HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Lý Tình Thâm bước đi ưu nhã ung dung, lúc đi đến cửa biệt thự, vừa muốn đưa chân lên đá văng cửa, cửa lại bị người từ bên ngoài kéo ra, rồi sau đó, Lục Niệm Ca mệt mỏi phong trần lập tức xông vào.

Lục Niệm Ca nhìn thấy Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt ở trong ngực anh, trong nháy mắt kinh ngạc một cái, ngay sau đó, lập tức mở miệng, chào hỏi: “Lý tiên sinh làm sao anh lại ở chỗ này?”

Khi Lý Tình Thâm nhìn thấy Lục Niệm Ca, trong nháy mắt ánh mắt của anh trở nên có chút bén dieenddanleequyddoon nhọn, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn chằm chằm Lục Niệm Ca, Lục Niệm Ca không nhịn được rùng mình một cái, không tự chủ nhích phần thân thể chặn cửa tránh sang một bên.

Lý Tình Thâm ôm Lăng Mạt Mạt đi ra ngoài cửa, lúc đi ngang qua bên cạnh Lục Niệm Ca, Lục Niệm Ca vẫn nhìn chằm chằm vào Lăng Mạt Mạt, khi nhìn thấy trên cổ tay Lăng Mạt Mạt bị sợi dây siết đến mức hiện lên vết đỏ, trong nháy mắt xông lên trước, một phen vươn tay ra bắt được cổ tay Lăng Mạt Mạt, hơi nhíu mày, cực kỳ lo lắng mở miệng: “Mạt Mạt, em ở trong có xảy ra chuyện gì vậy hả? Bây giờ anh dẫn em đi bệnh viện.”

Lục Niệm Ca còn chưa nói hết, trong nháy mắt ánh mắt Lý Tình Thâm lập tức lại bắn về phía Lục Niệm Ca, ánh mắt như vậy, khí thế cực kỳ khiếp người, làm trái tim của Lục Niệm Ca run lên, cả người lập tức sửng sốt, Lăng Mạt Mạt nhân cơ hội đó, ngay lập tức hất tay Lục Niệm Ca ra “Lục tiên sinh, xin tự trọng!”

Lục Niệm Ca ngượng ngùng đứng ở một bên, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, tỉ mỉ nhìn cô.

Lý Tình Thâm cảm thấy ánh mắt của Lục Niệm Ca cực kỳ chướng mắt, môi của anh khẽ mấp máy, liền phun ra hai chữ: “Cút ngay!”

Anh mắng Lục Niệm Ca, mắng một cách bén nhọn cay nghiệt, không chút lưu tình.

Mặt Lục Niệm Ca lúc đỏ lúc trắng, nhưng không biết nói gì, cũng không có nhường đường, vẫn như cũ ngưng mắt nhìn gương mặt của Lăng Mạt Mạt.

Lý Tình Thâm ôm Lăng Mạt Mạt, đột nhiên đi về phía trước, hung hăng đụng vào Lục Niệm Ca, không chút ngừng lại rời khỏi biệt thự!

***********************************************************

Lục Niệm Ca nhìn bóng lưng Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt rời đi một lúc lâu, mới quay người đi lên lầu.

Lúc Lục Niệm Ca đẩy cửa ra, Giản Thần Hi đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh tao nhã, ngồi trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì.

Cô nghe được tiếng đẩy cửa, lập tức quay đầu, thấy Lục Niệm Ca đi tới, mỉm cười, âm thanh mềm mại như nước vừa mềm vừa trơn: “Niệm Ca, anh đã đến rồi.”

Sắc mặt của Lục Niệm Ca cực kỳ khó coi, thậm chí ngay cả phòng anh cũng lười đi vào, trực tiếp đứng ở cửa, nói: “Giản Thần Hi, con mẹ nó bộ cô có bệnh không gặp tôi thì không được hay sao, rốt cuộc là vì chuyện gì?”

Giản Thần Hi hình như không nhìn thấy Lục Niệm Ca tức giận, vẫn tự nhiên tiếp tục sự nhu tình của mình như nước, nhưng âm thanh của cô, mang theo vẻ đau thương: “Niệm Ca, em nhớ anh, em biết em làm như vậy, anh sẽ tức giận, nhưng em muốn gặp anh, em yêu anh, Lục Niệm Ca, em không muốn mất đi anh, em chỉ có một biện pháp này, em không có biện pháp nào khác nữa.”

Lục Niệm Ca nhíu nhíu mày, nhìn về phía Giản Thần Hi, sắc mặt cô lộ ra vẻ bi thống, cực kỳ khiến Lục Niệm Ca trì hoãn giọng nói: “Chúng ta đã chia tay rồi.”

Từ trước đến giờ Giản Thần Hi luôn tranh giành và hiếu thắng, nghe mấy chữ này, đáy mắt lập tức tràn đầy sương mù.

Có rất nhiều người phụ nữ, ở bên ngoài thì kiên quyết, nhưng khi đối đãi với người đàn ông mình yêu, thì tuyệt đối không thể kiên quyết như vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi