HẦU MÔN KHUÊ TÚ

Editor: Ngọc Thương

Bùi thị vốn đang ngồi trên kháng cùng lão phu nhân, bị La Thủy Nguyệt tát cho một cái, té ngã ra phía sau, chống đất ngồi dậy, hai tay giương nanh múa vuốt dùng toàn lực hướng La Thủy Nguyệt xông đến, La Thủy Nguyệt cũng không nén được giận, đương nhiên là đưa hai tay nghênh đón.

Vóc người Bùi thị và La Thủy Nguyệt không khác nhau nhiều lắm, nhưng Bùi thị dáng người gầy hơn, chỉ bằng một nửa La Thủy Nguyệt, hơn nữa lại sống an nhàn sung sướng đã lâu, nàng sao có thể là đối thủ của La Thủy Nguyệt? Chỉ trong chớp mắt, đôi tay đã bị hai tay La Thủy Nguyệt nhéo đau.

Bùi thị rút một tay ra, kéo tóc La Thủy Nguyệt, gào thét: "La thị, đồ đàn bà đanh đá, ta liều mạng với ngươi, ngươi ỷ vào có thân phận đại tẩu, dám tùy tiện động thủ với ta sao? Đồ điên không có người giáo dưỡng này!".

"Tiện nhân nhà ngươi, ta đánh chết ngươi, hôm nay La Thủy Nguyệt ta thay Thẩm gia giáo huấn loại tiện nhân tâm ngoan thủ lạt nhà ngươi!". La Thủy Nguyệt bị kéo tóc phát đau, buông lỏng tay, hai tay cào lên mặt Bùi thị, thoát được đầu ra.

La Thủy Nguyệt vừa bước vào đã vung tay, Thẩm Phong không kịp phản ứng, thấy hai người đánh lộn, tức giận xanh mặt: "Dừng tay, mau dừng tay!".

La Thủy Nguyệt hung hãn thế nào, Thẩm Phong cũng đã được lãnh hội. Nửa năm qua, hắn đã thấy La Thủy Nguyệt đánh mắng bao nhiêu người, ai cũng bị đau như chùy đập, không thì khắp người đều đầy vết thương. Bùi thị là chất nữ của lão phu nhân, từ nhỏ đã quen biết với Thẩm Phong, lúc này, Thẩm Phong không hề lo lắng cho La Thủy Nguyệt, ngược lại, chỉ lo La Thủy Nguyệt sẽ làm Bùi thị bị thương, La Thủy Nguyệt kia chẳng phải là kẻ lương thiện gì.

Nhưng nếu hắn đi lên, lại không ổn.

Nghĩ tới, nửa năm nay chính mình bị nàng ta làm cho nghẹn khuất, hiện thời, nàng ta vừa vào cửa đã bạt tai đệ muội, hơn nữa nơi này còn là viện tử của mẫu thân, vừa vào cửa đã không nể nang ai, liền ra tay đánh người, Thẩm Phong càng thêm tức giận, quát: "La thị, dừng tay!".

Bị La Thủy Nguyệt cho một bạt tai trước mặt một phòng hạ nhân, Bùi thị cảm thấy thật không còn mặt mũi, tuy người không khỏe như La Thủy Nguyệt, lực đánh cũng không bằng nàng ta, nhưng vì muốn tìm lại thể diện trước mặt bọn nha đầu bà tử trong phòng, đương nhiên phải liều mạng đánh nhau với La Thủy Nguyệt.

Bùi thị hạ thủ trong tổ yến mà La Thủy Nguyệt ăn mỗi ngày, trong lòng La Thủy Nguyệt hận chết Bùi thị.

Vì vậy, hai chị em dâu đánh đến đỏ mắt, lỗ tai sao còn nghe được tiếng kêu của Thẩm Phong nữa? Hai người cào mặt đối phương, kéo tóc, lăn lộn trên đất, xoay đánh thành một đoàn.

Lão phu nhân từ sau khi uống trà sâm của Thẩm Thanh Vũ pha, qua Trung thu đã đưa Thẩm Thanh Vũ đến Tống gia, lão phu nhân có thử vài lần nhưng không thể từ bỏ tiêu dao tán, chỉ có thể mỗi ngày đều uống, vì thế thân thể càng thêm yếu, tinh thần càng thêm không tốt.

Lão phu nhân vừa mới bắt đầu là bị La Thủy Nguyệt làm cho kinh sợ, sau đó thấy hai nàng dâu xông vào đánh nhau, tức giận tới mức không nói lên lời, chỉ có thể há miệng, tay run run chỉ vào hai người, môi mấp máy, một câu đều không nói nổi.

Nha đầu trong phòng, ngoại trừ ma ma đi theo La Thủy Nguyệt, tất cả đều sợ ngây người, trợn mắt há hốc mồm nhìn La Thủy Nguyệt và Bùi thị đánh lộn.

La Thủy Nguyệt ngồi lên trên eo Bùi thị, Bùi thị bị đánh kêu gào ầm ĩ.

"Mau, mau, các người chết cả rồi sao, còn không mau kéo hai vị phu nhân ra?". Lão phu nhân cuối cùng đã tìm được thanh âm, hét to một tiếng.

"Phu nhân, phu nhân, ngài mau buông Nhị phu nhân ra". Lão phu nhân rống một tiếng, Tiền ma ma bên người Bùi thị giật mình, phản ứng đầu tiên, vội vàng  chạy qua.

Hai nha đầu của Bùi thị, Hà Diệp, Hà Hương cũng nhanh chóng phản ứng, theo sát chân Tiền ma ma chạy đến.

Ba người bọn họ bị Vệ ma ma, Lạc Hoa, Lạc Diệp bên người La Thủy Nguyệt dùng tay chặn lại.

Tám người đánh lộn hung hăng, loạn khắp phòng.

"Còn ra thể thống gì nữa?". Lão phu nhân tức giận hít một hơi: "Lâm ma ma, Thúy Trân, các ngươi mau đi gọi người tiến vào kéo bọn chúng ta, một đám làm càn, dám đánh nhau trong viện của ta".

Thân là con dâu, mà hai đứa chúng nó không thèm quan tâm, dám ở trước mặt mẹ chồng đánh nhau, đây là không đem bà để vào mắt?

Hơn nữa, trong phòng nhiều hạ nhân như vậy, thân là chủ tử mà không sợ mất mặt sao?

Lâm ma ma vội chạy ra cửa kêu vài người tiến vào, cùng Thúy Hương, Thúy Trân, Thúy Lan kéo mấy người ra.

Thẩm Phong đen mặt, kêu to: "Dừng tay! La thị, ngươi thân là trưởng tẩu, mau dừng tay!". Thẩm Phong vốn hôm nay đã buồn bực cả ngày, vừa đi Lý trạch bị đuổi về, đừng nói là chưa gặp được người, ngay cả đại môn cũng không thể bước vào, lúc này lửa giận trong lòng quay cuồng nơi lồng ng.ực.

"Phu nhân"

"Nhị phu nhân"

Lâm ma ma và một đám nha đầu bà tử không dễ dàng lôi được Bùi thị và La Thủy Nguyệt cùng bọn Vệ ma ma ra khỏi.

Bùi thị toàn thân tấn loạn, trên mặt bị in dấu tay đỏ tươi, cùng với vài vết cào, máu theo đó chảy ra, trông rất đáng sợ.

La Thủy Nguyệt sợi tóc tán loạn, nhưng trên mặt không có vết thương.

"La thị, con tiện nhân này!". Bùi thị đỏ hồng mắt, hai tay bị Lâm ma ma cùng một bà tử giữ lấy, không cam lòng giơ chân, hướng La Thủy Nguyệt đá tới.

"Lão bà ta đây sợ ngươi sao, đồ độc phụ!". La Thủy Nguyệt đương nhiên không để yên cho nàng đá, vương chân hung hăng đá lại vào chân Bùi thị.

Nha đầu bà tử vội vàng đem hai người kéo ra xa.

Chân hai người đều đạp vào khoảng không.

"La thị, con đàn bà đanh đá, ngươi bị chó điên cắn phát điên rồi phải không, vừa vào phòng đã loạn cắn người!". Bùi thị đá một cước vào không khí, hai mắt nhìn chằm chằm La Thủy Nguyệt mắng to.

"Bùi độc phụ, ngươi cho rằng ngươi có cái gì tốt? Ta làm loạn, tất nhiên là quang minh chính đại mà làm, không giống ngươi, ngấm ngầm cho người hãm hại, ra ám chiêu, đồ tiện nhân âm độc!". La Thủy Nguyệt đón nhận ánh mắt của nàng, không chút do dự mắng lại.

"La tiện nhân!"

"Bùi độc phụ!"

"Con đàn bà họ La điên loạn!".

"Con đàn bà họ Bùi tâm can đen tối!".

"La thị, con điên này, trước mặt mẫu thân dám làm càn như thế, không phân tốt xấu liền đánh đệ muội ta, ngươi đúng là đồ điên, vô sỉ!". Bùi thị chửi ầm lên.

"Bùi thị, vì sao ta đánh ngươi, trong lòng ngươi tự hiểu, đánh ngươi coi như là tiện nghi cho ngươi, cho dù có trước mặt thiên hoàng lão tử, ta cũng đánh ngươi! Thứ độc phụ âm độc vô sỉ!". La Thủy Nguyệt mắng.

Hai người có qua có lại, mắng thật hăng say.

"Im miệng!". Lão phu nhân cầm ấm trà bên cạnh, hướng hai người đập tới.

La Thủy Nguyệt nhanh mắt, cơ trí lui về sau hai bước, Bùi thị đang mắng hăng say, không có chú ý, bị đập trúng, vạt váy ướt một mảng, nước trà còn nóng, vài giọt nước bắn vào cẳng chân, đau như bị đao cắt.

"La thị, đệ muội, hai người các ngươi im miệng cho ta, còn ra thể thống gì nữa!". Thẩm Phong lớn tiếng quát.

"Làm càn! Hai người các ngươi xem bản thân có cái bộ dáng gì đây? Trong mắt các ngươi còn có bà già này không? Các ngươi muốn lật trời sao? Ta còn chưa chết đâu!". Lão phu nhân giận tím mặt, tay chỉ vào La Thủy Nguyệt và Bùi thị, mắng to: "Trước mặt bao nhiêu hạ nhân, các ngươi thân là chủ tử mà ra tay đánh nhau, các ngươi có biết xấu hổ hay không? Muốn đánh thì cút ra ngoài đánh cho ta, không cần ở trong phòng ta, làm ta mất mặt xấu hổ. Cút, cút, cút ra ngoài mau, đi ra vườn mà đánh, ở đó rộng rãi, tùy hai người các ngươi tha hồ đánh, đánh cho ngươi chết ta sống luôn đi!".

Nha đầu bà tử trong phòng đều cúi thấp đầu, ngoại trừ Lâm ma ma bên người lão phu nhân, Tiền ma ma bên người Bùi thị, và ba người Vệ ma ma mà La Thủy Nguyệt mang đến, tất cả nha đầu bà tử còn lại đều thật tự giác, lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng.

"Mẫu thân, con dâu sai rồi, là con dâu giận đến hồ đồ". Bùi thị xoay người chạy vội đến bên  lão phu nhân, quỳ xuống ôm lấy chân lão phu nhân, khóc rống lên: "Mẫu thân, nhưng mà con dâu bị oan, con dâu không biết đã đắc tội với đại tẩu lúc nào, nàng vừa tiến vào đã tát con dâu một cái, con dâu oan muốn chết, làm sao mà từ từ nói chuyện cho được? Tại sao lại đột nhiên ra tay với con? Hơn nữa, cho dù con có làm chuyện gì sai, chọc đại tẩu mất hứng, đại tẩu cứ việc nói, con sẽ hảo hảo xin lỗi nàng, nhưng mà nàng vừa tiến vào đã trực tiếp ra tay với con".

Nghe Bùi thị nói xong, lão phu nhân cùng nha đầu bà tử bên người Bùi thị nhất tề nhìn về phía La Thủy Nguyệt, ánh mắt cơ hồ mang theo một tia khinh bỉ.

Thân là Hầu phu nhân, vậy mà quá hung hãn ương ngạnh, thật sự là khó mà khiến mọi người kính nể.

Thẩm Phong ánh mắt càng tức giận, hướng La Thủy Nguyệt quát: "La thị, ngươi điên rồi sao? Tại sao không biết tự thu liễm tính khí nóng nảy của ngươi lại! Có cái gì mà không thể từ từ nói? Trước mặt mẫu thân lại dám ương ngạnh như vậy! Mẫu thân vốn thân thể không tốt, làm sao có thể chịu nổi ngươi đại náo? Ngươi còn không mau xin lỗi mẫu thân?".

Lão phu nhân nhìn La Thủy Nguyệt, ánh mắt âm u, sắc mặt trầm như nước: "La thị, cho dù đệ muội ngươi có làm sai cái gì, ngươi cũng không nên ra tay đánh người".

La Thủy Nguyệt cười lạnh một tiếng, chỉ tay vào Bùi thị dưới chân lão phu nhân, trào phúng nói: "Xin lỗi? Bảo ta xin lỗi cái loại nữ nhân âm độc này? Nàng cũng xứng? Mẫu thân, Hầu gia, nhị vị không biết nàng ta đã làm ra chuyện gì sao? Nàng ta mỗi ngày đều động tay động chân trong tổ yến của ta, hạ cỏ lộc hàm*".

(cỏ lộc hàm: còn gọi là cây lộc đề, là một loại cây thuốc)

La Thủy Nguyệt nói xong liền nhìn về phía lão phu nhân và Thẩm Phong: "Ăn cỏ lộc hàm này, ta sẽ không thể mang thai, mẫu thân, Hầu gia, Bùi thị gây trở ngại cho con nối dòng của ta và Hầu gia, không nên đánh sao?".

Hơn nửa năm, nàng làm mọi cách nhưng vẫn không có thai, thời điểm về nhà mẹ đẻ mừng Trung thu, còn cố ý thỉnh thái y qua chẩn mạch, biết được bản thân không có vấn đề gì. Về phần Thẩm Phong, trước đó sinh được ba nữ nhi, năm ngoái còn cùng Chu tiểu thư âm thầm hoài đứa nhỏ, cho nên, đương nhiên Hầu gia cũng không có vấn đề.

Nàng phái Vệ ma ma chú ý lâu như vậy, nhưng không nhìn ra manh mối gì, đồ ăn của nàng không có vấn đề, thân thể cũng không có vấn đề, mẫu thân nhà mẹ đẻ còn an ủi nàng, nói thành thân nửa năm chưa có thai cũng là bình thường, khuyên nàng không nên gấp gáp.

Nàng trái lo phải nghĩ, cảm thấy khẳng định có vấn đề ở chỗ nào đó.

Bằng không, hậu viện của Thẩm Phong nhiều mỹ nhân như vậy, làm sao mà nhiều năm qua, sau khi Tuyết di nương hạ sinh Thẩm Thanh Nghiên, liền không ai mang thai, thẳng cho tới tận năm ngoái mới có một Chu Mi mang tin vui?

Tra trước tra sau, không tra ra được cái gì.

Ngày nàng xuất giá, nhà mẹ đẻ cho một thôn trang hồi môn ở Thông Châu khá xa kinh thành, vừa rồi vợ chồng lão quản sự thôn trang đến đưa lễ Trung thu, nơi này cách Thông Châu khá xa, trên đường trì hoãn mất mấy ngày, mấy ngày trước mới đến kinh thành.

Cỏ lộc hàm kia là loại thảo dược đặc thù chỉ mọc ở Thông Châu, người dân ở đó, ai cũng biết dùng loại cỏ này có thể tránh thai, mà cách sử dụng cũng rất dễ, cho nên, thê tử người quản sự sau khi sinh được ba con trai, hai con gái, liền dùng cỏ lộc hàm để tránh thai, bởi vậy, đối với cỏ lộc hàm này vô cùng quen thuộc. Thời điểm thê tử quản sự đến bái kiến nàng, đúng lúc nàng đang ăn tổ yến, nàng ta ngửi ra được mùi vị cỏ lộc hàm, cảm thấy kỳ quái, mới do dự nói ra.

Sau khi kiểm tra một phen, Vệ ma ma mới đem kết quả nói cho nàng biết.

Tất cả mọi nghi ngờ đều chỉ hướng Bùi thị.

La Thủy Nguyệt nàng đương nhiên sẽ không chịu thiệt thòi này, mới tiến đến hỏi tội, tiện nhân Bùi thị âm độc, trước phải cho nàng ta một cái tát, rồi nói gì thì nói!

"Đại tẩu, ngươi chớ ăn nói bừa bãi, cái gì cỏ lộc hàm? Ta không biết! Chính ngươi không thể mang thai, chớ đem nước bẩn hắt lên người ta!". Bùi thị lửa giận ngút trời, lập tức phủ nhận.

Thẩm Phong kinh ngạc, quay đầu nhìn Bùi thị, trên mặt lộ ra lãnh ý.

Lão phu nhân sửng sốt một lát, hỏi La Thủy Nguyệt: "Đại nhi tức, lời này không thể nói lung tung, cỏ lộc hàm này có lai lịch thế nào? Tại sao ngươi biết được?".

"Ngươi không biết? Chắc ngươi không thể tưởng tượng được, ta có thôn trang hồi môn bên Thông Châu đúng không? Ngươi cho rằng ta không có chứng cứ sao? Ngươi cho rằng việc ngươi làm đều thiên y vô phùng* sao?". La Thủy Nguyệt Bùi thị hừ một tiếng, sau đó đáp lời La Thủy Nguyệt: "Mẫu thân, vợ chồng quản sự bên thôn trang Thông Châu mấy ngày trước có tới dập đầu với con dâu, cũng nhờ có nàng dâu quản sự nói ra, con dâu mới biết".

(thiên y vô phùng: làm mọi việc đều cặn kẽ, không để lộ sơ hở)

"La Thủy Nguyệt, ta kính trọng ngươi là trưởng tẩu, ngày thường mọi việc đều kính ngươi, nhưng không phải dễ dàng để ngươi khi dễ! Chính ngươi không mang thai được, ta quản làm gì? Ngươi là thê tử Hầu gia, ta chỉ là người chi thứ hai, liên quan gì đại phòng các ngươi". Bùi thị lạnh mặt, cao giọng: "Ngươi nói ta động chân động tay trong tổ yến của ngươi, đúng là nực cười, ta tuy giúp mẫu thân quản lý công việc vặt của Hầu phủ, như đây là phòng bếp, chọn nơi mua đồ ăn không phải là việc ta có thể làm chủ được".

"Đúng, ngươi là người chi thứ hai, đương nhiên ta sinh con được hay không cũng không liên quan đến ngươi. Nhưng mà, Bùi thị, nếu như Hầu gia không có con trai, chẳng phải theo lẽ thường, sẽ đưa con trai của chi thứ hai các ngươi đến làm con thừa tự sao? Hậu viện của Hầu gia nhiều mỹ nhân như vậy, nhưng hơn chục năm qua đều không có tin vui, xem ra, đều do Bùi thị ngươi ban tặng". La Thủy Nguyệt lạnh lùng nói.

Chi thứ hai có lý do gì để làm vậy?

Đương nhiên là có, lý do chính là tước vị Hưng Ninh hầu!

Thẩm Phong không có con trai, tự nhiên sẽ phải đưa con trai của Thẩm Tránh lên làm con thừa tự!

Vì con trai, vì vinh hoa phú quý, họa từ trong nhà mà ra. Vì vị trí Hầu gia, Bùi thị muốn con trai mình có thể kế thừa tước vị, nhất định phải khiến đại phòng bên này không có con.

Lão phu nhân và Thẩm Phong nhất thời thay đổi sắc mặt.

"Oan uổng quá, thật là oan chết mất thôi!". Bùi thị khóc thét: "Nếu ta có tâm tư như vậy, ta đây sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh*, chết không tử tế".

(ngũ lôi oanh đỉnh: sét đánh)

"Bùi thị, có giỏi thì mang con trai ngươi ra thề, nếu ngươi làm chuyện này, hai đứa con trai ngươi, Thẩm Thanh Ngọc, Thẩm Thanh Triết đều không chết tử tế!".

Bùi thị đột nhiên thất thanh.

Sắc mặt Thẩm Phong trở nên xanh mét, ngực kịch liệt phập phồng, gân xanh trên thái dương nổi lên, hai tay nắm chặt phát ra âm thanh răng rắc, ánh mắt trừng trừng nhìn Bùi thị bốc lửa.

Là nàng ta, là đồ độc phụ này, mới khiến hắn luôn không có con sao?

Nhiều năm như vậy, đều là Bùi thị này ra tay?

Mười mấy qua, hắn tích tụ, là vì nàng ta?

Cò có, Vân Nương! Thì ra nàng không thể sinh con, đều do Bùi thị ra tay!

Vân Nương!

Thẩm Phong nghĩ tới Lý Vân Nương, trong lòng liền như bị dao cắt, hận Bùi thị đến chết, hận không hể một quyền đánh qua, đem đầu nàng ta đánh nát mới hả giận, nghĩ như vậy, Thẩm Phong liền đứng dậy từng bước từng bước tiến về phía Bùi thị.

Lão phu nhân vươn chân, một cước đá văng Bùi thị: "Ngươi, uổng công ta thương ngươi như thế, ngươi cư nhiên làm ra loại chuyện như vậy?".

Bùi thị bị ngã ra đất, vừa phản ứng lại, liền thấy Thẩm Phong hung dữ, ánh mắt như muốn ăn thịt mình từng bước hướng tới, trong lòng sợ chết vô cùng, vội ôm hai chân lão phu nhân, khóc lắc đầu: "Mẫu thân, con oan uổng, con không có, con không biết cỏ lộc hàm kia là cái gì? Con làm sao có thể hại Hầu gia, làm sao có thể hại đại tẩu? Con làm sao có thể làm ra loại chuyện thiên lôi đánh xuống như thế? Mẫu thân, con bị oan".

Nói xong lại quay đầu nhìn Thẩm Phong: "Hầu gia, ta không làm, không phải là ta! Ta chẳng qua mới bắt đầu trợ giúp mẫu thân quản sự từ năm ngoái, trước kia mọi việc trong phủ đều do Lý thị quản, ta nào dám lớn mật hạ độc cỏ lộc hàm gì đó đối với thê thiếp của Hầu gia ngươi?".

Thẩm Phong cau mày dừng bước, quay đầu phân phó một câu: "Ngươi đâu, đi mời Nhị lão gia đến đây!".

Thê tử của Thẩm Tránh, hắn động không được, nhưng Thẩm Tránh có thể!

Lâm ma ma vội chạy ra cửa phân phó Thúy Hương đi mời Thẩm Tránh.

Bùi thị nghe vậy, trong mắt xoẹt qua một tia trấn định, quay đầu, mắt lộ ra hung quang như đao nhìn La Thủy Nguyệt: "Ngươi không cần ngậm máu phun người, đổ tội danh này lên đầu ta, ta chọc ngươi cái gì mà ngươi muốn oan uổng ta như thế?".

Phòng bếp là nơi quan trọng, lão phu nhân cho dù có để Bùi thị giúp đỡ, nhưng cũng không để nàng động tay vào việc phòng bếp.

"Không bằng ta chết đi cho xong!". Bùi thị khóc lóc, đầu đập vào kháng, tiếng kêu bang bang vang lên làm cho người ta kinh hãi.

Thúy Hương vừa đến cửa Đào Nhiên cư, nhìn thấy Thẩm Tránh, vội đón hắn vào phòng.

Thẩm Tránh vào nhà, ánh mắt nhìn về phía Bùi thị, quát: "Ngươi làm cái gì thế hả?".

"Ngươi làm gì vậy, mau dừng lại!". Rốt cuộc vẫn là đứa cháu gái bên ngoại mà bà yêu thương từ nhỏ, lão phu nhân mềm lòng, lấy tay kéo Bùi thị lại.

Bùi thị nhất thời ôm chân lão phu nhân khóc rống, quay đầu khóc lóc nức nở với Thẩm Tránh: "Lão gia, ngài đến rồi, nếu ngài đến chậm một bước, thiếp thân sẽ bị người ta bức tử".

"Giả vờ muốn sống muốn chết cho ai xem? Nếu ngươi thực muốn tìm cái chết, thì nên đập đầu vào tường, hoặc cắn lưỡi tự sát, hoặc lấy dải dây lưng mà thắt cổ đi, mới đập hai cái vào kháng, cùng lắm chỉ mất chút da thôi". La Thủy Nguyệt châm chọc.

"Đại tẩu, nàng có mạo phạm gì đại tẩu, đại tẩu đại nhân đại lượng, không cần so đo với nàng", Thẩm Tránh ôm quyền hướng La Thủy Nguyệt.

"Hừ, không cần cùng nàng so đo? Chuyện này liên quan đến con nối dòng của Hầu gia, nàng ta hạ lcỏ lộc hàm trong tổ yến của ta, ta có thể bỏ qua cho nàng ta sao?". La Thủy Nguyệt nói.

"Đại tẩu, ngươi nói nàng hạ thủ thì chính là nàng hạ thủ sao? Đúng là cố tình gây sự!". Thẩm Tránh trầm mặt.

"Nhị đệ, ngươi nói chuyện với đại tẩu ngươi kiểu gì vậy?". Thẩm Phong lạnh mặt nhìn Thẩm Tránh.

Thẩm Tránh lập tức ôm quyền hướng La Thủy Nguyệt xin lỗi: "Thật xin lỗi, đại tẩu, ta lỡ lời".

"Lỡ lời? La Thủy Nguyệt ta hôm nay chính là cố tình gây sự, thì sao? Cho dù ta cố tình gây sự, cũng là ta có lý, dù sao tổ yến của ta bị hạ cỏ lộc hàm, là có người không muốn ta và Hầu gia hoài đứa nhỏ!". La Thuỷ Nguyệt hai tay chống nạnh, lời nói hợp tình hợp lý.

Th.ô tục, vô lý! Thẩm Tránh nhíu mày, trong mắt thoáng qua tia ghét bỏ, nhưng không tiếp lại lời vô lý của La Thủy Nguyệt.

Thẩm Phong nhíu mày.

Bùi thị khóc càng thêm lớn tiếng, gắt gao ôm hai chân lão phu nhân: "Oan uổng quá, đại tẩu ngươi đây là muốn khinh bỉ ta? Ta chọc ngươi cái gì? Tại sao ta phải xin lỗi ngươi? Ta đi chết, đi chết còn hơn!".

Lão phu nhân bị tiếng khóc làm phiền lòng, đầu đau sắp nứt, muốn giơ chân một cước đá văng Bùi thị, nhưng Bùi thị lần này có phòng bị, hai tay ôm chặt hai chân lão phu nhân, khiến hai chân bà không cử động nổi. Vì thế lão phu nhân trầm giọng: "Đều bớt tranh cãi đi, Nhị nhi tức, ngươi cũng đừng khóc nữa, buổi tối khóc lóc lớn tiếng như vậy, ba dặm phía ngoài đều có thể nghe thấy, bên ngoài Đào Nhiên cư có không ít nha đầu bà tử, ngươi về sau thế nào gặp người đây?".

Nói xong không vui nhìn xuống hai chân, thấy Bùi thị vẫn như cũ, không chịu buông tay, quay đầu nhìn Lâm ma ma.

Lâm ma ma vội đi tới, cúi người kéo Bùi thị đứng lên: "Nhị phu nhân, ngài đứng lên trước đi, dưới đất lạnh lắm".

Nói xong lại gọi Tiền ma ma đi tới, hai người cùng nhau kéo Bùi thị dậy, đỡ nàng đến ngồi trên tú đôn.

Hai chân được tự do, lão phu nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiền ma ma cúi đầu giúp Bùi thị sửa sang tóc và vạt áo.

Bùi thị nhún vai nức nở,

Thẩm Tránh suy nghĩ, ngước mắt nói với lão phu nhân: "Mẫu thân, con thấy hôm nay đã trễ rồi, sự tình sợ là nhất thời không thể tra rõ ràng, thân thể mẫu thân ngài cũng không tốt, lại đã mệt mỏi cả ngày, bằng không, thế này đi, chờ ngày mai lại nói?".

Sau đó nhìn về phía La Thủy Nguyệt và Thẩm Phong: "Sự tình liên quan đến con nối dòng của đại tẩu, đại ca, rất trọng đại, mẫu thân chắc chắn không thiên vị, tự nhiên sẽ cho các ngươi một lời công đạo".

"Đúng, chuyện này ngày mai lại nói, các người đều mệt mỏi một ngày, nên trở về nghỉ ngơi". Lão phu nhân gật đầu.

Muốn kéo dài thời gian để chuẩn bị đối sách sao? Mơ đi!

"Chuyện đã thế này, đương nhiên phải tra ra minh bạch, nếu không, đêm nay sẽ có người hành động cả đêm, tìm kẻ chết thay!". La Thủy Nguyệt sắc mặt hung dữ, quay đầu phân phó: "Lạc Hoa, Lạc Diệp, đi áp giải Trương Nguyên Gia kia vào đây!".

Lạc Hoa, Lạc Diệp vâng lời, ra khỏi phòng, rất nhanh liền đem Trương Nguyên Gia tiến vào.

"Mẫu thân, người trực tiếp hạ thủ chính là Trương Nguyên Gia". La Thủy Nguyệt nói với lão phu nhân.

Trương Nguyên Gia mặc dù không phải là nương tử quản sự phòng bếp, nhưng ở trong phòng bếp cũng xếp hạng vị thứ hai.

Trương Nguyên Gia một bộ dáng thành thật trung hậu, vừa vào phòng liền quỳ bịch xuống, run run nói: "Nô tỳ bái kiến lão phu nhân, Hầu gia, phu nhân, Nhị lão gia, Nhị phu nhân".

Thân mình run lẩy bẩy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi