HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Editor: Ngọc Thương

Thẩm Phong có chút động tâm với những lời Thẩm Thanh Vũ mới nói, thật ra lần đó nghe những lời Đại nhi nữ nói ở thôn trang, hắn đã động tâm rồi. Không có con trai là chuyện hắn canh cánh trong lòng nhất, nhưng cũng vì chuyện này nên xác thực hắn có thể cưới thêm một thê tử trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp. Dù sao ngoại trừ Chu Mi đã chết, thê tử của hắn và các di nương trong hậu viện nhiều năm đều không có một chút động tĩnh, cưới thêm thê tử, có thể thỏa mãn được tâm nguyện nhiều năm qua. Nhưng mà nếu cứ như vậy cùng cách, mặt mũi hắn phải giấu vào đâu? Hắn đường đường là Hưng Ninh Hầu gia, có bỏ cũng phải là Thẩm Phong hắn bỏ Lý Vân Nương, sao đến lượt Lý Vân Nương bỏ hắn?

Vài chục năm phu thê, nàng liền nhẫn tâm như thế, không nể một chút tình cảm vợ chồng, kiên quyết muốn hòa ly?

Nếu không cùng cách, nghiệt nữ kia có thể bỏ qua chuyện này không? Mẫu thân đã đáp ứng dì sẽ giải quyết mọi việc, giờ hắn phải làm sao?

Nghiệt chướng kia tại sao có thể tùy hứng làm bậy như thế? Dám đưa ra yêu cầu đại nghịch bất đại đến vậy!

Hầu gia không muốn tiến lên gõ cửa vào Mộ Lan viện, cũng không muốn rời đi. Gió rét thấu xương, người hầu cận xách đèn lồng đứng bên cạnh rùng mình, thấy Thẩm Phong đứng đó thật lâu không hề động đậy, liền thấp giọng nói: "Hầu gia, ngoài này gió lạnh, Hầu gia có muốn vào trong xem một chút không?"

"Đến thư phòng", Thẩm Phong im lặng một hồi, lúc này mới cúi đầu trả lời.

Thẩm Phong nghiêng đầu nhìn một người tùy tùng khác đi phía sau, phân phó: "Ngươi đi mời Nhị lão gia đến, nói ta tìm hắn".

"Vâng, Hầu gia", hai người, một người đi mời Thẩm Tránh, một người nhấc đèn lồng đi trước soi đường.

Đến thư phòng, Thẩm Phong phân phó gã sai vặt lấy ra một bình rượu ngon, một chút thức ăn để nhắm rượu, để sẵn đó, lát sau Thẩm Tránh đã đến.

"Đại ca, có chuyện gì mà gấp vậy?", Thẩm Tránh vào cửa hỏi.

"Ngồi xuống rồi nói", Thẩm Phong chỉ vào vị trí đối diện.

Thẩm Tránh theo lời ngồi xuống, gã sai vặt rót cho hắn một chén rượu.

"Chuyện của Bùi gia, ngươi cũng biết chứ?", Thẩm Phong bưng chén rượu hỏi.

"Chuyện lớn như vậy, đương nhiên biết rồi", Thẩm Tránh gật đầu, hớp một ngụm rượu, nói: "Hôm nay ta cũng đã đi tìm người, nhờ đến bằng hữu cùng đồng liêu, nhưng không giải quyết được gì".

Bùi gia là bà con, lại là Nhạc gia (gia đình vợ) của hắn, chuyện này đương nhiên hắn biết, tự nhiên cũng tận tình ra tay giúp đỡ.

"Mẫu thân đã đáp ứng dì sẽ giải quyết chuyện này, tiểu tử kia lại đang bị thương rất nặng, thời gian vô cùng eo hẹp gất rút. Một người kế ngắn, hai người kế dài, trễ thế này ta gọi ngươi đến, chính là muốn cùng ngươi nghĩ cách xem có thể tìm ra biện pháp gì hay không", Thẩm Phong nói.

"Hôm nay ta đi nhờ hết mọi người, nhưng không giúp được gì", Thẩm Tránh lắc đầu: "Cho nên chuyện Bùi gia ta không thể ra mặt được, làm phiền Đại ca".

"Ta đã đến tìm Tô thế tử nhưng không được, ngày mai sẽ gửi thiệp đi do thám hàm ý của Tề quốc công, nhờ Tề quốc công khuyên Thế tử thay đổi chủ ý", Thẩm Phong suy tính một phen, nói.

Thẩm Tránh châm chước một hồi, lắc đầu: "Có lẽ không thực hiện được, Hầu phủ cùng Quốc công phủ không có giao tình, mặc dù tin đồn Tề quốc công đối với Thế tử yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, nhưng cũng có tin đồn nói Tề quốc công không thích đứa con trai trưởng này của vợ cả, hắn sủng ái con thứ Tô Khiêm hơn. Không có lửa sao có khói, mọi chuyện chưa chắc không có nguyên nhân, Thế tử lại nhận được sủng ái của Hoàng thượng, Tề quốc công sẽ không vì người ngoài mà nảy sinh mâu thuẫn với con trai, cho nên chưa chắc Quốc công gia đã nể mặt Hưng Ninh hầu phủ. Hơn nữa, nếu chuyện này nháo lớn, sẽ càng thêm bất lợi cho tiểu tử Bùi Hạo Lâm, nói cho cùng trong việc này hắn cũng đuối lý, đến lúc đó chỉ sợ hắn sẽ thực sự phải gánh tội danh đạo tặc".

Thẩm Tránh nói rất có lý, Thẩm Phong im lặng.

Thẩm Tránh bưng chén rượu từ từ uống, hắn đã nghe Bùi thị nói qua yêu cầu của Đại điệt nữ, nhưng hiện tại tốt hơn hết hắn không nên phát biểu ý kiến về chuyện này.

Hai huynh đệ thương lượng một hồi, thấy đêm đã khuya, Thẩm Phong mới lên tiếng: "Nhị đệ về trước đi, để ta nghĩ xem còn biện pháp gì khác không".

...

Editor: Ngọc Thương

Chờ Thẩm Tránh đi, Thẩm Phong cùng người hầu cận thảo luận một phen, nhưng không thể đề xuất ra được phương pháp giải quyết gì tốt.

Cả đêm suy tính, lại uống rượu, còn ngủ không ngon giấc, qua hôm sau Thẩm Phong đứng dậy chóng mặt, người không giữ được thăng bằng, đành giả cáo bệnh ở nhà, mời đại phu đến bắt mạch kê đơn thuốc. Đại phu mới rời khỏi, Bùi Giang thị cùng Thái thị, Bùi Đại lão gia liền đến cửa cầu kiến.

Thẩm Phong đành xuống giường cùng Bùi Đại lão gia xuất phủ, đi tìm người giúp đỡ.

Bùi Giang thị cùng Thái thị ở trong Đào Nhiên cư, lấy nước mắt rửa mặt.

Lão phu nhân nghe tiếng khóc đến mức nhức đầu, thái dương đau tựa kim châm, cũng may có Bùi thị ở bên cạnh khuyên nhủ Bùi Giang thị cùng Thái thị.

Ăn cơm trưa xong, lão phu nhân phái người làm hầu hạ Bùi Giang thị cùng Thái thị đi sương phòng nghỉ ngơi. Lúc này lão phu nhân mới vào nội thất, khắp người mệt mỏi nửa ngồi nửa nằm lên giường.

Thẩm Thanh Vũ hầu hạ lão phu nhân uống trà an thần, sau đó đem chén trà đưa lại cho Thúy Hương, nàng ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân, vươn tay nhẹ nhàng xoa thái dương cho bà.

"Ngô!" Lão phu nhân thoải mái thở phào nhẹ nhõm: "Hi vọng lát nữa phụ thân ngươi có thể mang về tin tức tốt".

Nói xong thở dài lo lắng: "Phụ thân ngươi còn đang nhiễm phong hàn, không biết hắn có gánh vác được hay không đây".

"Tổ mẫu, ngài yên tâm, bên cạnh phụ thân có tùy tùng đi theo, sẽ không việc gì", Thẩm Thanh Vũ thấp giọng: "Tổ mẫu, điều kiện kia thật sự do chính miệng Đại tỷ tỷ nói sao?"

"Hừ, không phải nghiệt chướng nó thì còn ai", lão phu nhân nét mặt ầm trầm, gắt gỏng.

"Tổ mẫu, từ trước đến nay phụ thân luôn yêu thương Đại tỷ tỷ, không hiểu tại sao Đại tỷ tỷ có thể làm ra loại hành động điên rồ như thế, yêu cầu như vậy rõ ràng là chém một dao vào lòng tổ mẫu và phụ thân", giọng nói Thẩm Thanh Vũ mang theo giận dữ: "Việc Đại tỷ tỷ làm thật quá tổn thương lòng người! Chẳng lẽ nàng vì chuyện của Tử Dật ca ca mà oán hận sao? Chuyện đó là ngoài ý muốn, không ai đoán trước được, tuy nàng đã trải qua một lần lui hôn, nhưng tương lai sau này lấy chồng, tổ mẫu cùng phụ thân chẳng phải vẫn cho nàng của hồi môn sao?"

Mẫu thân một lòng muốn rời đi, Thẩm Thanh Ninh lại đề ra yêu cầu như thế, chẳng phải sẽ khiến tổ mẫu cùng phụ thân sinh lòng oán hận?

Tương lai đi lấy chồng, Hầu phủ không thể để mất thể diện, sẽ cho Thẩm Thanh Ninh không ít của hồi môn. Tổ mẫu không đạt được ý định, sau này còn phải móc của hồi môn ra cho Thẩm Thanh Ninh, chuyện này nhất định sẽ khiến tổ mẫu càng thêm chán ghét nàng ta!

"Ngươi còn nhỏ tuổi mà đã nói đến chuyện của hồi môn, cũng không biết xấu hổ, ngươi là do ta nuôi dạy, không được phép mất quy củ như vậy", lão phu nhân giả vờ giận, nhưng vì lời nói của Thẩm Thanh Vũ mà chau mày lại.

"Cháu gái chỉ là lo lắng cho tổ mẫu, thật sự là quá giận Đại tỷ tỷ", Thẩm Thanh Vũ cúi đầu ôn nhu.

"Được rồi, ta biết rõ ngươi hiếu thuận, là đứa bé ngoan". Lão phu nhân vỗ vỗ tay Thẩm Thanh Vũ, nói.

"Hiếu thuận với tổ mẫu là việc nên làm, cháu gái nguyện ý cả đời ở bên cạnh tổ mẫu, hiếu thuận chăm sóc ngài".

"Ngoan!", lão phu nhân cười ha ha, gật đầu vừa ý.

"Tổ mẫu, để cháu gái hầu người nằm ngủ", Thẩm Thanh Vũ trầm nhẹ nói.

Lão phu nhân gật đầu, nằm xuống chưa kịp ngủ đã thấy Lâm ma ma đi đến báo Hầu gia cùng Bùi Đại lão gia đã trở lại, hiện đang ở phòng khách.

Lão phu nhân đành phải bò dậy, Thẩm Thanh Vũ hầu hạ bà mặc y phục rồi cùng nhau đi đến phòng khách.

Vừa mới vào cửa, Bùi Giang thị và Thái thị cùng nhau lao tới phía bà, lão phu nhân không kịp đề phòng, sợ hết hồn, may mắn có Thẩm Thanh Vũ bên cạnh phản ứng mau lẹ đỡ lấy.

"Dì, ngài mau cứu Hạo nhi, Hạo nhi không thể ở trong đại lao thêm được nữa", Thái thị nước mắt rơi như mưa.

"Lão tỷ tỷ, ngài mau cứu cháu nội ta, ngài cứu nó, sau này nó sẽ là cháu trai ruột của ngài, hiếu kính ngài, hiếu thuận ngài", Bùi Giang thị siết chặt tay áo lão phu nhân, lệ rơi lã chã.

"Sao vậy? Không có gì tiến triển sao?", lão phu nhân nhìn sang Thẩm Phong hỏi.

Thẩm Phong nhẹ nhàng lắc đầu.

"Dì, hôm nay ta và Hầu gia đến gặp Đỗ đại nhân, cùng đồng môn là Đông đại nhân. Đông đại nhân và Đỗ đại nhân nói hàm ý, muốn cứu Hạo nhi, một là phải làm cho Tô thế tử giơ cao đánh khẽ, không nhúng tay vào chuyện này; hai là phải làm cho Đại điệt nữ đổi chủ ý, sửa lại cáo trạng. Thủ hạ của Tô thế tử là hàng xóm trượng nghĩa giúp đỡ Đại điệt nữ, nàng với Tô thế tử rất dễ nói chuyện", Bùi Đại lão gia vẻ mặt đau khổ nói.

"Vậy là phải để Đại tỷ tỷ ra mặt. Đại tỷ tỷ thật là, đều là thân thích, tại sao lại không buông tha như thế? Để các vị trưởng bối phải bôn ba tìm cách giải quyết, phụ thân còn đang bị bệnh nữa", Thẩm Thanh Vũ nhịn không được tức giận, đôi mắt xoay chuyển: "Nhìn điệu bộ này, đoán chừng Đại tỷ tỷ đã biết được thái độ của Tô thế tử, nàng là muốn cùng người ngoài phối hợp khi dễ người nhà chúng ta!".

Nghe vậy, Thái thị lại càng khóc dữ.

"Lão tỷ tỷ, Hầu gia, thứ cho ta nói lời không muốn nghe, cháu dâu tuy hiền lành, nhưng lúc này nàng đã quyết tâm muốn hòa ly, chi bằng cứ để nàng rời đi, tìm cho điệt nhi một người tri kỉ khác, như thế...", Bùi Giang thị quan sát sắc mặt của lão phu nhân, thấy sắc mặt lão phu nhân trầm xuống, liền chuyển giọng: "Lão tỷ tỷ, nhiều năm qua như vậy, đây là lần đầu tiên ta cầu xin tỷ, cũng bởi vì ta không còn cách nào khác, không thể để Hạo nhi cứ như vậy bị phá hủy, ngài cứu nó, cả đời nó sẽ ghi nhớ ân tình của Hầu gia, cả đời sẽ không quên ân tình của Hầu phủ, cả đời hiếu thuận ngài, coi ngài như tổ mẫu ruột thịt mà hiếu kính...", Bùi Giang thị luôn mồm nói muốn hoàn ân, đây là muốn nhắc nhở lão phu nhân ơn cứu mạng năm đó.

Sắc mặt lão phu nhân càng thêm khó coi.

Bùi Giang thị khóc lóc cầu khẩn, đem chuyện năm đó nói ra, sau lại nháo lên, kêu là chính mình đã hại Bùi Hạo Lâm, nói mình vô dụng, mắt thấy cháu nội chịu khổ nhưng không cứu được, muốn tìm cái chết.

Nói xong cùng Bùi thị quỳ xuống.

Bùi Giang thị luôn mồm nói chuyện năm xưa, khiến lão phu nhân bị huyên náo đến choáng váng đầu óc: "Được rồi, muội muội ngươi đừng nháo nữa, ta đã nói sẽ cứu nó thì ta sẽ cứu, Phong nhi..."

Lão phu nhân vuốt trán nhìn về phía Thẩm Phong.

Thẩm Phong bị tình cảnh trước mắt khiến đầu đầy hắc tuyến, đau đầu muốn nổ tung, thấy ánh mắt lão phu nhân hướng sang, khẽ nhíu mày: "Mẫu thân, Vân Nương nàng..."

"Câm miệng! Không phải là nó muốn cùng cách sao? Vậy thì cùng cách, để cho nó đi, còn đứa nghiệt chướng kia, muốn hiếu thuận với mẫu thân nó, vậy ta sẽ coi như Hầu phủ chưa từng có đứa cháu gái này", lão phu nhân cao giọng, lạnh lùng nói: "Ta lại muốn xem mẹ con nó ra khỏi Hầu phủ sẽ thành cái dạng gì".

Thẩm Phong do dự bất động.

Người trong phòng, ngoại trừ Bùi thị không tán thành, những người còn lại đều vô cùng vui mừng với quyết định của lão phu nhân, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng lúc này Bùi thị cũng không dám hé miệng, dù sao nói cho cùng điệt nhi cũng là do nàng làm hại.

"Do dự cái gì, chẳng lẽ hôm nay ngươi muốn nhặt xác ta sao?". Lão phu nhân thấy Thẩm Phong băn khoăn, giận dữ vỗ bàn: "Đi, ta sẽ đi ngay bây giờ, nếu không hôm nay ngươi đợi nhặt xác ta đi! Hôm nay thuận theo lòng nó, như ý của nó, báo cho Lý Vân Nương trực tiếp đến Thuận Thiên phủ ký tên lấy dấu tay!".

Nói xong nhìn về phía Bùi Đại lão gia: "Ngươi đi cùng hắn, ta cũng sẽ đi luôn, lập tức xuất phát, chúng ta đi đón Hạo nhi về".

Được Hầu phủ thông báo, Lý Vân Nương cùng Thanh Ninh nửa khắc cũng không trì hoãn, lập tức đến nha môn.

Thấy Lý Vân Nương cùng Thanh Ninh, sắc mặt Thẩm Phong vốn không tốt, nay càng thêm âm trầm, Lý Vân Nương làm như không thấy, thần tình lạnh lùng.

Thanh Ninh đứng bên cạnh Lý Vân Nương, quỳ gối thi lễ với Thẩm Phong cùng Bùi Đại lão gia, rồi không nói gì nữa.

Gân xanh trên thái dương Thẩm Phong nổi lên, đầu đau nhức, thấy sắc mặt Lý Vân Nương lạnh lùng, đau nhói ở tim, không nói nhiều lời, liền nhanh chóng ký tên, lăn tay.

Nhìn dấu tay Lý Vân Nương đỏ thẫm bên cạnh quan ấn trên thư hòa ly, Thanh Ninh thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng khẽ vểnh lên, sau đó liền y hẹn, sửa lại cáo trạng cho Bùi Hạo Lâm.

※ ※ ※ ※ ※

Editor: Ngọc Thương

Bùi Hạo Lâm được đón trở về Bùi gia, lão phu nhân cùng Thẩm Phong mời thái y đến, thái y chuẩn bệnh, báo cho người Bùi gia biết, tay phải, chân phải của Bùi Hạo Lâm đã bị phế.

"Cái gì? Tay của ta, chân của ta đã bị phế? Không thể khôi phục bình thường?". Bùi Hạo Lâm như bị sét đánh, ngơ ngác hỏi.

Thái y khẽ vuốt cằm.

"Sao lại như vậy? Thái y, có phải lần trước nối xương cốt không được tốt không? Hay là tháo ra nối lại?". Bùi Đại lão gia lý trí hơn người, lập tức nghĩ tới khả năng cùng phương pháp xử lý khác.

"Lệnh công tử được nối xương rất khá, không cần nối thêm lần nữa, không thể khôi phục trạng thái bình thường là vì xương cốt của lệnh công tử bị tổn thương quá nghiêm trọng".

"Thẩm Thanh Ninh, nữ nhân ác độc, ta muốn giết ngươi!", con ngươi trong mắt Bùi Hạo Lâm đỏ lên, giãy giụa muốn xuống giường cùng người liều mạng.

"Lão phu nhân, phu nhân!", giữa lúc đó vang lên tiếng bà tử kinh hô, Bùi Giang thị cùng Thái thị bị ngất ra phía sau.

"Mau, đưa lão phu nhân cùng phu nhân đến sương phòng cách vách đi." Bùi Đại lão gia gấp rút phân phó nha đầu bà tử, sau đó mời thái y qua bắt mạch.

"Bùi đại nhân yên tâm, lão phu nhân cùng phu nhân vì nhất thời thương tâm quá độ mới té xỉu", thái y chẩn mạch, sau đó đâm cho hai người hai châm.

Tỉnh lại, Bùi Giang thị cùng Thái thị bất chấp nha đầu bà tử khuyên bảo, hai người run rẩy vịn tay nha đầu đi đến gian phòng của Bùi Hạo Lâm.

Bùi Hạo Lâm thống khổ chửi bậy, đem tất cả những gì có thể với được đập phá hết.

"Cháu của ta, ngươi đừng như vậy, trên người của ngươi có thương tích, coi chừng đụng vào miệng vết thương. Chúng ta sẽ đi thỉnh đại phu khác cho ngươi, cháu ta, ngươi phải tin tưởng tổ mẫu, tổ mẫu nhất định sẽ mời đại phu tốt nhất, nhất định chữa lành cho ngươi", Bùi Giang thị nhìn Bùi Hạo Lâm lo lắng không thôi.

"Trị không hết, đại phu nói con đã bị phế, tổ mẫu, sau này con bị tàn phế, tay không thể viết chữ, chân không thể tốt lên", Bùi Hạo Lâm dùng tay trái chỉ vào chân phải, lớn tiếng kêu: "Không tốt lên được, con xong rồi, con xong rồi, cả đời này xong rồi".

Thái thị nhìn con trai thống khổ chửi bậy, tim như bị cắt đau, máu nóng trào lên, đè xuố.ng trong miệng mang vị ngai ngái. Nắm chặt khăn tay, Thái thị xoay người, sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người đâu, ta muốn xuất phủ, mau chuẩn bị xe ngựa cho ta".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi