HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Giản Thần Hi sai người đưa Lăng Mạt Mạt vào trong biệt thự của mình, cô đã ra lệnh cho bọn họ trói chân tay Lăng Mạt Mạt đến mức không thể nhúc nhích, xong xuôi mới trả tiền, để hai người kia rời đi.

Lăng Mạt Mạt vốn là bị người ta cưỡng chế bắt lên xe, trên đường đi, đáy lòng có chút lo lắng, cô muốn lấy điện thoại di động của mình, nhưng di động cũng sớm bị bọn họ cướp đi.

Hơn nữa, cho dù cô đã là một người phụ nữ gần hai mươi tuổi, có thông minh đi chăng nữa, cũng khó giữ cho mình bình tĩnh.

Lăng Mạt Mạt lên xe, mắt liền bị người ta che kín, cô có thể cảm nhận được tốc độ xe cực kỳ nhanh, trong lòng càng phát hoảng.

Khi xe ngừng lại, cô bị bọn họ thô bạo đẩy xuống, lại bị khiêng đi, cả người chao đảo, đợi đến lúc mình được cởi trói, tấm vải che mắt cũng được tháo ra, Lăng Mạt Mạt thấy được gương mặt tái nhợt và âm trầm của Giản Thần Hi, cô không còn sợ nữa.

Thay vào đó là sự tức giận đến tột cùng.

Dù Lăng Mạt Mạt tức giận, cô vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, đứng trước Giản Thần Hi, cô không cho phép mình có một chút nhếch nhác nào, mặc dù bây giờ bị Giản Thần Hi bắt cóc, thì cô cũng phải giữ vững bộ dạng bình tĩnh.

Giản Thần Hi nhìn chằm chằm gương mặt đẹp đẽ đầy bình tĩnh của Lăng Mạt Mạt, tỉ mỉ quan sát thật lâu, rồi mới cất lời: “Lục Niệm Ca chia tay với tôi rồi.”

Khi Lăng Mạt Mạt nghe được ba chữ “Lục Niệm Ca”, cô nhíu mày, ngọn lửa trong lòng càng bùng lên.

Lại là Lục Niệm Ca!

Nói xem thử, cô đắc tội với người nào?

Cô và Lục Niệm Ca đã chia tay, cắt đứt quan hệ, ân đoạn nghĩa tuyệt, cả đời không qua lại với nhau rồi, vì chuyện gì lại cố tình khơi lên nhiều lần như thế?

Lục Niệm Ca thật đúng là sát tinh của Lăng Mạt Mạt cô!

Lăng Mạt Mạt không nhịn được nhếch môi,nở nụ cười lạnh lùng, cũng không mở miệng nói lời nào, thậm chí cũng không thèm liếc Giản Thần Hi một cái.

Giản Thần Hi không quan tâm thái độ của Lăng Mạt Mạt, lấy điện thoại di động ra, cho Lăng Mạt Mạt xem vài tấm hình.

Lúc này Lăng Mạt Mạt mới cau mày, ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua Giản Thần Hi, vẻ mặt phòng bị: “Cô muốn làm gì?”

Giản Thần Hi cầm điện thoại di động, xoay điện thoại trong tay, ánh mắt cũng không nhìn xuống, nhẹ giọng từ từ, kì lạ nói: “Thế nào, sợ sao?”

Nói xong, còn nhếch môi cười cười: “Không cần sợ, tôi sẽ không làm gì cô, chỉ cần cho tôi lợi dụng một chút.”

Vừa nói, cô ta vừa đặt điện thoại di động bên tai.

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Mấy ngày nay Lục Niệm Ca thật sự rất bận, vội vàng chuẩn bị đê tài mới cùng Trần Uyển Như.

Khi Giản Thần Hi gửi tin nhắn tới, anh đang nói ra suy nghĩ của mình cho Trần Uyển Như nghe.

Điện thoại di động của anh để trên bàn, tí tách vang lên, anh và Trần Uyển Như đồng thời nghiêng đầu nhìn.

Là Giản Thần Hi gởi tới.

Vài tấm hình.

Lục Niệm Ca không muốn để ý tới Giản Thần Hi, cho nên cũng chẳng thèm nhìn một cái, cứ tiếp tục nói chuyện cùng Trần Uyển Như.

Vậy mà, vừa nói được một chút, điện thoại lại vang lên.

Trần Uyển Như cau mày, ngón tay sơn màu đỏ tươi chỉ vào điện thoại trên bàn: “Điện thoại kìa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi