HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Editor: Ngọc Thương

"Phu nhân anh minh". Vệ ma ma cười khen tặng một câu.

Tôn thị gật đầu, đứng dậy dẫn theo Vệ ma ma đến Cúc uyển của Tô lão phu nhân.

Tô lão phu nhân và vài người đang nói cười, thấy Tôn thị đến, mọi người đều vui vẻ đứng dậy hành lễ với Tôn thị: "Phu nhân".

Tôn thị nâng tay các nàng, sau đó hướng Tô lão phu nhân hành lễ: "Mẫu thân, ngài ngủ trưa có ngon không?".

"Thời tiết mát mẻ, ngủ rất ngon". Tô lão phu nhân gật đầu, cười chỉ Tôn thị ngồi xuống đối diện: "Sao ngươi lại tới đây?".

"Con không thể đến thăm mẫu thân một chút sao? Chẳng lẽ mẫu thân ngại con dâu quấy rầy ngài ư?".

"Không phải". Tô lão phu nhân cười cười.

"Không phải vậy đâu, phu nhân ngài vừa tới, nô tỳ sẽ không thể ở trước mặt lão phu nhân nói cười vui vẻ, càng không thể trước mặt lão phu nhân làm nũng". Ma ma bên người Tô lão phu nhân cũng cười tiếp lời.

"Ha ha ha". Tô lão phu nhân cười ha ha.

Tôn thị cũng che khăn khúc khích cười duyên.

Không khí vô cùng vui vẻ, ấm áp.

Nở nụ cười một hồi, Tô lão phu nhân cho bọn hạ nhân đều lui xuống.

Con dâu đến lúc này, tự nhiên là có chuyện muốn nói với mình.

"Có việc gì để buổi tối tới nói cũng được, sao phải vất vả đi lúc này?". Tô lão phu nhân hỏi.

"Đến vấn an mẫu thân ngài, sao nói là con dâu vất vả được?". Tôn thị dịu dàng cười: "Hôn sự của Phỉ nhi đã định vào hai mươi sáu tháng ba năm sau, việc hôn sự của hắn đã định xuống, hôm nay con đến là muốn thương lượng với mẫu thân ngài về hôn sự của Khiêm nhi và Dao nhi, con dâu muốn nghe ý kiến của mẫu thân".

Tôn thị kínhh cẩn nghe theo, lại dịu dàng, Tô lão phu nhân trong lòng rất ưng ý, gật đầu: "Ừ, việc hôn sự của huynh muội bọn chúng nên định rồi".

"Mẫu thân, đây là danh sách các vị công tử chưa đính hôn trong kinh thành, thân thế nhân phẩm đều rất được, ngài nhìn giúp con dâu, cho con dâu chủ ý, xem công tử nhà ai tốt". Tôn thị đưa một bản sách nhỏ đến cho Tô lão phu nhân.

"Ừ, ánh mắt ngươi tất nhiên không sai". Tô lão phu nhân cười, lấy tay đón tập, mở ra, trong sách viết kỹ càng, còn vẽ những bức họa nho nhỏ tương xứng.

Lão phu nhân nhìn nhìn, chọn ra ba vị công tử, thân thế, nhân phẩm, tài hoa rất được, nói với Tôn thị: "Tam gia công tử này đều vô cùng tốt, thân thế cũng xứng đôi với Tô gia chúng ta, hơn nữa, phụ mẫu đều hảo".

"Vâng, con dâu cũng cảm thấy rất được". Tôn thị gật đầu, chỉ chỉ tay lên trên giấy: "Cố gia Cửu công tử, người này, nhân phẩm, tài hoa, gia thế đều là nhất đẳng nhất hảo, mặc dù không phải là trưởng tử, nhưng tướng mạo, tài hoa lại là nhân tuyển tốt nhất".

Dưới gối Hoàng Hậu không có con cái, mặc dù mấy vị Hoàng tử đều muốn mượn sức Hoàng Hậu và Cố gia, nhưng thái độ của Hoàng Hậu với bọn họ đều nhất mực công bằng, cho nên thái độ của Cố gia cũng giống như Hoàng Hậu, đều không ủng hộ ai. Như vậy, nếu nữ nhi nhà mình được gả vào Cố gia, Quốc công phủ cũng sẽ nhờ có Hoàng Hậu mà không bị cuốn vào tranh chấp triều đình, ít nhất trước mắt là không có khả năng.

Về phần tương lai, lại nói đến tương lai, nàng chỉ có duy nhất một nữ nhi này, đương nhiên là muốn tìm cho nữ nhi một lang quân như ý, phóng tầm mắt khắp kinh thành, có đệ tử thế gia nào phong thái, tài hoa có thể so sánh được với Cố Hoán?

Tô lão phu nhân nhìn Tôn thị, trong lòng hiểu rõ, Tôn thị rất vừa lòng với Cố Hoán, khóe miệng ý cười phai nhạt vài phần: "Con dâu, Cố cửu đã nói, nàng dâu của hắn phải có văn tài qua được mắt hắn".

"Con dâu đã nghe qua việc này, bất quá, điều này sao có thể thành thật được? Việc hôn sự chẳng phải do trưởng bối định đoạt sao, nhất định là Cố cửu công tử nói đùa thôi". Tôn thị lơ đễnh cười cười.

"Cố cửu này là ái tử của Cố gia, lại có ân sủng của Hoàng Hậu, chính vì vậy hắn từ thuở thiếu niên đã gây chấn động kinh thành, dựa vào tính cách kiêu ngạo của Cố cửu, đương nhiên là có thể nói ra những lời đó. Cho nên, lời của hắn, chẳng phải là gió thổi nhà trống". Lão phu nhân nói: "Tô Dao là tiểu thư duy nhất của Quốc công phủ chúng ta, lại là con vợ cả, sợ gì không tìm được người xứng với nó? Việc gì cứ phải tìm đến Cố cửu? Hay là, ngươi tin tưởng tài hoa của Dao nhi có thể thuyết phục được Cố cửu?".

Tôn thị nhất thời thức tỉnh, nữ nhi nhà mình sao có thể so sánh tài hoa với Cố Hoán? Nhưng nàng không cam tâm! Cố Hoán tương lai châu ngọc, lại còn là công tử thế gia hàng đầu, là nhân tuyển tốt nhất.

Hay là đem gả nữ nhi cho Hoàng tử? Tứ hoàng tử Trịnh Trì, Ngũ hoàng tử Trịnh Diễn đều đã lập gia đình, chỉ có Cửu hoàng tử Trịnh Nhiên chưa thành thân.

Cửu hoàng tử cũng đã đến tuổi, tướng mạo, nhân phẩm, tài hoa là thượng tuyển, nhưng lại có thân phận của Hoàng tử...

Việc hôn sự của Hoàng tử, đương nhiên có Hoàng Thượng làm chủ tứ hôn, không phải nàng cứ muốn là được? Huống chi, gả cho Cửu hoàng tử, nếu Cửu hoàng tử không tranh giành ngôi báu thì dễ nói, nếu có tranh giành thì sao đây?

Thành công chính là vô tận tôn vinh, thất bại thì kết cục định xuống không phải sẽ rất thảm? Như vậy, lão phu nhân và Quốc công gia nhất định sẽ không hi vọng gả Dao nhi cho Hoàng tử.

Tôn thị suy nghĩ đắn đo một phen, lên tiếng: "Mẫu thân nói có lý, là con dâu nghĩ sai rồi".

"Không phải ngươi nghĩ sai, ngươi đây là quan tâm quá nhiều sẽ bị loạn, Tô gia chúng ta chỉ có một nữ nhi, phải lựa chọn thật kỹ, cho Dao nhi một mối hôn sự tốt nhất". Tô lão phu nhân nở nụ cười. Thân là phụ mẫu, luôn muốn những điều tốt nhất cho con gái, bà đương nhiên là hiểu khổ tâm của Tôn thị.

"Vâng", Tôn thị gật đầu, chỉ vào ba người lão phu nhân đã chọn: "Vậy chúng ta trước cứ chọn ba người này, đến lúc đó, có cơ hội sẽ qua xem ba người bọn họ".

"Ừ". Tô lão phu nhân gật đầu.

Tôn thị đổi đề tài, nói đến hôn sự của Tô Khiêm và Tôn Ngọc Tuyết: "Đứa nhỏ Ngọc Tuyết kia, mẫu thân cũng nhìn nó lớn lên từ nhỏ, ngài cảm thấy thế nào?"

"Ừ, bọn chúng là biểu huynh muội, có thể thân càng thêm thân, tất nhiên là tốt, có điều...". Tô lão phu nhân nhíu mày: "Nha đầu Ngọc Tuyết này, ta thấy nó tương đối quan tâm đến đứa nhỏ Phỉ nhi... Không bằng, tìm cho Khiêm nhi một khuê tú thế gia môn đăng hộ đối khác đi".

"Mẫu thân, không phải như thế. Mẫu thân cũng biết, năm đó tỷ tỷ còn trẻ đã bỏ Phỉ nhi mà đi". Tôn thị cầm khăm gấm xoa xoa khóe mắt, trong ánh mắt cơ hồ mang theo ngấn nước chớp động: "Đứa nhỏ Phỉ nhi này quá đáng thương, cho nên, đại ca đại tẩu của con, cùng với huynh muội Ngọc Tuyết và toàn gia, đối với Phỉ nhi đều thương tiếc vài phần, luôn cảm thấy hắn sinh ra đã mất mẫu thân, rất đáng thương. Đứa nhỏ Ngọc Tuyết tâm địa thiện lương, nàng thấy Phỉ biểu ca của mình như vậy, cho nên quan tâm biểu ca hơn vài phần thôi".

"Hắn bất quá không phải do ngươi sinh ra thôi, những năm gần đây, chẳng phải ngươi đã vì hắn mà hao tâm tổn trí rất nhiều đó sao?". Tươi cười trên mặt Tô lão phu nhân đi xuống: "Ta nói vậy, cũng là lo lắng đứa nhỏ Ngọc Tuyết kia trong lòng đã có người khác, tới lúc đó, Khiêm nhi sẽ phải chịu ủy khuất".

Ngữ khí mang heo vài phần không vui.

"Con dâu hiểu". Tôn thị dịu ngoan trả lời.

"Nếu đã vậy, ngươi sớm ngày cùng đại tẩu nhà mẹ đẻ ngươi, đem việc hôn sự này định xuống, chờ Phỉ nhi thành thân xong, liền đến phiên Khiêm nhi". Tô lão phu nhân dặn dò, nói xong trên mặt lại mang theo ý cười: "Khiêm nhi tuấn lãng, đứa nhỏ Ngọc Tuyết bộ dáng cũng rất dễ sinh nở, tương lai chắc chắn sẽ sinh cho ta mấy đứa cháu nội mập mạp".

Tôn thị nghe xong cũng nở nụ cười: "Chờ nay mai con trở về cùng đại tẩu thương nghị, đem việc hôn nhân này định xuống".

"Ừ". Tô lão phu nhân cười gật đầu, sau lại nói: "Chuyện của Phỉ nhi thuận lợi hết cả chưa? Hôm nay ta nghe nói, Tiêu đại tướng quân trên Kim Loan điện cầu Hoàng Thượng tứ hôn cho hắn và Lý thị?".

"Cũng không hẳn, Hoàng Thượng còn chưa đáp ứng mà, chẳng biết vì sao hắn lại cầu cưới Lý thị nữa? Tiêu đại tướng quân đã qua tuổi ba mươi, mà Lý thị lại như hoa cúc sắp tàn. Hắn mới từ biên quan trở về, dù sao, suy nghĩ của Đại tướng quân chém giết trên chiến trường cũng không giống người thường chúng ta". Tôn thị hé miệng cười.

Tô lão phu nhân không thể phủ nhận, gật đầu.

Lại nói thêm một hồi, Tôn thị mới đứng dậy cáo từ.

**

Editor: Ngọc Thương

Ánh mắt chế nhạo của đồng nghiệp khiến tâm tình Thẩm Phong rất phiền muộn, ngồi trong nha môn nghẹn một hơi, cuối ngày phân phó xa phu đem xa ngựa đuổi tới Lý trạch.

Thời điểm đến Lý trạch, đèn hoa vừa thắp lên, Thẩm Phong xốc màn xe, nhìn sắc đèn lồng đỏ thẫm ngoài đại môn Lý trạch, chuyện cũ một màn xuất hiện trước mắt.

Năm đó, Lý Vân Nương vừa gả cho hắn, bọn họ vợ chồng trẻ mấy ngày đều ngọt ngào như mật.

Thế nào qua hơn chục năm đã đi tới bước này?

Lý Vân Nương thẹn thùng, ôn nhu, uyển lệ, dưới ánh đèn lồng đỏ thẫm, tựa hộ như lại xuất hiện trước mắt Thẩm Phong.

Lý Vân Nương am hiểu lòng người, ôn nhụ nhàn thục, chuyện cũ hiện lên trước mắt, chưa bao giờ rõ ràng như lúc này, tựa hồ hết thảy chỉ như ngày hôm qua.

Cảm xúc ngày đó ùa về.

Nhớ tới La Thủy Nguyệt trong phủ, Thẩm Phong lại càng thêm phiền lòng.

La Thủy Nguyệt có nhà mẹ đẻ rất thế lực.

Nhưng nàng ta đem tất cả mỹ nhân trong hậu viện quản thúc nghiêm ngặt, khiến hắn ngày ngày đều sống trong nước sôi lửa bỏng, nào còn được thoải mái như trước kia?

So sánh hai người, lại càng thấy Lý Vân Nương tốt hơn bao nhiêu, trong lòng Thẩm Phong càng thêm hoài niệm về những ngày tháng cũ.

...

Một trận gió thu thổi tới, Thẩm Phong hoàn hồn.

Nhưng hiện tại, Tiêu Lĩnh lại muốn cưới Lý Vân Nương?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Thẩm Phong trầm xuống, trong lòng trào ra một cỗ tức giận.

Lý Vân Nương, nữ nhân này, cư nhiên dám lẳng lơ như vậy?

Cho dù có chết, nàng cũng là quỷ của Thẩm Phong hắn!

Thẩm Phong phân phó người hầu cận đi gõ cửa.

Người gác cổng mở cửa hông, nghe được lời người hầu của Thẩm Phong, ánh mắt nhìn về phía xe ngựa Thẩm Phong, nói: "Tiểu ca mời trở về đi, phu nhân và tiểu thư có dặn, không gặp người Hầu phủ!".

Nói xong liền xoay người, phách một cái, đem cửa hông đóng lại.

Gã hầu cận ngẩn người, xoay thân trở lại xe ngựa của Thẩm Phong, hồi bẩm.

"Cái gì? Không gặp? Bọn gác cửa này dám lớn mật như thế?". Thẩm Phong tức giận, xốc màn xe xuống ngựa, hướng đại môn đi đến.

Người hầu cận vội đi theo lên, lại một lần nữa gõ cửa.

Gã sai vặt vừa mở cửa, lại thấy vẫn là người ban nãy, đang muốn mở miệng thì nhìn thấy Thẩm Phong một mặt xanh mét đứng phía sau, vội hành lễ: "Hầu gia".

"Nô tài chết bầm, muốn chết sao, cư nhiên dám thay chủ tử làm chủ? Ngươi đây là khi dễ mẹ con các nàng không có chỗ dựa sao?". Thẩm Phong trợn mắt trừng trừng mắng gã sai vặt.

Gã sai vặt cúi đầu, chờ Thẩm Phong mắng xong, mới nói: "Hầu gia, mời trở về đi, phu nhân và tiểu thư đã phân phó, bất luận là ai ở Hầu phủ đến, cũng không gặp".

"Vô liêm sỉ!". Thẩm Phong tức giận dâng trào: "Ngươi mau cút đi bẩm phu nhân và tiểu thư, nói là ta tự mình đến!".

"Vâng, nô tài đi ngay", gã sai vặt thở dài, sau đó xoay người gọi người đi bẩm báo Lý bá quản gia.

Là Thẩm Phong tự mình đến, nên Lý bá nhận được tin tức xong, vội phái bà tử tới nội viện bẩm báo với Lý Vân Nương.

Thanh Ninh và Lý Vân Nương lúc này đang chuẩn bị đến sảnh chính ăn cơm.

Sau khi nói chuyện với nữ nhi, Lý Vân Nương thấy phản ứng của nữ nhi bình tĩnh, mặc dù không có gật đầu, nhưng cũng không phản ứng kịch liệt phản đối nàng tái giá. Trong lòng Lý Vân Nương tuy còn vài phần không yên, nhưng tảng đá đè ép mấy hôm rốt cục cũng đã bỏ xuống.

"Mẫu thân, ngày khác con muốn gặp Tiêu đại tướng quân, sau đó mới cho ngài ý kiến". Thanh Ninh đỡ Lý Vân Nương đi về đại sảnh: "Con phải gặp ông ta trước, xem ông ta là người thế nào đã".

"Đồ quỷ này, tuổi con còn nhỏ, có thể nhìn được người sao?". Huống chi Tiêu Lĩnh lại là Tiêu đại tướng quân, không phải người bình thường có thể nhìn thấu. Tuy nói vậy, Lý Vân Nương vẫn cười gật đầu: "Được, ngày mai ta sẽ đưa tin tới cho hắn, an bày cho con gặp hắn...".

Dừng một chút, Lý Vân Nương nói: " Một mình con đi không ổn, đến lúc đó, ta đi cùng con".

Thanh Ninh cười đáp: "Mẫu thân không cần đi cùng con, đến lúc đó, con sẽ kêu Tô Phỉ đi theo...".

Lý Vân Nương gật đầu, cùng Thanh Ninh vào đại sảnh, vừa rửa tay, bà tử Lý bá phái đến liền tiến vào bẩm báo, Thẩm Phong ở phía ngoài cầu kiến.

"Bảo hắn trở về đi". Sắc mặt Lý Vân Nương không thay đổi, tiếp khăn khô Thu Tú đưa qua, lau tay, sau đó cùng Thanh Ninh ngồi xuống ăn cơm.

*

Editor: Ngọc Thương

Thẩm Phong trầm mặt đứng ngoài đợi một hồi lâu, chờ được tin tức vẫn là không gặp, gã sai vặt cung kính khom người lui vào, trước mặt Thẩm Phong đem cửa đóng lại.

Nhìn cửa khép chặt, Thẩm Phong tức giận đen mặt, vươn chân đạp một cước, thốt nhiên kêu to: "Lý Vân Nương, mau mở cửa, ngươi đi ra đây cho ta...".

"Hầu gia, sắc trời không còn sớm, hay là đi về trước, chờ hôm sau lại qua". Gió thu mát mẻ thổi tới, nhưng trên trán người hầu cận lại lấm tấm một tầng mồ hôi lạnh, kéo tay Thẩm Phong, khuyên nhủ.

Thẩm Phong giận dữ xoay người đạp hắn một cước, mắng: "Đồ vô dụng!".

Người hầu cận chịu đau, cẩn trọng khuyên: "Hầu gia, hiện thời trong nhà chỉ có phu nhân và tiểu thư, hai người chủ tử ở lại, bây giờ đã khuya, tình ngay lý gian, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của phu nhân và tiểu thư".

"Cái gì tình ngay lý gian? Người bên trong là phu nhân của ta, là nữ nhi của ta, ta không thể gặp sao? Cái gì ảnh hưởng danh dự của bọn họ? Thật tức cười, đồ ngu xuẩn này!". Thẩm Phong chửi ầm lên.

"Vâng, vâng, vâng, tiểu nhân nói sai rồi". Người hầu cận vội cúi đầu nhận sai: "Hầu gia, trễ thế này rồi, hiện tại gió đêm đã thổi, Hầu gia phải cẩn thận bản thân mình, nếu đứng bên ngoài trúng gió dẫn đến phong hàn, sẽ khiến lão phu nhân và Hầu phu nhân lo lắng. Chi bằng để trời sáng, Hầu gia ngài lại qua được không?".

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Phong trầm trầm. Người hầu cận nói có lý, bây giờ đã tối khuya, mặc dù hắn không thèm quan tâm đến ánh mắt thế nhân, nhưng trong nhà hắn vẫn còn một con cọp cái. Thẩm Phong hiểu, nếu La Thủy Nguyệt biết hắn đêm hôm chạy tới Lý trạch, chắc chắn sẽ náo loạn với hắn. Vì vậy, Thẩm Phong nghẹn khí trở lại xe ngựa, nổi giận đùng đùng lên xe.

Trở về Hầu phủ, hạ nhân xa xa thấy Thẩm Phong liền cúi đầu hành lễ. Thẩm Phong trầm mặt, không để ý đến, trực tiếp trở về Mộ Lan viện.

Đi qua mỗi một ngọn đèn mê ly trên đường, qua mỗi một nơi, Thẩm Phong đều cảm giác như có thể nhìn thấy được bóng hình ôn nhu tươi cười của Lý Vân Nương. Qua một đoạn đường, hắn vô cùng tâm phiền ý loạn, bước chân không tiếp tục trở về Mộ Lan viện nữa, quay người hướng Đào Nhiên cư đi tới.

Đào Nhiên cư đang trong mùa hoa cúc nở rộ, thấy Thẩm Phong vào cửa, có tiểu nha đầu vội chạy vào trong bẩm báo. Thúy Trân từ trong phòng đi ra nghênh đón: "Hầu gia, ngài đến, phu nhân vừa mới ở đây trở về không lâu mà? Hầu gia vừa ở bên ngoài trở về sao?".

"Ừ", Thẩm Phong gật đầu, đi vào trong.

Thúy Trân vội vén rèm, đưa Thẩm Phong vào trong, thanh thúy bẩm báo: "Lão phu nhân, Hầu gia tới".

Lão phu nhân đang ngồi dưới đèn, nói chuyện với Bùi thị về Lý Vân Nương, trong lòng mang theo nhiều tư vị, nghe tin Thẩm Phong đến, ngẩng đầu, thấy Thẩm Phong một mặt lệ sắc, nói: "Đã trễ thế này, ngươi không cần qua đây, vất vả một ngày rồi, nên trở về phòng nghỉ ngơi đi".

"Lão phu nhân, Hầu gia vừa từ bên ngoài trở về ạ". Thúy Trân vội lên tiếng.

"A, vừa trở về?". Lão phu nhân nhìn hai mắt Thẩm Phong, hỏi: "Ở bên ngoài ăn cơm sao? Ăn cùng ai vậy?".

"Còn chưa ăn". Thẩm Phong trầm giọng, hắn tức giận nuốt khí no rồi, ăn cơm cái gì nữa? Từ giữa trưa đến giờ, hắn còn chưa ăn một hạt cơm.

"A, đã giờ nào rồi, mà còn chưa ăn cơm?". Lão phu nhân cả kinh.

"Mẫu thân đừng nóng vội, chắc Hầu gia có việc gấp, quên cả ăn, để phòng bếp mau làm chút đồ ăn mang đến là được". Bùi thị nói.

"Ừ, Thúy Hương, Thúy Lan, hai ngươi mau đến phòng bếp nhìn xem còn cái gì có sẵn, nhanh mang chút đồ ăn tới đây". Lão phu nhân gật đầu, vội phân phó bọn Thúy Hương.

Thúy Hương, Thúy Lan gật đầu, gấp rút đi phòng bếp.

Rất nhanh, hai người liền mang lên ba món ăn và một bát canh, lão phu nhân bảo Lâm ma ma dọn bàn để Thẩm Phong ăn trong phòng.

Có Thẩm Phong trong phòng, Bùi thị tuy muốn nói đến chuyện của Lý Vân Nương, nhưng cũng đành thôi.

Bùi thị nhìn thấy sắc mặt âm u của Thẩm Phong, thật muốn ôm bụng cười to, nhưng cố gắng chịu đựng, cùng lão phu nhân ngồi một bên nói giỡn.

Thẩm Phong không có khẩu vị, ăn hai chén cơm, uống nửa bát canh rồi buông đũa.

Thẩm Phong vừa buông đũa xuống, Bùi thị định cáo từ, bên ngoài có tiếng tiểu nha đầu nói phu nhân đến.

"Không phải nó vừa ở đây về sao?". Lão phu nhân nhìn Thẩm Phong, chẳng lẽ là vì hắn? Trong lòng rất không kiên nhẫn, nhíu mày nói: "Cho nàng vào đi..."

Vừa mới nói xong, La Thủy Nguyệt mang theo bộ mặt hùng hổ vào phòng.

Thẩm Phong thấy nàng tức giận, trong lòng lộp bộp một chút, có khi nào nàng đã biết hắn đi Lý trạch, đến đây làm ầm ĩ?

La Thủy Nguyệt bước nhanh, nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Bùi thị, vung tay quăng một cái tát.

"Đại tẩu, ngươi làm gì? Điên rồi sao?". Bùi thị ôm mặt, mày liễu dựng lên, cả giận nói.

"Hừ, ta điên rồi? Dám động chân động tay trong tổ yến của ta, ta thấy ngươi mới là điên rồi?". Ánh mắt La Thủy Nguyệt cơ hồ phun ra lửa, gương mặt đen xì tức giận đến méo mó.

Sao nàng ta biết? Sự việc đã bại lộ rồi sao? Trong lòng Bùi thị cả kinh, trên mặt phát giận: "Đại tẩu, ngươi nói cái gì? Vô duyên vô cơ quăng một cái tổ yến lên đầu ta, cho dù ngươi là trưởng tẩu, cũng không thể ngậm máu phun người như thế, ta liều mạng với ngươi".

Nói xong liền hung tợn hướng La Thủy Nguyệt đánh tới.

*****

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi