HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Thanh Ninh đột nhiên bị kéo vô cùng sợ hãi.

Là ai?

Chẳng lẽ là Thẩm Thanh Vũ phía sau an bài chuẩn bị? Giữa lúc suy xét tay chân Thanh Ninh đã vung ra. Đầu tiên là một cước hung hắng đá vào chân người trước mặt, sau đó khuỷu tay đánh vào trước ng.ực hắn.

"Ai da." Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng rên khẽ, dưới chân tuy không đá hụt nhưng tay đã bị hắn nắm chắc.

"Là ta."

Thanh âm nhẹ nhàng trầm thấp như suối nước tháng ba.

Thanh Ninh ngẩng đầu. Mượn ánh đèn bên ngoài ngõ nhỏ chiếu vào, khuôn mặt tinh xảo của Tô Phỉ rơi vào tầm mắt. Đôi mắt kia trong bóng đêm cực kì sáng rực.

Thanh Ninh thở dài một tiếng, lại hít sâu một hơi "Tô thế tử, tại sao là hế tử?"

Lời vừa thốt ra khỏi miệng Thanh Ninh cảm giác được dưới chân nàng là chân của hắn nên lui về sau một bước "Xin lỗi, ta không biết là thế tử."

Tô Phỉ hé miệng cười "Là ta đột nhiên ra tay hù dọa tiểu thư."

Tô Phỉ liếc mắt quan sát Thanh Ninh hỏi "Có bị thương ở đâu không?"

Thanh Ninh lắc đầu, liếc mắt nhìn đoàn người hoảng sợ chạy loạn, quay đầu nhìn Tô Phỉ nghiêm túc nói "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Lúc nãy thực sự cám ơn thế tử."

Vừa rồi nếu không phải Tô Phỉ đúng lúc đưa tay ra, nàng bị người phía sau đẩy như vậy tất nhiên sẽ ngã sấp xuống. Đoàn người đều hoảng loạn mệt mỏi chạy trối chết, có ai chú tới nàng ngã sấp xuống?

Trong lòng Thanh Ninh vẫn sợ hãi, hít sâu một hơi.

"Không có việc gì là tốt rồi." Tô Phỉ gật nhẹ "Tình huống như vậy người bình thường đều sẽ ra tay. Cho nên chỉ là tiện tay mà thôi. Thẩm cô nương không cần để trong lòng."

Đây là lần thứ hai nợ ân tình của hắn, có tính là trước lạ sau quen không? Thanh Ninh mỉm cười "Dù sao cũng thật cám ơn thế tử."

"Tiểu thư...?" Mặt Tô Phỉ giãn ra, suy nghĩ một chút rồi nói "Ở chỗ này chờ một lát. Chờ ít người rồi chúng ta lại đi ra."

Tô Phỉ vừa định hỏi sao nàng lại chỉ có một mình?

Nhớ lúc ở Quan Nguyệt Lâu bọn họ đi thành một nhóm người, nhớ lại còn có vị hôn phu Tống Tử Dật của nàng ở bên cạnh? Nàng làm sao bị lạc mọi người?

Tô Phỉ ngẫm lại vẫn đem những gì muốn hỏi nén lại.

"Được." Thanh Ninh gật đầu.

Tô Phỉ nhìn Thanh Ninh trước mắt.

Thiếu nữ tầm mười ba mười bốn tuổi đột nhiên gặp chuyện như thế lại không hề hoảng hốt sợ hãi. Trên da mặt trắng nõn biểu cảm lại lạnh nhạt. Cho dù vừa ở giữa đám người hỗn loạn nàng cũng vẫn thong dong mà lãnh đạm. Đôi mắt di chuyển phát ra tia sáng tĩnh lặng.

Bên ngoài tiếng hô, tiếng la, tiếng thét chói tai, tiếng người ồn ào. Trong ngõ hẻm hai người lại yên lặng.

Một làn gió đêm thổi tới Thanh Ninh mới phát hiện ra cả người đầy mồ hôi.

Tô Phỉ an tĩnh đứng đối diện. Dưới bóng đêm dáng người cao ngất như cây tùng, anh tuấn mà đẹp trai.

Dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn. Thanh Ninh chợt cảm thấy mất tự nhiên.

"Lát nữa tiểu thư đi đâu? Ta đưa tiểu thư về."

Thanh Ninh mím môi nói "Không dám phiền thế tử. Lúc bắt đầu đi mấy người chúng ta đã nói rõ rồi. Nhiều người đi như vậy nếu bị lạc thì quay về Quan Nguyệt Lâu tập hợp. Mặc dù là buổi tối nhưng người cũng nhiều, ta đi một mình cũng không có chuyện gì."

Tô Phỉ nở nụ cười, không gật đầu cũng không kiên trì nói muốn đưa nàng trở lại.

Thanh Ninh nở nụ cười "Thế tử cũng đi một mình sao? Cũng bị lạc mất bằng hữu?"

"Coi như là vậy đi." Tô Phỉ gật đầu "Ta với bằng hữu bàn chút chuyện. Bàn xong việc đi ra thấy đường này người đông chen chúc liền định đi bộ một chút, không ngờ lại gặp tiểu thư."

Hắn cùng Phó Cảnh Hàng nói xong việc, chuẩn bị trở về phủ lại bị Phó Cảnh Hàng lôi kéo nói đi ngắm cảnh một lúc. Không ngờ vừa đi một lát liền đụng phải một đám người xung quanh chạy loạn. Phó Cảnh Hàng cũng chẳng biết bị tách ra ở đâu.

"Đằng trước đã xảy ra chuyện gì? có án mạng sao?" Tô Phỉ không biết cụ thể có chuyện gì xảy ra chỉ thấy đám người thét chói tai, giữa tiếng la biết được một ít...

"Ừ. Vừa rồi pháo hoa nổ tới trên người." Thanh Ninh giải thích một câu.

Tô Phỉ suy nghĩ một chút "Đã chết?"

Thanh Ninh nhấp môi lắc đầu "Không có. Chỉ là xảy ra chuyện người ý muốn nên tất cả mọi người đều kinh hoàng."

++

"Tử Dật ca ca. Mặt ta, mặt ta..." Thẩm Thanh Vũ bưng mặt đầm đìa máu tươi, siết chặt tay Tống Tử Dật khóc đến hôn thiên ám địa (1)

(1): ý là khóc đến trời đất đảo lộn không để ý gì.

Tại sao có thể như vậy? Nàng rõ ràng sai Hạnh Bạch dùng tiền mua hai tên côn đề để bọn họ cố tình hủy hoại khuôn mặt Thanh Ninh nhưng bọn họ lại trực tiếp ném pháo hoa vào mặt nàng?

Thẩm Thanh Vũ thâm độc nhìn Hạnh Bạch.

Hạnh Bạch sợ đến hai chân run run, máu trên mặt như bị rút sạch.

Tống Tử Dật nhìn đám người chạy tứ tán xung quanh, nhìn qua nhìn lại xung quanh trong lòng gấp muốn chết. Chẳng biết Thanh Ninh bị tách ra đến chỗ nào?

Tống Tử Dật đảo mắt một vòng thấy Cố Hoán đứng giữa đám người cách đó không xa.

Cố Hoán nở nụ cười nhẹ, trong mắt rõ ràng hàm chứa trào phúng và hèn mọn.

Tống Tử Dật nhíu mày, gật đầu với Cố Hoán một cái coi như chào hỏi. Sau đó lại tỉ mỉ nhìn bốn phía.

Cố Hoán quét mắt nhìn Thẩm Thanh Vũ hừ lạnh.

Nếu là muội muội của hắn ta thì cũng thôi.

Hắn ta cư nhiên không để ý vị hôn thê.

Quan binh tới rất nhanh, dẹp yên mọi người. Tống Tử Dật sai Hạnh Bạch và một nha đầu khác giúp đỡ Thẩm Thanh Vũ, lại kêu Tống Tử Quỳnh bên cạnh, Thẩm Thanh Vận và Thẩm Thanh Nghiên đi tới Quan Nguyệt Lâu.

"Ca ca yên tâm. Thanh Ninh nhất định không có việc gì. Tuy nhiều người nhưng bên người nàng ấy cũng có nha đầu. Nói không chừng đang đi cùng Tiểu Tuyết và Thất Nương." Tống Tử Quỳnh thấy Tống Tử Dật nhìn xung quanh liền khuyên nhủ.

"Mong là vậy." Tống Tử Dật nhíu mày.

Tống Tử Quỳnh liếc nhìn Thẩm Thanh Vũ đang tựa bên người nha hoàn khóc không ra hơi nói "Ca ca, muội nghĩ trước tiên nên đưa Thẩm Thanh Vũ đi đại phu."

Bị thương ở trên mặt thế kia không thể khinh thường.

"Ta mới vừa cho người đi mời đại phu rồi." Chân mày Tống Tử Dật càng nhíu chặt.

Đến Quan Nguyệt Lâu mọi người trừ Thanh Ninh đều đã đến.

"Tiểu thư các người đâu?" Tống Tử Dật thấy Ngọc Trâm và Trà Mai liền tức giận không kiềm chế được.

"Tiểu thư và bọn nô tỳ bị tách ra." Ngọc Trâm và Trà Mai đều lo lắng đến độ rơi nước mắt.

"Đại ca, huynh trước tiên đừng nóng giận. Tìm người mới quan trọng." Tống Tử Quỳnh vội vàng khuyên nhủ.

Tăng Quang Vinh và Sử Dương cũng khuyên nhủ.

"Tiểu thư." Ngọc Trâm kêu một tiếng, cùng Trà Mai chạy vội đến bên Thanh Ninh đang đi tới từ xa.

Tô Phỉ đứng ở xa xa thấy rõ hai nhà đầu của Thanh Ninh chạy tới mới xoay người rời đi.

"Được rồi, không phải ta đã trở lại rồi sao?" Thanh Ninh vỗ vỗ bả vai hai người.

"Tiểu thư..." Trà Mai, Ngọc Trâm gạt lệ.

Các nàng cảm thấy tiểu thư bị lạc như vậy quá nguy hiểm. Chỉ cần sơ sẩy một chút tiểu thư sẽ bị thương.

"Nàng có bị thương chỗ nào không?" Tống Tử Dật vội vàng hỏi.

Thanh Ninh lạnh lùng nhìn hắn rồi nhìn Thẩm Thanh Vũ "Vết thương của Nhị muội thế nào rồi?"

Thẩm Thanh Vũ ghé đầu vào vai Hạnh Bạch khóc rống, thút thít kêu "Ta muốn về nhà."

Thanh Ninh quay đầu nhìn Tống Tử Dật.

"Có lẽ quay về Hầu phủ đi. Đại phu trong thành cũng không so được với thái y." Tăng Quang Vinh nói.

Tống Tử Dật suy tính chốc lát rồi gật đầu.

Đoàn người vui vẻ mà đến mất hứng mà về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi