HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Anh làm sao có thể quên, một người bá đạo như Lý Tình Thâm nghe thấy có người xem thường người phụ nữ của mình thì làm sao có thể bỏ qua được, lúc xuống lầu thật không biết trong bụng có bao nhiêu đằng đằng sát khí.

Cho nên mục đích xuống lầu lần này của Lý Tình Thâm, tìm người là thật, nhưng là báo thù lại càng lớn hơn.

Lý Tình Thâm ký tên xong thì xoay người xoải bước rời đi, nhưng là anh không lên lầu, ngược lại xuống lầu, bắt tay vào mục đích đầu tiên đó là tìm người.

* * • * * • * * • * * • * * • * *

Người phục vụ nói làm cho Lăng Mạt Mạt rời khỏi cửa hàng với mức giá của bộ quần áo này là ba mươi bảy vạn, cuối cùngLăng Mạt Mạt vẫn mặc bộ quần áo ban đầu của mình, mang theo ba mươi bary vạn này, lại không biết là ai âr tiền quần áo mà rời đi.

Lăng Mạt Mạt vừa đi, một bên còn đang suy nghĩ mình vừa bị thất tình, aizzz... không đúng, cũng chưa yêu thì làm sao gọi là thất tình được, chỉ có thể nói là tình trường của bản thân không thuận lợi, ông trời thấy mình quá bất côg nên bồi thường cho cô à?

Vẫn là bộ quần áo trị giá ba mươi bảy vạn.

Lăng Mạt Mạt nhịn không được có chút bất đắc dĩ nhếch môi mỉa mai, xa xa vừa mới bắt gặp người bán kẹo hồ lô, cô muốn ăn, vì thế liền đi mua một cái kẹo hồ lô năm đồng tiền.

Lăng Mạt Mạt đeo kính đen, không sợ bị người khác nhận ra, cho nên vừa đi vừa ăn, đi đến một cái tủ kính cô liền quay đầu nhìn bộ dạng mình trong dó, sau đó nhịn không được liền bật cười.

Có thấy ai mang theo quần áo có giá trị tới ba mươi bảy vạn mà lại ăn kẹo hồ lô năm đồng tiền, dù quần áo trên người cũng không có tới hai trăm đồng mà đi dạo phố chưa?

Thời tiết này đang có chút âm u mù mịt, nhưng là bị tư thế kỳ quái của cô đùa đến nở nụ cười.

Sau khi cười xong, Lăng Mạt Mạt liền tính toán đón xe về nhà, nhưng mà vẫn chưa đi tới hai bước cô liền đâm đầu vào hai người đàn ông đang đi tới, ngăn cản đường đi của cô, nói với cô: “Lăng tiểu thư, phiền cô theo chúng tôi một chuyến.”

Lăng Mạt Mạt liếc thấy người đi ra không có ý tốt, vậy nên cô cúng ẽ không ngốc đến mức mà rời khỏi đây cùng bọn họ, theo bản năng cô định xoay người trốn đi, nhưng mà còn chưa kịp di chuyển thì thắt lưng cô đã liền bị một trong hai người kia ngăn lại, miệng hét lớn: “Vợ à, anh sai rồi, em đừng giận anh nữa mà.”

Người qua đường nhìn vào hẳn sẽ thấy một đôi tình nhan đang giận dỗi nhau, bất luận Lăng Mạt Mạt kêu thế nào cũng không có ai tiến lên ngăn cản hay để ý tới việc này.

Vì thế, người đàn ông này liền cưỡng chế ôm lấy Lăng Mạt Mạt như vậy, kéo về chiếc xe cách đó không xa.

Một người đàn ông khác đã ngồi chờ sẵn pở trong xe, nhìn thấy Lăng Mạt Mạt bị nhét vào xe, lập tức thải chân ga, nhanh như chớp rời đi.

Vì thế, Lăng Mạt Mạt hiển nhiên bị bắt cóc giữa ban thanh thiên bạch nhật.

* * • * * * • * * • * * • * * • * * • * *

Giản Thần Hi cảm thấy mình thật sự điên rồi.

Tự nhiên lại quang minh chính đại bắt cóc Lăng Mạt Mạt.

Cô thật là điên rồi, cô không nghĩ chia tay với Lục Niệm Ca, nhưng là sau khi chia tay Lục Niệm Ca lại nói chia tay với cô, sau đó cô không hề được nhìn thấy mặt anh nữa.

Bất luận cô đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại, tìm anh khắp mọi ngóc ngách, nhưng đều không thể tìm ra anh.

Cô cảm thấy bản thân sắp bị buộc đến phát điên rồi, dưới cơn giận dữ liền bắt cóc Lăng Mạt Mạt.

Giản Thần Hi bảo bọn họ đem Lăng Mạt Mạt vào trong biệt thự của mình, cô đã ra lệnh cho bọn họ trói chân tay Lăng Mạt Mạt đến không thể nhúc nhích, xong xuôi mới chịu lấy tiền ra trả để hai người kia rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi