HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Tống Tử Dật sai người đi trước quay về bấm báo với Hưng Ninh Hầu phủ một tiếng rồi cùng Tống Tử Quỳnh đưa tỷ muội Thanh Ninh trở lại.

Vừa vào phủ Lâm ma ma đứng ở cổng đưa mọi người tới Đào Nhiên Cư.

Đào Nhiên Cư đèn đuốc sáng trưng. Lão phu nhân, vợ chồng Thẩm Phong, vợ chồng Thẩm Tránh ngồi ở đại sảnh. Sở di nương và Tuyết di nương đứng trong góc nhỏ.

Vừa thấy đám trẻ vào phòng, Lý Vân Nương trong lòng nóng như lửa đốt lập tức đứng dậy chạy vội về phía Thanh Ninh, lôi kéo nàng quan sát từ trên xuống dưới "Ninh nhi, con có bị thương ở đâu không?"

Lo lắng và sốt ruột đều được bộc lộ qua lời nói.

Thanh Ninh cười "Mẫu thân, con không sao. Không cần lo lắng."

Thẩm Thanh Vận lôi kéo tay Bùi thị. Rốt cuộc vẫn là một cô nương mười một tuổi gặp phải trường hợp như vậy bên ngoài vẫn giả vờ kiên cường, vừa nhìn thấy mẫu thân là Bùi thị liền rơi nước mắt.

Tuyết di nương lôi kéo Thẩm Thanh Nghiên hỏi nhỏ.

"Vũ nhi!" Sở di nương thấy Thẩm Thanh Vũ được một nha đầu đỡ vào chạy vội tới.

"Di nương." Thẩm Thanh Vũ khóc thút thít quay đầu nhìn lão phu nhân, vịn tay nha đầu đi hai bước đến trước mặt lão phu nhân "Cháu gái bất hiếu khiến tổ mẫu đêm hôm còn phải lo lắng."

Nói rồi quỳ xuống.

Thúy Hương vội vàng tiến lên đỡ Thẩm Thanh Vũ.

Lão phu nhân nói "Hài tử này. Trên người ngươi đang bị thương, cẩn thận chút."

Quay đầu nhìn Lâm ma ma "Nhanh đem trà áp kinh bưng lên, lại cho người đi xem thái y đã tới chưa?"

Lâm ma ma lên tiếng vội vàng xoay người ra cửa.

"Lão phu nhân, lúc vừa về tới Hầu gia cháu đã cho người cầm thiệp đi mời Lục thái ý. Chẳn hẳn thái y cũng sắp đến rồi." Tống Tử Dật uống một hớp trà áp kinh rồi thi lễ nói với lão phu nhân. Thấy Sở di nương bên cạnh đang khóc nức nở trên người Thẩm Thanh Vũ liền nói xin lỗi với lão phu nhân "Hôm nay là cháu không chăm sóc tốt các vị cô nương. Xin lão phu nhân thứ tội."

"Tổ mẫu, phụ thân, Thế tử đã gắng hết sức cứu con." Thẩm Thanh Vũ ôm mặt khóc lóc cầu tình.

"Mau đỡ nhị tiểu thư đi nằm, cẩn thận kẻo vết thương nặng hơn." Lão phu nhân nói với đám người Thúy Hương.

Thẩm Phong nhìn Tống Tử Dật nói "Thế chất nói thế khách khí quá."

"Đại tỷ tỷ người nói một câu đi. Lúc đó tỷ cũng ở bên cạnh, tình huống thế nào tỷ biết rõ nhất." Thẩm Thanh Vũ được nha đầu đỡ đi ra sau tấm bình phong dừng chân hai mắt sưng đỏ nhìn Thanh Ninh nói.

Ánh mắt đám người lão phu nhân quét qua phía Thanh Ninh.

Thẩm Phong nhướn mày nhìn Thanh Ninh trách mắng "Ngươi chăm sóc muội muội thế nào vậy."

Thanh Ninh cúi đầu "Là con không chăm sóc tốt muội muội."

Lão phu nhân liếc nhìn Thẩm Phong nhưng không hề ngăn cản.

Ánh mắt Thẩm Phong sắc bén "Ngươi thân là đại tỷ, ra ngoài chơi phải chăm sóc các muội muội."

Thanh Ninh ngẩng đầu cắn môi đầy nước mắt nhìn Tống Tử Dật. Trong mắt đầy tức giận, ủy khuất, bất đắc dĩ và khiển trách.

Bộ dạng này người khác nhìn vào muốn bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu.

Ánh mắt mọi người trong sảnh nhất loạt nhìn về phía Tống Tử Dật. Sắc mặt Tống Tử Dật cứng đờ không biết nên nói gì cho phải.

Lý Vân Nương liếc nhìn Tống Tử Dật, căm tức nhìn Thẩm Phong, nói với Thanh Ninh "Ninh nhi, lúc đó như thế nào con cứ việc nói ra không cần sợ. Có nương ở đây nhất định không để con ủy khuất."

"Đúng vậy Ninh nhi. Ở đây không có người ngoài, cháu có ủy khuất gì cứ nói ra, tổ mẫu nhất chắn chắc làm chủ cho cháu." Thẩm Thanh Vận không sao Bùi thị cũng không còn lo lắng. Ánh mắt quét tới quét lui trên người Thanh Ninh và Tống Tử Dật hả hê nói.

Tống Tử Quỳnh thật sự không muốn nhìn bộ dạng Thanh Ninh vô cùng ủy khuất, huynh trưởng của bản thân lại có dáng vẻ có nỗi khổ khó nói liền cúi người nói "Lão phu nhân. Lúc đó sự tình phát sinh quá đột ngột. Ca ca cháu trước tiên đã ra tay cứu Thanh Vũ. Chỉ là quá đột ngột thôi."

"Đúng vậy. Thế tử ca ca cứu Nhị tỷ tỷ cũng không kịp kéo đại tỷ tỷ đang bị đoàn người chen lấn." Thẩm Thanh Vận cũng nói.

Thẩm Thanh Nghiên cũng gật đầu.

Ba người mỗi người một câu đem hết tình huống lúc đó ra nói lại một lần.

Lão phu nhân nghe xong sắc mặt đỏ như gan heo.

Lý Vân Nương hung hăng trừng mắt với Tống Tử Dật, quay đầu lôi kéo quan sát Thanh Ninh một lần nữa "Thật không bị thương chứ?"

Thanh Ninh cười tỏ ý không sao.

"Đứa nhỏ ngốc. Trong lòng có gì ủy khuất cứ nói ra không có lại bị hiểu lầm, tiện nghi cho người bên ngoài." Lý Vân Nương tức giận nói. Tống Tử Dật này thế nhưng vì một nha đầu thứ nữ lại không chăm sóc nữ nhi nhà mình. Nhiều người như vậy hỗn loạn như thế nếu nữ nhi xảy ra việc gì....! Lý Vân Nương nhìn Tống Tử Dật "Cũng may Ninh nhi mạng lớn."

"Là cháu sơ sẩy."

Đôi mắt Lý Vân Nương lộ ra sự thất vọng. Sơ sót? Chuyện bất ngờ xảy ra nhưng thấy Ninh nhi biến mất sao không phái người lập tức đi tìm?

Sau tấm bình phong truyền Thẩm Thanh Vũ khóc khẽ.

"Được rồi. Không ai muốn chuyện như vậy xảy ra. Đây là ngoài ý muốn." Lão phu nhân xua tay.

"Chuyện bất ngờ xảy ra những người còn lại không bị thương đã là may mắn rồi." Thẩm Tránh từ nãy vẫn không nói gì lên tiếng.

"Thái y tới." Một tiểu nha đầu dẫn người đi vào phòng.

"Lục thái ý, làm phiền ngài." Lão phu nhân khách khí nói.

"Lão phu nhân khách khí rồi." Lục thái y chắp tay, theo Lâm ma ma đi ra sau tấm bình phong.

Một lúc sau tiếng kinh hô đè nén của Sở di nương từ sau tấm bình phong truyền tới.

Lão phu nhân đi vào trong nhìn thoáng qua rồi nói với huynh muội Tống Tử Dật "Khuya lắm rồi. Các ngươi nhanh hồi phủ đi. Hầu gia và phu nhân chờ ở nhà nhất định rất sốt ruột."

"Lão phu nhân, bọn cháu chờ xem thái y nói như thế nào. Nếu không chúng cháu trở về cũng không an lòng." Tống Tử Dật nói.

"Cũng được." Lão phu nhân gật đầu.

Một lúc sau Lục thái y đi ra.

"Lục thái y, vết thương của Nhị nha đầu thế nào?" Lão phu nhân hỏi.

Lục thái y nói "Lão phu nhân yên tâm. Ta đã kê thuốc uống và thuốc bôi ngoài da. Mấy ngày nữa vết thương của nhị tiểu thư sẽ khỏi hẳn."

"Thực sự... thực sự sẽ khỏi hẳn sao?" Lão phu nhân hỏi lại.

Ý tứ của lão phu nhân là trên mặt Thẩm Thanh Vũ có bị lưu lại sẹo không. Người trong phòng nghe đều hiểu. Sau tấm bình phong Thẩm Thanh Vũ cũng ngừng khóc.

"Tổn thương trên mặt Nhị tiểu thư cũng hơi nghiêm trọng. Nhưng cũng may nhị tiểu thư tuổi còn nhỏ, chăm sóc cẩn thận một hai năm có thể sẽ hoàn toàn khỏi hắn." Lục thái y đắn đo nói nhỏ.

Lời tuy không nói gì chắc chắn nhưng tất cả mọi người đều hiểu gương mặt Thẩm Thanh Vũ chỉ sợ là bị hủy.

Sau tấm bình phong tiếng khóc nức nở của Thẩm Thanh Vũ truyền ra.

"Làm phiền Lục thái y." Thẩm Phong cám ơn.

Lục thái y liền dặn dò chuyện phải ăn kiêng. Huynh muội Tống Tử Dật nhìn nhau rồi cùng Lục thái y cáo từ.

Sau tấm bình phong vang lên tiếng tùng tùng, Thẩm Thanh Vũ chạy ra run run tay chỉ Thanh Ninh "Thẩm Thanh Ninh có phải ngươi hay không..."

Thanh Ninh ngẩng đầu "Nhị muội muội, ta làm sao?"

Thẩm Thanh Vũ tức giận đến run lên nhưng lời trong miệng lại không dám nói ra.

"Nhị muội muội?" Thanh Ninh lại hỏi.

Đôi mắt trong suốt như nước ẩn chứa sự lạnh lùng.

Chỉ là đưa gấp đôi bạc khiến đám côn đồ kia ngược lại đi đối phó nàng ta thôi.

Kế sách ác độc như vậy, nàng ta tự làm tự chịu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi