HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Ngược lại Lý Tình Thâm lại không hề bắt tay với An Lộ, mà việc đầu tiên anh làm đó chính là quay đầu nhìn Lăng Mạt Mạt, anh hơi cúi đầu, đôi môi xinh đẹp dán vào tai Lăng Mạt Mạt, nhẹ giọng hỏi thăm: “Có cần dành cho em chút thời gian hay không?”

Lăng Mạt Mạt lắc đầu, nói: “Không cần.”

Sau đó cô lập tức ngẩng đầu, sắc mặt lạnh lùng nói với An Lộ một tiếng: “Hẹn gặp lại”, liền xoay người hướng về phía quầy thanh toán.

Lý Tình Thâm uể oải ngồi dậy, đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho hai vợ chồng An Lộ, liền đẩy xe mua sắm, đuổi theo.

An Lộ xấu hổ thu tay lại, nhìn chằm chằm bóng lưng của Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt, do dự một hồi, vẫn chưa từ bỏ ý định, cô nắm lấy tay chồng mình, đi theo sau, đến khi tính tiền, vừa đúng lúc đứng ngay đằng sau Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm.

Phụ nữ đều có tâm lý bát quái bẩm sinh. (nhầm nhé, ta không có đâu ”)

Huống chi, người trước mặt lại chính là vị Thái Tử nhà họ Lý nổi danh lừng lẫy ở thành phố X.

Thời gian chờ xếp hàng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, lại vừa lúc để An Lộ tiếp tục chào hỏi với Lăng Mạt Mạt, rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu: “Lăng Mạt Mạt, vừa lúc tôi cũng mua đồ xong.”

Lăng Mạt Mạt cười cười, không nói gì, đối với việc An Lộ theo đuổi không bỏ, cô cảm thấy rất cảm thấy bất lực, dứt khoát liền uể oải tựa trên cánh tay Lý Tình Thâm, nhẹ nhàng cọ xát.

Lý Tình Thâm cảm giác được Lăng Mạt Mạt không kiên nhẫn, anh không thèm để ý chút nào việc An Lộ đang ở đây, cười khẽ vươn tay, ôm lấy eo của cô, thẳng thấp giọng hỏi thăm: “Không thoải mái?”

Lăng Mạt Mạt lắc đầu, không lên tiếng.

An Lộ nhìn thấy tư thế thân mật của hai người như vậy thì hơi có chút trợn mắt há hốc mồm. Chuyện Thần Thoại là thầy giáo của Lăng Mạt Mạt thì mọi người ai cũng đều biết, thế nhưng nhìn bộ dáng của hai người họ như vậy, phải nói là hai người yêu nhau mới đúng!

Chẳng lẽ là…

An Lộ trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ, sắc mặt lúng túng, lúc trắng lúc đỏ một hồi.

Rất nhanh liền đến phiên Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm tính tiền, hai người cùng bước về phía quầy thanh toán, An Lộ vẫn còn đứng tại chỗ thất thần, cũng may có chồng lôi kéo, An Lộ mới hoàn hồn, cũng đi theo bước lên.

Trong lúc Lý Tình Thâm đang thanh toán, Lăng Mạt Mạt nhàm chán đứng ở một bên, An Lộ tiến lên phía trước, nhẹ nhàng giật nhẹ tay áo của Lăng Mạt Mạt, ấp úng nửa ngày, mới mở miệng, hỏi: “Lăng Mạt Mạt, cô là người của Lý thiếu gia?”

Mặc dù An Lộ đã cố gắng chèn ép thanh âm đến mức thấp nhất, nhưng vẫn bị Lý Tình Thâm nghe thấy rõ ràng.

Anh trả tiền cho nhân viên quầy thanh toán, ánh mắt hơi lóe lên, dường như anh đã hiểu được tại sao Lăng Mạt Mạt vẫn luôn rầu rĩ không vui. Anh lập tức cong môi, sắc mặt không thay đổi lấy một tấm thẻ ATM từ bên trong túi đưa cho nhân viên quầy thanh toán, ngữ điệu bình thản thanh nhã: “Không cần hóa đơn phiền phức, để tôi viết địa chỉ, sau đó các cô cử người chuyển đồ vật đến đó là được rồi, phí phục vụ cứ lấy từ trong thẻ, không có mật mã.”

“Vâng, tiên sinh.” Nhân viên quầy thanh toán đáp ứng một tiếng, sau đó hai tay đưa ra một tờ giấy, Lý Tình Thâm ưu nhã cúi người, hạ bút trôi chảy viết lên một địa chỉ, giao cho nhân viên quầy thanh toán, rồi nhận lại thẻ của mình, khách khí lạnh nhạt nói một tiếng tạm biệt, sau đó liền xoay người nắm tay Lăng Mạt Mạt, khẽ gật đầu với vợ chồng An Lộ, rời đi.

Đi đến cửa siêu thị, Lý Tình Thâm đột nhiên dừng lại, Lăng Mạt Mạt kinh ngạc quay đầu nhìn anh, Lý Tình Thâm cười nhạt vươn tay, đội cho Lăng Mạt Mạt Cái cái mũ của mình, rồi lại lập tức cúi người, tự mình kéo khóa áo khoác của Lăng Mạt Mạt lên, thậm chí còn giúp cô sửa sang bề ngoài một chút.

Trong lòng Lăng Mạt Mạt tràn ngập ấm áp, mặc cho Lý Tình Thâm xử lý, đột nhiên cô vô ý quay đầu thì nhìn thấy An Lộ đang đứng một chỗ nhìn mình chằm chằm, sắc mặt tái nhợt, sau đó cô lại nhìn Lý Tình Thâm, sắc mặt tự nhiên, giống như việc này vốn là một việc hết sức quen thuộc bình thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi