HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Thanh Ninh nghĩ thế nào cũng không ra.

Chu Mi cùng Thẩm Phong cha nàng gặp gỡ nhiều lần như nào.

Lưỡng tình tương duyệt?

Cha của nàng anh tuấn cao lớn. Nhưng trong kinh thành đám thiếu niên anh tuấn không chỉ có một, Chu Mi còn sợ tìm không được một thiếu niên gia thế xứng đôi?

Lẽ nào bọn họ không biết không có gì là tuyệt đối, trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được. Lẽ nào nàng ta không sợ một khi sự tình bại lộ, đối với phụ thân mà nói bất quá chỉ là một người mang danh phong lưu hào phóng. Thế nhưng với Chu Mi, sự tình một khi lộ ra không chỉ có nàng ta, danh dự toàn bộ Chu gia đều sẽ mất sạch.

Có gìđáng để nàng ta mạo hiểm lớn như vậy?

Thiết kế hãm hại mẫu thân, kế hoạch không thành liền thỉnh chỉ cầu Hoàng thượng tứ hôn.

Thâm tình đến mức này rồi?

Thanh Ninh liếc mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, tiếp tục đi về phía trước. Vào Mộ Lan viện, trong sân yên tĩnh, chỉ có hai người Mai ma ma cùng Thu Bội giữ cửa.

Thấy Thanh Ninh đi tới, Thu Bội liền ra nghênh đón nói "Hầu gia cùng phu nhân có chuyện cần nói, kêu bất luận ai cũng không được quấy rầy."

"Ta biết rồi." Thanh Ninh gật đầu, đi đến tây sương phòng. Đi được hai bước, nghĩ một chút lại dừng chân, đứng dưới tàng ngọc lan trong sân trầm tư.

Chu Mị diện mạo mềm mại, thông tuệ tài giỏi. Đời trước, nàng ta ở Thẩm gia danh tiếng vô cùng tốt, rất được lòng người. Bất kể là tổ mẫu, Nhị thẩm, thứ muội, đường muội cùng di nương, còn có nha đầu bà tử phục vụ khen không dứt miệng. Còn vì Thẩm gia sinh một trai một gái.

Tâm trạng Thanh Ninh chấn động.

Chu Mi đẻ lần đầu tiên là sinh con gái-Thẩm Thanh Viện, hơn nữa còn là sinh non!

Một đáp án sinh động.

Mắt Thanh Ninh nhất thời rét lạnh.

Có thai chui!

Thảo nào mưu mô tính kế như vậy. Không thể chờđợi được. Thực sự là nam đê tiện nữ ti bỉ, đê tiện vô sỉ tới cực điểm.

Lúc này Lý Vân Nương cùng Thẩm Phong trong nhà bầu không khí căng thẳng, như giương cung bạt kiếm. Lý Vân Nương không thể tin trừng mắt nhìn Thẩm Phong "Cái gì? Thỉnh chỉ muốn cưới bình thê?"

Thanh âm bén nhọn.

Thẩm Phong quay đầu trừng mắt nhìn bà, nóng nảy chỉ trích "Lý Vân Nương, bất quá chỉ là việc trong phủ ta, ngươi cư nhiên tìm Hoàng Hậu tới làm chỗ dựa cho ngươi? Ngươi muốn làm gì? Sự tình ở Vương phủ cái gì mà cướp tiền, bất quá là cái lí do che đậy. Lẽ nào ngươi còn ngại mất mặt ít sao? Mẫu thân nói với ta, không đưa ngươi đi từđường ngươi ở nhà an phận đi. Chuyện trong nhà không cần ngươi quan tâm."

Lý Vân Nương lạnh lùng hỏi ngược lại "Ta mất mặt? Chuyện ở Vương phủ là có người hãm hại ta! Ta muốn làm gì? Ta còn muốn hỏi chàng một chút chàng muốn làm gì? Chàng cưới bình thê? Hưng ninh Hầu phủ là một nhà nghèo nhỏ lẻ sao? Là thương hộ sao? Chàng không sợ chuyện này làm mất thể diện? Không sợđồng sự chế nhạo?"

Thần sắc Thẩm Phong thoáng không tự nhiên lạnh giọng trả lời: "Mười mấy năm qua, ngươi không sinh được con trai, ta có thể làm gì? Khai chi tán diệp (1) vốn là chức trách nhiệm vụ của người vợ. Thế nhưng nhiều năm như vậy dưới gối ta cũng không có lấy một đứa con trai. Nay ta cưới Chu gia tam cô nương làm bình thê cũng là vì nối nghiệp nhan khói. Phu thê tri kỉ, ngươi làm vợ phải là một thê tử rộng lượng."

Lý Vân Nương tức giận đến nước mắt lưng tròng, the thé nói "Thẩm Phong, ta với chàng phu thêđã vài chục năm. Chàng sao có thể nói ra những lời không lương tâm như vậy? Ta không sinh được con trai nhưng mấy năm nay ta cản trở chàng sao? Mấy năm nay số người chàng nạp vào cửa còn thiếu sao? Bởi vì Chu gia là người nhà quan, không giống với những oanh oanh yến yến trước đây nạp vào cửa nên chàng nghĩ cưới bình thê? Chàng nghĩ cưới bình thêư? Mơ tưởng! Chàng cho là thỉnh chỉ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽđáp ứng? Hoàng Thượng là minh quân, ngài làm sao sẽ tứ hôn cho chàng?"

Thẩm Phong nhất thời đỏ mặt tức giận: "Hoàng hậu nương nương hôm nay phái người tới chắc làđể dò xét ngươi. Hai ngày tới ngươi tiến cung một chuyến van cầu Hoàng hậu nương nương. Không có người nối dõi là tội bất hiếu. Để có con nối dõi, Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương nhất định ân chuẩn."

Nghe vậy Lý Vân Nương tức giận đến run run, sắc mặt trắng bệch khóc lên "Chàng cư nhiên còn bảo ta đi cầu Hoàng hậu nương nương? Chàng sao có thể tàn nhẫn như vậy? Thẩm Phong chàng có nhớ hay không trước kia đã nói với ta thế nào?"

Nghĩđến lúc thành thân ngọt ngào thần sắc Thẩm Phong mềm nhũn, hơi cúi thấp đầu xuống suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói "Vân Nương, nàng đừng kích động. Chúng ta từ từ nói chuyện được không? Nói là bình thê nhưng trước mặt nàng vẫn chỉ là thiếp? Ta cũng không còn cách nào. Chúng ta dưới gối cũng chỉ có ba đứa con gái. Tương lai các con đều xuất giá, nhà mẹđẻ cũng không có người để dựa vào. Coi như vì Ninh nhi, nàng đi van cầu nương nương."

Nói cho cùng, vẫn là muốn nàng đi cầu Hoàng hậu nương nương.

"Muốn ta đi cầu nương nương, chàng mơ tưởng! Chu gia tam cô nương muốn vào cửa, thì làm thiếp. Nàng ta muốn làm bình thê, mơ tưởng!" Lý Vân Nương một bước cũng không nhường, lạnh lùng nói.

Thấy Lý Vân Nương ngày thường tính cách ôn mềm dễ nói chuyện một điểm cũng không dao động, còn nói nửa bước cũng không lùi Thẩm Phong trách mắng "Ngươi... ta bỏ ngươi."

Lý Vân Nương sửng sốt một chút, sắc mặt tái nhợt lập tức không còn huyết sắc "Chàng nói cái gì? Chàng muốn bỏ ta! Tốt, chàng liền bỏ ta đi!"

Thanh Ninh trong sân nghe vậy hai con mắt lạnh lẽo nắm chặt tay. Không đểý Mai ma ma cùng Thu Bội canh giữđang gấp đến độđi lại quanh cửa đẩy cửa đi vào, tức giận nói với Thẩm Phong "Phụ thân, mẫu thân làm sai điều gì? Phạm vào một trong bảy tội lớn? Phụ thân người không phải là muốn bức tử mẫu thân sao? Mẫu thân, chúng ta tìm tổ mẫu làm chủđi!"

Lý Vân Nương sửng sốt một chút, lập tức hiểu ý Thanh Ninh. Liền rút khăn tay che miệng chạy ra ngoài cửa.

Thanh Ninh quay đầu lạnh lùng nhìn Thẩm Phong vẻ mặt tức giận đứng ở cửa, lôi kéo Lý Vân Nương chạy đến Đào Nhiên cư.

Tưởng bỏ vợ, ba thước bạch lăng của lão phu nhân còn ở trong tay nàng đi!

Che chở danh dự cho Chu Mi, trên thỉnh chỉ kín muốn cười nàng ta làm bình thê?

Vậy thìđại náo một hồi, cho vỡ lở ra thôi!

Lý Vân Nương một đường khóc chạy vội tới Đào Nhiên cư. Bùi thịđang cùng lão phu nhân nói chuyện, có nha đầu bà tử hầu hạ.

Trước mặt Bùi thị nha đầu bà tử, Lý Vân Nương quỳ trên mặt đất nước mắt tuôn rơi như mưa, khóc không thành tiếng, khóc lóc kể lể một hồi. Nghe Lý Vân Nương nói, lão phu nhân sợ hãi. Quét mắt nhìn nha đầu bà tử trong phòng chợt cảm thấy đầu đau kịch liệt. "Phu thê cãi nhau, miệng không cân nhắc là không thể tránh được. Ngươi mau đứng lên."

"Mẫu thân, người mau đứng lên. Tổ mẫu hiểu lí lẽ nhất định sẽ làm chủ cho người." Thanh Ninh đỡ Lý Vân Nương khuyên nhủ. Nước mắt Lý Vân Nương lại càng nhiều hơn, nóng nảy "Mẫu thân, con dâu mặc dù không có tài cán giúp Hầu gia sinh con trai, đó là lỗi của con dâu. Nhưng con dâu những năm gần đây không phải đều thu xếp thích đáng người trong phòng cho Hầu gia? Ngày hôm nay...chàng dĩ nhiên...dĩ nhiên nói ra những lời vô tình như vậy...

"Bất quá cùng ta tranh cãi hai câu, ngươi liền khóc lóc sướt mướt chạy tới quấy rầy mẫu thân, còn ra thể thống gì!" Thẩm Phong trầm mặt đi đến.

Lý Vân Nương ngẩng đầu liếc hắn một cái, khóc không thành tiếng "Mẫu thân, thứ lỗi cho con dâu vô lễ."

Nói xong lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Thanh Ninh sợ có chuyện không may, liền nói với lão phu nhân một câu rồi vội vàng đuổi theo.

Lão phu nhân cau mày, sắc mặt trầm trọng nhìn Thẩm Phong.

Bùi thị nhìn sắc mặt lão phu nhân không tốt, đành thu hồi tâm tư xem trò vui dứng dậy cáo từ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi