HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Cố Hoán nhìn Thanh Ninh đứng trước mặt. Tóc đen nhánh, da trắng noãn óng ánh như tuyết. Lông mày như viễn sơn, môi kiều diễm như anh đào, hai con mắt như trong sao đêm lóng lánh. Mặc áo xanh váy tím nhạt dưới ánh mặt trời, ánh dương rực rỡ chiếu vào trên người nàng, mỹ lệ mà lóa mắt.

Ban đầu nghe lời của mình, nàng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là phẫn nộ. Bất quá chỉ một chốc lát, đãđem tâm tình trên mặt cất giấu sạch sẽ, trên mặt lại không một tia gợn song. Tựa hồ như phẫn nộ, kinh ngạc chỉ là hắn mơ hồ thấy.

Nàng thu tâm tình lại, giống như núi xanh mơ hồ phía chân trời, vắng vẻ mà ngạo nghễ.

Một điểm cũng không giống thiếu nữ mười ba tuổi.

"Hoàng thượng vẫn để tấu chương đó." Cố Hoán lắc đầu nhẹ giọng trả lời.

Ý là không chuẩn.

"Chu gia tam tiểu thư?" Thanh Ninh hỏi

"Ừ." Cố Hoán gật đầu.

Trên mặt Thanh Ninh chậm rãi bỏđi một nụ cười, quỳ gối thi lễ với Cố Hoán "Đa tạ Cửu công tử."

Nghĩ là vì Bùi thịởđó nên hắn không mở miệng nói. Có thể thấy hắn cảm thấy không tiện nói với mẫu thân, nên cốý nói cho nàng để nàng tự nói.

Hoặc nếu như có thể, hắn bởi vì lo nàng sẽ biết đến qua người khác, dù sao cũng đã dâng tấu.

Bất kể như thế nào, Thanh Ninh cũng phải tạơn hắn.

"Trầm đại tiểu thư không cần đa lễ." Cố Hoán hơi nghiêng người về phía Thanh Ninh, sau đóôm quyền thi lễ.

Lý lão phu nhân đã qua đời đối với cô cóân, cô nhớ cũ trong lòng nên ngày thường đối với Hầu phu nhân rất đểý. Cô nhớ Hầu phu nhân không còn nhà mẹđẻ làm chỗ dựa, cho nên mới phải phái người đến thăm bệnh.

Thăm bệnh là giả, chỗ dựa mới là thật.

Muốn chỗ dựa sao, hắn so với cung nữ nội thị chính đáng hơn.

Bởi vậy lúc cô phân phó cung nữ, hắn liền thuận miệng nhận chuyện xui xẻo này.

Hoàng hậu từ trước đến nay đều sủng ái hắn, hắn chỉ là tiện đường mà thôi.

Cố Hoán ôm quyền ôn thanh nói một câu "Xin dừng bước. Cáo từ."

Dứt lời liền xoay người, vừa đi về phía trước liền thu chân, quay người nhìn Thanh Ninh hỏi "Ngày đó, nàng thế nào không cho người nói một tiếng, bảo chúng ta nhường đường? Còn có nàng làm sao biết lệnh đường sẽ có chuyện?"

Ngày đó hắn cùng Nghi Nhu quận chúa ở trên đường đại náo, nàng liền dẫn nha đầu đi bộ. Về sau qua sự tình ở Vương phủ, Cố Hoán minh bạch ngày ấy nàng đi bộ là do hắn ban tặng.

Nhưng mà, gọi hắn và Nghi Nhu quận chúa nhường đường?

Hắn sẽ làm?

Nghi Nhu quận chúa sẽ làm?

Nàng và Nghi Nhu quận chúa, Cố Hoán chưa từng có giao tình.

Tự nhiên xuống xe thỉnh hai người bọn họ nhường đường, mà khi đó hai người bọn họ nổi nóng, bất phân thắng bại, sẽđồng ý sao?

Sẽ không.

Chỉ sợ nàng cũng bị kéo vào.

Sở dĩ vậy nên lúc đó nàng mới có thể quyết định thật nhanh bỏ xe đi bộ. Cũng may ông trời rủ lòng thương, để nàng gặp Tô Phỉ. Thanh Ninh dựđịnh qua mấy ngày nữa sẽđưa hậu lễ cảm tạ Tô Phỉ ra tay giúp đỡ.

Cho nên Thanh Ninh coi nhẹ vấn đề thứ nhất, nhìn Cố Hoán nghiêm trang trả lời "Mẹ con liên tâm, ngày ấy ta cảm giác mẫu thân sẽ có chuyện."

Cố Hoán tự suy xét, gật đầu. Lúc này mới xoay người sải bước rời đi.

Thanh Ninh đứng tại chỗ thấy Cố Hoán đi xa, lúc này mới cau mày xoay người.

Thẩm Thanh Vũ nói mẫu thân cản trở người khác. Mẫu thân là phụ nữđã có chồng, vậy ngăn trở cái gì? Cho nên Thanh Ninh mới có thể hoài nghi sự tình ở Vương phủ cùng Chu Mi liên quan.

Bởi thế lần đó nàng mới có thể hỏi tam thiếu phu nhân Vương phủ có cùng Chu Mi quen biết.

Không nghi ngờ chút nào, nàng ta cùng Chu Mi quan hệ không tệ.

Đáy lòng Thanh Ninh cười nhạt.

Lại nói, nàng cùng Chu Mi coi như là bằng hữu.

Đời trước, so với nàng chỉ hơn năm tuổi, Chu Mi đã trở thành mẹ kế nàng. Sau khi mẫu thân qua đời không lâu, trong tang kì phụ thân đem nàng ta cưới vào, khi đó nàng đãđi thôn trang dưỡng bệnh.

Tuy Mộ Lan viện đóng chặt cửa nhưng mấy ngày nay động tĩnh trong phủ cũng rất rõ ràng.

Vì vậy, sự tình ở Vương phủ, khẳng định cùng Chu Mi không thoát được có quan hệ.

Hầu phủ coi như là an tĩnh, gióêm sóng lặng cũng không phát sinh sự tình gì.

Đời này, mẫu thân cũng còn sống được thật tốt.

Thế nên Thanh Ninh nghĩ Chu Mi không bước qua được cửa Thẩm gia. Trừ phi nàng ta làm thiếp. Thế nhưng Chu Mi nàng ta cam tâm làm thiếp sao?

Chỉ sợ nàng ta đồng ý, Chu gia trưởng bối chỉ sợ cũng không gật đầu. Cho nên đời này, Chu Mi nàng ta mơ tưởng bước vào cửa Thẩm gia. Chỉ là thật không ngờ, người cha tốt của nàng lại trực tiếp xin ý chỉ.

Thanh Ninh siết chặt khăn gấm trong tay.

Nàng trước đây thầm nghĩ Chu Mi muốn vào Thẩm gia cho nên mới hãm hại mẫu thân. Chỉ là giờ xem chuyện xin ý chỉ này, xem ra người cha tốt của nàng cùng Chu Mi chỉ sợ tình chàng ý thiếp.

Sở dĩ thỉnh chỉ kín vì nếu ngang nhiên thỉnh chỉ, như thếđối với danh dự của Chu Mi sẽ bị tổn hại.

Nhưng Chu Mi là thiên kim tiểu thư làm sao cùng cha nàng có liên qua? Tính ra họ là phụ thân và vãn bối.

Trong ngày thường ở yến hội có thể gặp qua, nhưng kinh thành thiếu niên thế gia nhiều không kể xiết, Chu Mi sao lại coi trọng một người đàn ông có vợ?

Vừa đi Thanh Ninh vừa nhớ lại Chu Mi đời trước.

Chu Mi tướng mạo mềm mại, dáng người nhỏ nhắn, yêu kiều nho nhỏ, như hoa lê sau cơn mưa, khiến người ta trìu mến.

Nhưng mà mẫu thân mặc dù tính cách ôn mềm nhưng tướng mạo lại tú lệđoan trang.

Đúng rồi, mỹ thiếp của phụ thân đều là nữ tử mềm mại giống Chu Mi.

Phụ thân là thích loại nữ tử này.

"Ninh nhi, Cửu công tửđi rồi?"

Trước mặt đụng phải Bùi Thị dẫn ba tỷ muội Thẩm Thanh Vũđi tới.

Thanh Ninh dừng chân gật đầu "Vâng, đi rồi. Mọi người sao không ngồi thêm chút nữa?"

Nàng chân trước tiễn Cố Hoán, các nàng chân sau cũng cáo từ.

"Thân thểđại tẩu có bệnh, chúng ta nhiều người như vậy phiền nàng." Bùi thị săn sóc nàng, sau đó cảm thán một tiếng "Hoàng hậu nương nương ưu ái, chờ mẹ ngươi khỏe rồi tiến cung cảm tạ một chuyến."

"Đó là tất nhiên." Thanh Ninh cười trả lời.

Bùi thị tiếp tục cười nói "Còn có Cửu công tử, thật là một hài tử tốt bụng hiểu chuyện. Chúng ta cũng nên chuẩn bị hậu lễ cảm tạ người ta."

Đây mới là trọng điểm.

Thanh Ninh cười yếu ớt "Nói sau đi ạ."

Bùi thị nhớ mặt Lý Vân Nương hồng nhuận, ng.ực không nhịn được muốn hỏi bệnh gì? Là mất mặt không dám gặp người khác mà thôi. Trên mặt cười khanh khách nói "Đúng vậy, muốn đi cảm tạ cũng phải chờ mẹ ngươi khỏe lại đã."

Thanh Ninh gật đầu, nhìn thấy Thẩm Thanh Nghiên và Thẩm Thanh Vận đố kị và thèm muốn, lòng không khỏi buồn cười.

Thẩm Thanh Vận thì cũng thôi. Thẩm Thanh Nghiên cư nhiên là một thứ nữ mà cũng dám nghĩ muốn Cố Hoán?

Thực sự là tâm tư trèo cao.

"Ngươi nhanh chút quay vềđi, chiếu cố mẹ ngươi thật tốt." Bùi thị nói với Thanh Ninh.

Thanh Ninh gật đầu.

Còn chưa tới Mộ Lan viện, xa xa nhìn thấy Thẩm Phong đi vào trong. Thanh Ninh nhìn bóng lưng Thẩm Phong, khóe miệng lộ ra tia cười nhạt.

Bình thê?

Mơ tưởng.

Hoàng hậu tuy không bảo Cố Hoán nói cái gì nếu như bịủy khuất phải đi tìm nàng, nàng sẽ làm chủ các loại nhưng hôm nay Cố Hoán đến, là biểu lộ thái độ của Hoàng hậu.

Hơn nữa Hưng ninh Hầu phủ không phải nhà nghèo càng không phải thương hộ.

Cho rằng thỉnh chỉ cưới bình thê Hoàng Thượng sẽ đáp ứng?

Chu Mi muốn làm bình thê?

Nàng ta vọng tưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi