuộc công ty của người hắn ghét nhất!
Đường Nhiễm Mặc lạnh lùng nói, "Vậy tốt nhất cậu cũng không nên liên quan gì đến Mạt Lị”
"Dựa vào cái gì chứ! Mạt Lị cũng không phải nhà cậu, nhóc con là cháu gái tôi, cháu gái ruột! Tôi là cậu ruột của con bé, chú ruột! Cậu chú giả có tư cách gì yêu cầu tôi như vậy? "Phương Dữ dường như hoàn toàn quên lời vừa rồi nói không cần liên quan đến Thịnh Thế.
"Tôi lại nhớ rõ, có người vẫn không chịu thừa nhận mình là cậu ruột của Mạt Lị đây?"
Mặt Phương Dữ cứng đờ, à, trước kia anh từng nói không cho Mạt Lị gọi hắn là cậu, chính là…… Chính là kia không phải mạnh miệng sao!? Hắn cười như không cười, "Tôi có nói không cho Mạt Lị gọi tôi là cậu, ta có nói ta không nhận cháu gái này của con bé sao?"
Hóa ra... Quan hệ huyết thống, thân phận bối phận loại chuyện này ở trong mắt hắn là có thể tách ra xem.
Đối với lời nói mạnh mẽ đoạt lý của hắn, Đường Nhiễm Mặc trào phúng cười nhạo một tiếng, nắm tay Mạt Lị, dẫn cô rời xa Phương Dữ, từ trên người hắn ta tản mát ra hơi th tức ngu xuẩn, thật sự muốn anh không thể hô hấp.
"Ai, Mạt Lị" Đúng lúc này Thu Bạch Bạch trang điểm xong cũng chạy ra, lúc cô muốn đi ngang qua Phương Dữ chạy đến bên cạnh Mạt Lị , đai ruy băng trên quần áo bị người kéo, cô lảo đảo một bước về phía sau, quay đầu lại giận dữ không thể chịu nổi, "Biếи ŧɦái! Anh lại muốn đánh nhau nữa à!"
...