HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Có rất nhiều người phụ nữ, ở bên ngoài thì kiên quyết, nhưng khi đối đãi với người đàn ông mình yêu, thì tuyệt đối không thể kiên quyết như vậy!

Thật ra thì, đáp án đã rất rõ ràng, anh yêu cô không đủ, hoặc là cơ bản chưa từng yêu cô, nhưng mà hết lần này tới lần khác cô lại muốn níu kéo nó.

Giản Thần Hi đôi mắt đẫm lệ mông lung: “Em không muốn chia tay!”

Lục Niệm Ca nhìn chằm chằm Giản Thần Hi mấy giây, thở dài một cái, bình tĩnh hòa nhã nói: “Tiểu Hi, đã gặp nhau thì cũng có lúc phải chia tay, em làm như vậy, có ý nghĩa sao?”

Không có ý nghĩa sao?

Theo ý kiến của anh thì cực kì không có ý nghĩa, nhưng đối với cô mà nói, nó cực kỳ có ý nghĩa.

Nhưng nếu thật không có Lục Niệm Ca, Giản Thần Hi cô mới thật sự không có ý nghĩa gì khi sống trên đời.

Giọng nói của Lục Niệm Ca, dịu dàng từ tính, “Em muốn gặp anh lại tiêu hao nhiều thời gian và công sức như vậy để gặp anh, nhưng, tiểu Hi đây là lần cuối cùng, coi như anh thực xin lỗi em, anh rất xin lỗi, nhưng, anh thật sự không cách nào ở một chỗ với em.”

“Hơn nữa, tiểu Hi, điều kiện của em tốt như vậy, cần gì phải vương vấn đến chết trên người của anh?”

“Anh tin tưởng, em sẽ chân chính tìm được người thích hợp với em.”

Những lời này, đều nói một cách dứt khoát.

Giản Thần Hi cắn cắn môi, không nhịn được cười lên, cô nói: “Lục Niệm Ca, em không cần người khác thích hợp với em, em chỉ muốn anh.”

“Cho dù có người thích hợp với em, nhưng không phải anh, em đều không muốn.”

“Đừng dại dột.” Lục Niệm Ca nhíu lông mày, nói.

Giản Thần Hi yên lặng một chút, trong lúc bất chợt hỏi: “Niệm Ca, anh thật phải mốn chia tay với em sao?”

Lục Niệm Ca gật dien&dan^le%quy@don đầu một cái, rất kiên quyết, tuyệt đối không do dự, thậm chí sau cùng, còn bổ sung thêm một từ rất kiên quyết: “Đúng vậy.”

Giản Thần Hi lập tức câu môi nở nụ cười lạnh, trong lúc bất chợt cô cầm một bức thư từ trên bàn đưa cho Lục Niệm Ca, anh liếc mắt nhìn Giản Thần Hi, sau đó cau mày nhận lấy, ngay sau đó anh mở ra, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên có chút tái nhợt: “Thần Hi, em có ý gì?”

Ánh mắt của Giản Thần Hi nhìn Lục Niệm Ca tràn đầy tình yêu, muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu, thậm chí lúc cô em, em yêu thảm anh, cho nên em hết cách rồi, em chỉ có thể làm như vậy.”

Lần đầu tiên trong đời, Lục Niệm Ca lại cảm thấy lời yêu trong miệng Giản Thần Hi, cực kỳ giả dối: “Là yêu sao? Nếu nói yêu, có thể uy hiếp anh sao?”

“Cũng bởi vì em yêu anh, em mới uy hiếp anh.” Giản Thần Hi kiên quyết nói như vậy, “Mặc dù anh hận chết em, em cũng muốn ở chung một chỗ với anh.”

“Nếu anh không ở chung một chỗ với em, Niệm Ca, em lập tức phát tán những thứ này ra ngoài, để phá hủy Lăng Mạt Mạt!”

Tay Lục Niệm Ca nắm thành quyền, vẻ mặt thay đổi, một lúc lâu, mới nặng nề nói một câu: “Giản Thần Hi, em đừng để cho anh hối hận khi quen biết em.”

Lời này của Lục Niệm Ca, nói cực kỳ nghiêm túc.

Anh nhìn thấy trong ánh mắt của Giản Thần Hi cũng lóe một tầng ánh sáng đặc biệt sạch sẽ.

Giản Thần Hi nhìn ánh mắt của anh, một hồi hoảng hốt, cô biết, cô và Lục Niệm Ca không thể có duyên phận, không phải là không thể, mà là nửa điểm cũng không có, là cô tự mình cứng rắn vạch ra một chút xíu duyên phận, khiến cho hai người có cơ hội gặp nhau, đến cuối cùng vẫn phải tách ra, nhưng, cô không muốn.

Giản Thần Hi cảm thấy, mình thật rất ác độc, nhưng mà, không ác độc có thể giữ lại Lục Niệm Ca sao?

Mới vừa rồi cô bị Lý Tình Thâm hù dọa cũng không khóc, nhưng bây giờ lúc bức bách Lục Niệm Ca, cô lại khóc, thậm chí cũng khóc thành tiếng, cô vừa khóc, vừa nói: “Không có anh, kết cục của em chỉ là một màu đen, nếu như kết cục màu đen đó đáng sợ như vậy, không bằng giữ anh ở lại bên cạnh, dù sao cũng không còn có chuyện gì đáng sợ hơn việc mất đi anh!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi