HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Editor: Ngọc Thương

"Ninh Nhi." Lý Vân Nương nghiêng đầu kéo tay con gái, trên mặt tràn đầy nụ cười ôn hòa.

"Nếu chuyện thành công, nương ngài cũng không cần thương lượng gì với phụ thân bọn họ, như vậy mới là tốt nhất", người phụ nữ cùng cách vốn đã gặp rất nhiều khó khăn, huống chi bọn họ một lòng muốn hút máu của mẫu thân, đương nhiên bọn họ sẽ không dễ dàng buông tay, mẫu thân cùng bọn họ thương lượng sẽ tốn rất nhiều thời gian.

"Tổ mẫu con bị chọc giận không ít, chuyện này phụ thân con sẽ ra mặt, nương biết Ninh nhi suy nghĩ vì nương, nhưng nếu chuyện này không thành, Ninh nhi cũng không cần phải nổi giận. Chuyện cùng cách cứ từ từ tính tiếp là được, nương có thể đợi, phụ thân con ngược lại mới không thể đợi lâu, hiện tại tuy việc bếp núc của Hầu phủ là tổ mẫu chủ trì, nhưng còn rất nhiều chuyện phải do Hầu phu nhân ra mặt quản lí và xã giao". Đối với chuyện cùng cách, Lý Vân Nương hiển nhiên đã chuẩn bị chu toàn.

"Mẫu thân, chẳng lẽ ngài đã quên, chuyện này liên quan đến Tô thế tử, chỉ sợ cho dù phụ thân có ra mặt đàm phán với Thuận Thiên phủ doãn Đỗ đại nhân, mọi chuyện cũng sẽ không được như ý bọn họ", Thanh Ninh cười, giọng nói mang nhiều phần nắm chắc.

Vừa rỗi tổ mẫu nổi giận đùng đùng, phẩy tay áo bỏ đi, trong lòng nàng đã nghĩ đến việc Hưng Ninh hầu phủ sẽ ra mặt giải quyết, nhưng chuyện này liên quan đến người của Tô Phỉ, cho dù Hưng Ninh hầu phủ ra mặt cũng không xoay chuyển được, cuối cùng rồi cũng sẽ phải đi vòng đến trước mặt mình cầu xin.

Huống chi Tô Phỉ đã cho mình tin chính xác, hắn nói mình muốn làm sao cứ làm vậy, Thanh Ninh rất tin tưởng hắn, chắc chắn hắn đã tạo áp lực cho Thuận Thiên phủ doãn rồi. Cứ nhìn vào địa vị và thực lực của Tề quốc công phủ, còn có việc Hoàng thượng vô cùng sủng ái Tô Phỉ, dựa vào đó Đỗ đại nhân sẽ không nể mặt Hưng Ninh hầu phủ.

"Hi vọng có thể thuận lợi, như vậy cũng không uổng công con đã đánh kẻ nửa đêm phá cửa thôn trang chúng ta xông vào", Lý Vân Nương từ kẽ răng cắn ra một câu. Vừa rồi nàng hận không thể cho người Bùi gia vài cái bạt tai, thật là đáng tiếc.

"Nhất định sẽ thuận lợi", Thanh Ninh cười khoác cánh tay Lý Vân Nương: "Buồng lò sưởi không biết đã bố trí xong chưa? Trời lạnh thế này, chúng ta làm một buồng lò sưởi, như vậy mỗi ngày đều có thể cùng nhau nói chuyện phiếm ở đó. Nương, chúng ta tiếp tục đi bố trí thôi, bố trí xong buồng lò sưởi, con còn muốn bố trí thêm vài chỗ khác nữa..."

Lý Vân Nương gật đầu.

Mọi chuyện con gái làm đều là tấm lòng nghĩ cho mẹ, Lý Vân Nương cảm thấy vô cùng uất ức thay nữ nhi. Đúng là một đứa con gái hiếu thuận tri kỷ!

Hai mẹ con đi bố trí, thu thập, dù sao sau này hai người sẽ chính thức ở tại đây, cho nên phải sắp xếp nơi này thật thoải mái và ấm áp.

**

Editor: Ngọc Thương

Vẻ mặt lão phu nhân âm trầm, Bùi Giang thị, Thái thị cùng Bùi thị bên cạnh đều có thể cảm nhận được hơi nóng tức giận trên người lão phu nhân tỏa ra phả vào mặt, áp lên người bọn họ.

Ra khỏi Lý trạch, lão phu nhân dừng bước phân phó Thúy Lan đi tìm Thẩm Phong, bảo Thẩm Phong đến Thuận Thiên phủ một chuyến. Sau đó quay sang an ủi Bùi Giang thị cùng Thái thị: "Các ngươi không cần lo lắng, có Phong nhi ra mặt điều đình, Hạo nhi sẽ không có chuyện gì, nha đầu kia không hiểu chuyện, cha nó xử lý, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, các ngươi cũng đã lo lắng một ngày rồi, không bằng đi về trước chờ tin tức".

"Chuyện này đành phải dựa vào lão tỷ tỷ ngài", Bùi Giang thị gật đầu.

"Vậy chúng ta về Hầu phủ trước, nếu có tin tức sẽ phái người đi thông báo cho các ngươi ngay", lão phu nhân nói xong liền lên xe ngựa.

Bùi thị an ủi Bùi Giang thị cùng Thái thị đôi câu rồi cũng lên xe ngựa, cùng lão phu nhân trở về Hầu phủ.

"Mẫu thân, ngài về phủ trước đi, con lo cho Hạo nhi quá, nó bị thương nặng như vậy, con thật không yên tâm, phải đi Thuận Thiên phủ xem nó thế nào đã", Thái thị đỡ Bùi Giang thị lên xe ngựa, nói.

"Ta cũng lo cho nó, ta sẽ đi cùng con xem một chút", Bùi Giang thị đáp.

"Mẫu thân, trong nhà lao khí lạnh, xương cốt ngài quan trọng hơn, chờ Hạo nhi về nhà, lão nhân gia ngài còn sợ không nhìn thấy cháu trai sao?", Thái thị khuyên nhủ.

"Không cần để ý nhiều như thế", Bùi Giang thị kiên trì: "Hạo nhi đang bị thương nằm trong nhà lao, ta đi xem một chút, bộ xương già này còn chưa đến mức vô dụng như vậy".

Thái thị thấy Bùi Giang thị ý đã quyết, cũng không khuyên nữa.

"Hạo nhi, cháu của ta!", Bùi Giang thị thấy bộ dạng của Bùi Hạo Lâm, lập tức lão lệ tung hoành.

"Tổ mẫu, mẫu thân, các ngài đến đón con về nhà phải không?", hôm qua đại phu tới đã bôi thuốc lên miệng các vết thương, mặc dù Bùi Hạo Lâm mặt mũi bầm dập nhưng cũng may, tinh thần so với hôm qua khá hơn chút ít, nhìn thấy Bùi Giang thị cùng Thái thị, chân gãy không đi được, hắn nhịn đau bò đến cửa nhà lao, mừng rỡ nhìn hai người hỏi.

"Chờ một chút, chờ nói chuyện với phủ Doãn đại nhân xong sẽ đưa con ra", Thái thị vươn tay giúp con trai sửa sang tóc tai lộn xộn.

"Còn phải đợi? Đợi bao lâu?", nét mặt Bùi Hạo Lâm vội vàng xao động.

"Cháu của ta, con phải tin tưởng tổ mẫu, tổ mẫu nhất định rất nhanh sẽ đón con về nhà, con đừng nổi giận, coi chừng miệng vết thương", Bùi Giang thị an ủi.

"Vâng, con nghe tổ mẫu", Bùi Hạo Lâm nghe lời gật đầu.

Bùi Giang thị cùng Thái thị an ủi Bùi Hạo Lâm một phen, lại móc bạc đã chuẩn bị sẵn ra nhét vào tay cai ngục, sau đó mới ra khỏi đại lao.

"Đi, đến Hầu phủ", lên xe ngựa, Bùi Giang thị phân phó phu xe. Mặc dù hiện tại lão phu nhân đang nổi nóng, nhưng hôm nay bà không cần biết nhiều như vậy, Bùi Hạo Lâm quan trọng hơn, hắn đã bị thương đến mức đó, trở về chờ tin tức còn không phải khiến bà gấp gáp lo lắng muốn chết?

Về đến Hầu phủ, lão phu nhân còn đang tức giận đến mệt mỏi nằm trên giường, lát sau đã phải giữ vững tinh thần đứng lên tiếp khách.

Bùi thị ngồi một bên trò chuyện.

Đến chạng vạng Thẩm Phong vẫn chưa trở về, nhưng có phân phó người hầu cận đưa tin tức đến, nói Thuận Thiên phủ doãn chưa đồng ý, nhưng nhắc lão phu nhân đừng vội, hắn sẽ nghĩ biện pháp khác.

Hiển nhiên là Đỗ đại nhân không nể mặt Hầu gia.

Bùi gia bên kia cũng có nha đầu đến bẩm báo, nói cha con Bùi gia bôn tẩu một ngày cũng không tìm ra biện pháp.

Thái thị lập tức gấp gáp đỏ tròng mắt: "Dì, ngài phải giúp chúng ta, nói Hầu gia đến tìm Tô thế tử bàn bạc một chút xem sao, chuyện này có quan hệ đến người của thế tử, nếu thế tử có lời, Thuận Thiên phủ doãn chắc chắn sẽ phải nể mặt thế tử".

"Lão tỷ tỷ, ngài nhất định phải cứu Hạo nhi", Bùi Giang thị nghĩ tới thảm trạng của Bùi Hạo Lâm liền lã chã rơi lệ, rút khăn lau nước mắt: "Lão tỷ tỷ, ngài chưa nhìn thấy Hạo nhi, trên mặt nó đầy vết thương, phòng giam vô cùng âm lãnh ẩm ướt, mà người nó đang mang thương tích, từ nhỏ đến lớn đã bao giờ nó phải chịu khổ như vậy?"

"Đừng nóng vội, Phong nhi nói đang nghĩ biện pháp, chờ một chút, sẽ không có chuyện gì." Lão phu nhân vội an ủi.

"Nương, chị dâu, mẫu thân nói đúng, Hầu gia quen biết nhiều người, không như chúng ta, trước hết chờ một chút, lát nữa Hầu gia trở về, chắc chắn sẽ giải quyết xong mọi việc" Bùi thị nhẹ giọng khuyên nhủ.

Thái thị nhìn Bùi thị, trong lòng vô cùng oán hận, đều là do nàng ta hạ chủ ý, nếu không con trai mình sao phải đụng tới những thứ này?

Bùi thị thấy ánh mắt Thái thị sắc như dao, gấp rút rời ánh nhìn sang chỗ khác.

Lão phu nhân thấy sắc trời đã tối, quay sang nói với Bùi Giang thị cùng Thái thị: "Đã không còn sớm, các ngươi đừng lo lắng, trước hết ăn cơm tối đã, chờ Phong nhi trở lại, xem tình hình thế nào rồi nói sau".

Bùi Giang thị cùng Thái thị gật đầu.

Nói xong phân phó Lâm ma ma đi dọn cơm tối.

Trên mâm cơm, vài người vẫn chưa đụng đũa, mới uống nửa chén trà, Thẩm Phong đã trở lại.

Bùi Giang thị cùng Thái thị thấy Thẩm Phong đi vào cửa, không đợi hắn mở miệng, hai người đứng vọt lên, trăm miệng một lời hỏi: "Hầu gia, chuyện giải quyết sao rồi?"

"Mẫu thân, dì", Thẩm Phong hướng lão phu nhân cùng Bùi Giang thị hành lễ, sau đó lắc đầu: "Ta đã đi tìm Thuận Thiên phủ doãn nói chuyện, nhưng hắn không nghe, hiện tại không có cách nào".

Sắc mặt Thái thị tái xanh như người mất hồn, ngã xuống mặt đất, hồi lâu sau giống như phát điên, quỳ gối trước mặt lão phu nhân, lệ rơi như mưa, cầu khẩn: "Dì, Hầu gia, xin hai người hãy cứu Hạo nhi, hôm nay chỉ có dì cùng Hầu gia mới có thể cứu nó".

Nha đầu kia nếu đã có thể đề xuất yêu cầu như vậy, nhất định là có thể buông tha cho con trai nàng.

"Hay là ngươi đi tìm Tô thế tử nói chuyện một chút, nhờ Tô thế tử nói với Đỗ đại nhân mấy câu?", lão phu nhân cũng nóng nảy, quay sang nói với Thẩm Phong.

"Đừng nói nữa." Thẩm Phong lắc đầu: "Ta đã sai người lần lượt mang thiệp mời đến cho thế tử, thế tử không những cự tuyệt, còn phái người đến nói với ta rằng hắn sẽ cho người dưới toàn lực phối hợp với Đỗ đại nhân, hiển nhiên là muốn làm việc công".

"Dì, xin ngài hãy cứu Hạo nhi", Thái thị khổ cầu.

"Lão tỷ tỷ, Hạo nhi là hi vọng của Bùi gia, tương lai Bùi gia tất cả đều trông cậy vào nó, nếu bây giờ nó gánh trên lưng tội danh đạo tặc, cả đời này coi như xong rồi. Còn vết thương trên người nó, cũng không thể trì hoãn được nữa, hôm nay đại phu đã nói, tay phải và chân phải của nó không điều trị sớm sẽ trở thành tàn phế, ngài thương ta nhất, ngài cũng hiểu, nếu Hạo nhi xảy ra chuyện gì, ta chết cũng không nhắm mắt", Bùi Giang thị run rẩy vịn bàn đứng lên: "Tỷ tỷ, năm đó ngài đã hứa với ta, cho dù khó khăn thế nào, ngài cũng sẽ luôn giúp ta, hôm nay ta mong ngài có thể giúp ta một chút. Ta quỳ xuống cầu xin ngài, xin ngài hãy cứu Hạo nhi".

Nói xong liền hướng lão phu nhân quỳ xuống. Lão phu nhân vội vươn tay đỡ Bùi Giang thị, sắc mặt khó xử.

Bùi Giang thị là muội muội ruột thịt của bà, trước kia, lúc bà mới đến Hầu phủ, cũng phải trải qua gió tanh mưa máu mới đứng vững được chân trong hậu trạch, năm đó di nương được sủng ái trong phủ nhân dịp bà đến miếu dâng hương muốn trừ khử bà, lúc ấy cha mẹ Sở di nương vì cứu bà mà chết, còn muội muội Bùi Giang thị cũng vì cứu bà mà thiếu chút nữa mất mạng.

Cho nên muội muội này đối với bà có ân. Bà ta đây là nhắc nhở bà, muốn hoàn ân.

Nhưng mà, muốn cứu cháu trai Bùi Giang thị, lại phải để con trai và con dâu mình cùng cách, đây là cái chuyện gì?

"Muội muội, ngươi đứng lên trước, chúng ta từ từ suy nghĩ, sẽ có biện pháp", lão phu nhân nhẹ giọng khuyên nhủ.

"Mẫu thân, Hầu gia, không bằng chúng ta đến nói chuyện với Ninh nhi một chút? Con sẽ đi khuyên nó, nhất định là trong lòng nó bị ủy khuất, đang vô cùng tức giận", Bùi thị đề nghị. Chuyện này suy cho cùng cũng là do nàng giật dây người nhà mẹ đẻ, là một tay nàng chủ mưu bày ra, nhưng nàng không nghĩ cháu gái mình sẽ hung hãn như thế, không chỉ giết vài thị vệ, còn đem Bùi Hạo Lâm đưa đến quan phủ, một chút tình cảm cũng không lưu, còn đưa ra yêu cầu trao đổi.

Nhưng để Thẩm Phong và Lý Vân Nương cùng cách như vậy, Bùi thị lại không cam lòng.

"Dì, chúng ta còn biện pháp nào nữa? Đi cầu nó, nếu nó có lòng, vừa rồi sẽ không đề xuất yêu cầu như vậy. Nhất định là nó đã biết trước kết quả sẽ thành thế này, cho nên mới đưa ra yêu cầu đó", Thái thị căm hận nói.

"Tỷ tỷ, lần này ngài nhất định phải giúp ta", Bùi Giang thị lau lệ, ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía lão phu nhân.

"Hầu gia, dưa hái xanh không ngọt, vừa nãy phu nhân đã có ý, nếu ngài để nàng rời đi, chúng ta có thể cứu Hạo nhi một mạng. Dì, Hầu gia, xin hai người cứu Hạo nhi", Thái thị nói.

"Nói gì vậy?" Thẩm Phong nghe được muốn hồ đồ.

Thái thị vội vàng đem yêu cầu của Thanh Ninh kể cho Thẩm Phong.

"Nghiệt nữ này, thật quá vô liêm sỉ!", Thẩm Phong giận sôi lên: "Hoang đường, hoang đường đến cực điểm, đại nghịch bất đạo!".

"Lão tỷ tỷ, ta quỳ xuống van người cứu Hạo nhi", vừa mới ngồi xuống, Bùi Giang thị lại đứng lên, quỳ gối bên cạnh Thái thị, dưới chân lão phu nhân.

"Mẫu thân." Bùi thị cả kinh đứng dậy.

"Mau đứng lên, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, sẽ có biện pháp!" Lão phu nhân gấp rút đứng dậy đưa tay kéo Bùi Giang thị.

"Lão tỷ tỷ, người phải đáp ứng ta, ta mới đứng lên, ta đã từng này tuổi, sống cũng đủ rồi, nhưng Hạo nhi còn trẻ, cuộc đời mới bắt đầu, nó lại có tài hoa, tương lai tiền đồ như gấm, không thể để chuyện này phá hủy nó", Bùi Giang thị lắc đầu nói.

"Mẫu thân, ngài đứng lên trước đi, trời lạnh, mặt đất lạnh như vậy, thân thể ngài vốn không tốt, nếu để bị thương hàn, rất nguy hiểm", Bùi thị cuống cuồng lo lắng nói.

"Tỷ tỷ, xin người hãy giúp muội muội", Bùi Giang thị đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn lão phu nhân.

Lão phu nhân không khỏi cau mày nhìn về phía Thẩm Phong. Ngược lại, vẻ mặt Thẩm Phong rất giận dữ, không hề để ý tới bọn họ.

Lão phu nhân nghiêng đầu nhìn Bùi Giang thị cùng Thái thị mặt đầy nước mắt đang quỳ trên đất.

"Mẫu thân, ngài mau khuyên nhủ nương, thân thể nương không thể chịu được hàn khí", Bùi thị không kéo Bùi Giang thị đứng dậy được, cũng không thể khuyên nổi bà, đành phải cùng nhau quỳ trên mặt đất nhìn về phía lão phu nhân.

"Tỷ tỷ, nhiều năm như vậy ta chưa từng cầu xin tỷ việc gì, chỉ mong tỷ nhớ chuyện xưa, cứu Hạo nhi một mạng", Bùi Giang thị bi sắc nói với lão phu nhân.

Mặt lão phu nhân liền biến sắc, mím môi trầm mặc thật lâu mới khoát tay: "Ngươi yên tâm, ta tự hiểu, tất cả đứng lên đi, mọi người đã lo lắng nhiều rồi, các ngươi đi về trước, ta sẽ cùng Phong nhi thương lượng thật tốt chuyện này".

Nói xong quay sang Bùi thị: "Ngươi đưa tiễn các nàng".

"Vậy muội muội về trước, tỷ tỷ, thương thế của Hạo nhi không thể trì hoãn thêm nữa, mạng nó bây giờ ta giao vào tay tỷ", Bùi Giang thị hiểu rõ lời thỏa hiệp của lão phu nhân, vịn tay Bùi thị đứng lên.

Chờ Bùi Giang thị, Bùi thị cùng Thái thị đều đi ra ngoài, lão phu nhân nói với Thẩm Phong: "Dì ngươi đã từng cứu mạng ta, nhiều năm như vậy nàng chưa từng đề cập qua nửa câu, nhưng hôm nay lại nói ra những lời này, ngươi có hiểu ý không?"

"Mẫu thân, báo ân là báo ân, con sao có thể ném vợ và con gái ra ngoài để cứu tiểu tử Bùi gia?", Thẩm Phong nhíu mày.

"Chuyện này cũng là ngươi mắc nợ mẹ con chúng nó", lão phu nhân thở dài.

"Có can hệ gì tới con? Cũng chẳng phải là con muốn mẹ con nó đến thôn trang! Con đến đón nhưng bọn họ không cảm kích, còn cố ý ở lại", Thẩm Phong cau mày, không vui nói ra.

"Ngươi chớ quên, là ngươi nói muốn từ hôn trước, nên mới xảy ra chuyện như vậy", lão phu nhân đáp lời: "Chuyện này là do ngươi, dì ngươi và các nàng nghĩ ra để tính kế Ninh nha đầu, muốn đem Ninh nha đầu gả vào Bùi gia".

"Cái này...", Thẩm Phong vừa nghĩ, lông mày vặn lên, hồi lâu mới nói một câu: "Tiểu tử Bùi gia kia cũng không tệ lắm...".

Lão phu nhân xoa thái dương không nói gì.

"Tổ mẫu, đến giờ uống trà an thần rồi", Thẩm Thanh Vũ bưng trà, yêu kiều đi đến.

"Cứ để đó, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi".

Thẩm Thanh Vũ không đi, quỳ trên đất, trong mắt lóe thủy quang: "Vũ nhi nói lời bất hiếu, mẫu thân hiện tại đã chẳng quan tâm đến chuyện trong phủ, đối với phụ thân lại càng không quan tâm. Vũ nhi rất lo lắng cho phụ thân, con không kể lỗi cha mẹ, nhưng mà Vũ nhi thấy mẫu thân như vậy thật sự không xứng đáng với vị trí làm vợ, làm mẹ, làm con dâu. Còn có Đại tỷ tỷ, cho dù trong lòng tỷ ấy tức giận, bị ủy khuất, nhưng dẫu sao tỷ ấy vẫn là trưởng nữ dòng chính của Hầu phủ, làm gì cũng phải nghĩ cho danh tiếng Hầu phủ, nhưng mọi việc tỷ tỷ làm đều là mang thể diện Hầu phủ dẫm trên đất..."

Thẩm Thanh Vũ chựng lại, sau đó tiếp tục nói: "Phụ thân anh tuấn tiêu sái, chính trực tráng niên, lại có huân tước Hầu gia, dưới gối chỉ có ba tỷ muội chúng con, bối cảnh gia thế như vậy, muốn lấy con gái nhà thế gia nào chẳng được? Mẫu thân không muốn ngồi ở vị trí Hầu phu nhân, nhưng rất nhiều người muốn... Tổ mẫu đã đến tuổi an nhàn hưởng thú vui thiên luân chi nhạc*, nhưng bây giờ vẫn còn phải vất vả quản lý công việc vặt trong phủ. Phụ thân, bên cạnh ngài cũng không có người để ý quản lý cuộc sống hàng ngày, các di nương không ai quản thúc, Vũ nhi tuổi còn nhỏ, lại không thể vì hai vị phân ưu, những ngày này trong lòng nóng như lửa đốt, thật sự vô cùng lo lắng cho tổ mẫu và phụ thân. Vũ nhi bất hiếu, nói những lời đại nghịch bất đạo, kính xin tổ mẫu, phụ thân trách phạt".

(Thiên luân chi nhạc: thú vui hạnh phúc gia đình)

Lão phu nhân cùng Thẩm Phong không khỏi im lặng.

"Mau đứng lên, ngươi trở về phòng đi." Lão phu nhân hướng Thẩm Thanh Vũ nói.

Thẩm Thanh Vũ quan sát nét mặt, biết những lời mình vừa nói có ảnh hưởng tới hai người, liền gật đầu nhu thuận: "Vâng".

"Dì ngươi đã nói những lời như vậy, ta không thể không đáp ứng, ngươi trở về suy nghĩ thật kỹ, xem còn biện pháp nào khác không. Việc này ngươi phải để tâm, nhất định phải giúp dì ngươi cứu Hạo nhi ra. Hạo nhi bị đánh không nhẹ, việc này không kéo dài được, càng kéo dài, chỉ sợ Hạo nhi sẽ bị tàn phế", lão phu nhân dặn dò Thẩm Phong.

Thẩm Phong trầm ngâm thật lâu mới gật đầu nhẹ, cáo từ.

Vừa ra khỏi cửa, gió rét quét lên mặt, Thẩm Phong rùng mình một cái, cất bước đi ra ngoài.

Bầu trời đêm đầy mây đen che mất Hàn Nguyệt, chỉ còn thưa thớt mấy vì sao đang lóe lên, Thẩm Phong mang tâm tư, vô thức đi tới Mộ Lan viện, nhìn cửa viện đóng chặt, hắn dừng bước.

Người hầu bên trong đêm khuya đã đi ngủ, bởi vì chủ tử không có ở đây nên trong sân đen như mực, không có một tia sáng.

Có muốn cùng cách hay không? Vừa nãy dì nói ra chuyện năm đó cứu mẫu thân, đây là muốn nhắc nhở mẫu thân rằng bà ta muốn được hoàn lại ân tình năm đó.

Nếu không cùng cách? Vậy liệu còn có biện pháp khác hay không?

Nhưng bằng hữu của hắn toàn hạng người thanh sắc khuyển mã (ý nói không có địa vị), đồng liêu ai nấy đều chỉ giữ chức vụ nhàn tản, nếu không cùng cách, cũng chẳng thể nhờ ai, chẳng có biện pháp nào đưa Bùi Hạo Lâm ra khỏi Thuận Thiên phủ.

Thẩm Phong nhìn Mộ Lan viện một mảnh đen như mực, trong lòng không khỏi vô cùng bực bội.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi