HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Chu Mi đột nhiên té xỉu. Đám khuê túđều kinh ngạc nhìn Triệu bát tiểu thư sai người đưa nàng ta đến sương phòng.

Triệu bát tiểu thư nói với mọi người một tiếng, lưu lại Triệu thất tiểu thư cùng Triệu cửu tiểu thư và các vị khách quý, rồi phân phó nha đầu bà tử mấy câu liền cũng đi đến sương phòng.

"Chúng ta cũng đi qua xem một chút. Vừa vặn ta cũng thấy hơi mệt, đi sương phòng bên kia nghỉ ngơi một lát." Sử Thất Nương nhìn đám người Triệu thất tiểu thư ly khai lo âu nói.

Lời của nàng ta vừa đúng ý Thanh Ninh, vì vậy gật đầu đồng ý "Ta cùng ngươi đi."

Lời vừa nói ra Tăng Tuyết và Tống Tử Quỳnh cũng biểu thị muốn cùng đi.

Thấy bốn người Thanh Ninh muốn đi, Thẩm Thanh Vũ và vài vị khuê tú cũng muốn đi qua.

Đều là tiểu thư khuê các, mọi người và Chu Mi đều có chút giao tình. Chu Mi đột nhiên té xỉu, mọi người biểu đạt quan tâm cũng là vô cùng hợp tình hợp lý.

Đương nhiên càng nhiều người càng tốt!

Thanh Ninh gật đầu.

Vì vậy đám khuê tú ở Triệu gia dưới sự hướng dẫn của nha đầu, chậm rãi cùng nhau đi sương phòng.

Lúc đến sương phòng, Chu Bạch thị vừa lúc ở cùng Triệu gia nhị thiếu phu nhân nhận được tin tức nét mặt lo lắng chạy tới.

"Con ta, tốt đẹp thế nào đột nhiên té xỉu?" Chu Bạch thị vào phòng, vừa vào thấy Chu Mi nằm trên giường sắc mặt tái nhợt bước nhanh tới.

Thanh Ninh cùng mọi người cùng nhau đứng trong phòng, bình tĩnh nhìn Chu Mi nằm trên giường.

"Vừa nãy Mi nhi biểu tỷ ở trong vườn ngắm hoa một lúc có lẽ ánh mặt trời gay gắt quá nên cảm nắng." Triệu thất tiểu thư ngồi bên giường đứng dậy nhường vị trí, giải thích với Chu Bạch thị.

"Hài tử này, ban ngày nắng như vậy ngồi trong đình uống trà là được rồi." Chu Bạch thị nhịn không được nói.

Triệu thất tiểu thư nói nha đầu bên cạnh Chu Bạch thị đi mời đại phu, lại nhỏ nhẹ khuyên Chu Bạch thị không cần lo lắng.

Một bên Triệu nhị thiếu phu nhân cũng khuyên Chu Bạch thị.

Đang nói chuyện, đại phu đến.

"Đại phu, làm phiền ngươi." Chu Bạch thị đứng dậy nhường chỗ, khách khí nói.

"Phu nhân hữu lễ." Đại phu chắp tay.

Đại phu bắt mạch, trầm ngâm đem ngón tay đặt trên cổ tay Chu Mi. Nửa ngày gật đầu buông tay Chu Mi xuống. Rút hai cây ngân châm, đâm vào huyệt vị ở cổ tay Chu Mi. Sau một lát mới đem châm rút ra.

"Đại phu, tiểu nữ thế nào? Có phải cảm nắng hay không?" Chu Bạch thị khẩn trương hỏi.

Đại phu nhìn Chu Bạch thị cười ha ha nói "Chúc mừng phu nhân, là hỉ mạch."

Hỉ mạch?

Có thai chui!

Mọi người hít vào một hơi.

Chu Bạch thị nhất thời sững sờ. Ngay sau đó ng.ực phập phồng chỉ vào đại phu chửi ầm lên "Ngươi... lang băm này nói bậy bạ cái gì? Nữ nhi của ta hoàng hoa khuê nữ trong sạch, lấy đâu ra hỉ mạch?"

"Hừ. Lão phu không biết cô gái trên giường đã thành thân là phu nhân hay còn là vị cô nương chưa chồng, nhưng nàng đúng là mang thai hơn hai tháng. Phu nhân không tin liền mời người khác giỏi hơn, không thì đem đại phu toàn bộ kinh thành mời tới. Ta nhưng thật ra muốn xem đại phu nào không chuẩn ra mạch lệnh ái là hỉ mạch!" Đại phu tức giận nói xong liền gọi tiểu dược đồng muốn cáo từ.

Có thai?

Nàng là nữ nhi chưa xuất giá sao có thể mang thai?

Chu Bạch thị bỗng thấy trước mắt tối sầm lảo đảo ngã ra sau.

"Phu nhân."

Luống cuống tay chân một lúc, Chu Bạch thị được đặt trên giường mềm trong phòng.

"Đại phu, nàng lúc nãy nhất thời nói dỗi. Ngươi đừng để trong lòng." Triệu nhị thiếu phu nhân áy náy nói với đại phu "Thỉnh đại phu trước tiên khám cho nàng một chút."

Đại phu dừng chân xoay người. Bắt mạch cho Chu Bạch thị xong, đứng dậy nói với Triệu nhị thiếu phu nhân "Thiếu phu nhân không cần lo lắng, vị phu nhân này là tức giận công tâm. Một lúc nữa sẽ tỉnh lại."

Triệu nhị thiếu phu nhân lại hỏi "Biểu muội đột nhiên té xỉu, có nghiêm trọng không? Có cần kê vài toa thuốc không?"

Đại phu trả lời "Lão phu đã châm cứu cho nàng, đợi lát nữa sẽ tỉnh. Nàng cũng không có gì đáng lo, mạch tượng thai nhi cũng bình ổn. Để chắc chắn lão phu lưu lại phương thuốc an thai đi."

"Làm phiền đại phu." Triệu nhị thiếu phu nhân cảm tạ. Sự tình hệ trọng. Chu Mi là một tiểu cô nương chưa chồng lại có bầu, Triệu nhị thiếu phu nhân tự biết mức độ nghiêm trọng của sự việc. Vì vậy cho đại nha đầu bên cạnh một ánh mắt, sai đại nha đầu mời đại phu đi gian phòng bên cạnh kê đơn.

Khuê tú trong phòng đều kinh ngạc vạn phần nhìn Chu Mi trên giường, lại nhìn Chu Bạch thị bị tức giận đến hôn mê.

Đều nhận thức tình hình không nói tiếng nào.

Thanh Ninh rũ mắt, khóe miệng cười lạnh.

Triệu thất tiểu thư cũng không biết làm thế nào cho phải, vì vậy để tẩu tử nhà nàng xử lý.

Triệu nhị thiếu phu nhân quay đầu đang muốn bảo Triệu thất tiểu thư mời các tiểu thư ra ngoài thì Chu Mi trên giường lẩm bẩm một tiếng "A." mở mắt.

Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía nàng ta.

"Mi nhi biểu tỷ, người tỉnh rồi." Triệu thất tiểu thư giúp Chu Mi ngồi dậy.

Chu Mi lúc này mới chú ý tới những người còn lại trong phòng, liếc mắt nhìn quanh thấy Chu Bạch thị trên giường mềm. Sau đó ánh mắt dừng trên người đại phu, sắc mặt trắng nhợt, trong đầu liền minh bạch. Cắ.n môi suy nghĩ một chút, đột nhiên đưa ngón tay ra chỉ Thanh Ninh, ánh mắt sắc như đao "Ngươi hại ta."

Thanh Ninh ngẩng đầu, kinh ngạc vạn phần nhìn Chu Mi "Mi nhi tỷ tỷ, muội làm sao hại tỷ?"

"Đúng là ngươi. Nhất định là ngươi. Là ngươi động tay động chân trong trà." Chu Mi căm hận nói.

Ánh mắt Thẩm Thanh Vũ hiện lên vẻ hưng phấn nói "Chu gia tỷ tỷ, người nói gì vậy. Đại tỷ có lòng tới thăm tỷ, tỷ ngược lại lại đổ vạ cho đại tỷ."

"Tuyết tỷ tỷ, Thất Nương." Thanh Ninh vô cùng ủy khuất quay đầu nhìn Tăng Tuyết và Sử Thất Nương. Trong nháy mắt mắt nổi lên hơi nước ướt sũng nhìn Chu Mi.

Thanh Ninh mặc dù không biện bạch nhưng tất cả mọi người có thể hiểu ý của nàng. Nàng lúc đó rót trà, không chỉ có Chu Mi còn có Tăng Tuyết và Sử Thất Nương. Bây giờ hai người Tăng Tuyết, Sử Thất Nương đều mạnh khỏe không việc gì cũng không có gì không ổn.

Lông mày Chu Mi thẳng đứng, căm tức nhìn Thanh Ninh một mực chắc chắn "Nhất định là ngươi. Ngươi động tay động chân trong trà của ta."

"Mi nhi tỷ tỷ chớ ngậm máu phun người. Ta đang yên đang lành sao lại muốn hại tỷ? Nhiều ánh mắt như vậy đều nhìn thấy trà trong tay ta. Nếu trà có chuyện, sao Tuyết tỷ tỷ và Thất Nương không có việc gì. Lẽ nào ta có năng lực thần không biết quỷ không hay gian lận trà của tỷ hay sao?" Thanh Ninh nói.

Chu Mi hừ lạnh "Ngươi..."

"Ngươi cái gì mà ngươi? Tỷ nói ta hại tỷ, chứng cớ đâu? Tỷ đem chứng cứ ra đây. Không có chứng cứ đừng giống như chó điên cắn người linh tinh." Thanh Ninh cắt đứt lời nàng ta, ngôn từ hợp lý lớn tiếng nói "Ngọc Trâm, chúng ta đi." Triệu nhị thiếu phu nhân ngăn cản Thanh Ninh, định hòa giải.

"Phu nhân xin dừng bước." Vành mắt Thanh Ninh đỏ lên nói với Triệu nhị thiếu phu nhân.

Nói xong trước ánh mắt của mọi người dẫn Ngọc Trâm đi ra ngoài.

Triệu nhị thiếu phu nhân gọi một nha đầu đi theo. Sau đó xoay người nháy mắt với Triệu thất tiểu thư. Triệu thất tiểu thư vội vàng mời các vị khuê tú ra ngoài.

Ra đến sân, đi một đoạn đường, Thanh Ninh dừng chân nói với nha đầu đi theo "Ngươi trở về đi. Xảy ra chuyện như vậy bên người thiếu phu nhân nhất định không đủ người."

Nha đầu chần chừ một lúc, chỉ đường cho Thanh Ninh và Ngọc Trâm đồng thời xin lỗi. Lúc này mới vội vã trở về.

Thanh Ninh chậm rãi cong cong khóe miệng, hơi nước trong mắt dần biến mất. Xoay người lại thấy Tô Phỉ đứng cách vài bước.

Trên mặt Tô Phỉ mang theo nét cười, mặt mày thanh phong minh nguyệt (1), dáng cười ấm áp như mùa xuân. Đôi mắt như ngưng tụ ánh sáng rực rỡ của ánh trăng, chiếu sáng vằng vặc.

(1): chỉ người thanh nhã thanh thản, có vẻđẹp tự nhiên yên lặng.

Thanh Ninh sửng sốt một chút lập tức tươi cười ba phần, quỳ gối hành lễ "Tô thế tử, lần trước đa tạ thế tử ra tay giúp đỡ. Chẳng biết thế tử bao giờ thì thuận tiện, ta cho người đưa tạ lễ tới quý phủ."

"Thẩm đại tiểu thư." Tô Phỉ chắp tay ưu nhã đáp lễ lại "Lần trước chỉ là nhấc tay chi lao (2), đại tiểu thư không cần để trong lòng."

(2): tiện tay giúp đỡ.

Thanh âm trầm thấp ung dung mà dễ nghe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi