Ánh mắt Tần Vân Huyên sâu hơn, y không ngờ lại vô tình thấy một mặt khác của Nguyễn Kiều, nhìn nàng sinh long hoạt hổ đánh người như thế, y bỗng nghi ngờ có phải lúc trước nàng lừa mình không.
Lúc y đang nghĩ vậy, Nguyễn Kiều đột nhiên nghiêng đầu phun ra một búng máu, nàng lấy một cái khăn vuông trong tay áo ra, tuỳ ý lau khoé miệng, tự nhiên như đã làm động tác này trăm ngàn lần, sớm đã thành thói quen.
Máu tươi đỏ đậm nhiễm trên khăn, cực kỳ giống những đoá mai đỏ thắm nở rộ trên đầu ngón tay nàng.
Tim Tần Vân Huyên như có gì đó trào dâng.
Thấy Nguyễn Kiều sắp bị gia đinh của nam tử nàng đang dẫm lên vây quanh, mà nàng dường như chẳng nhận ra, Tần Vân Huyên không nhịn được, bước vài bước túm được tay tên gia đinh đang xách ghế, dùng sức bẻ một cái, tay người nọ lập tức bị vặn một độ cong quỷ dị rủ xuống.
Nguyễn Kiều quay đầu, thấy là Tần Vân Huyên, cũng không chột dạ, mà cong cong khoé mắt nhìn y, "Ngươi tới lúc nào thế? Cảm ơn nhé."
Đây là lần đầu tiên Tần Vân Huyên thấy Nguyễn Kiều cười, y ngẩn người, tai không tự giác đỏ lên, rụt rè "Ừ" một tiếng.
Nguyễn Kiều thấy y thẹn thùng như vậy, lập tức không hiểu gì, không nhịn được mà hỏi hệ thống, "Không phải chứ? Anh ta đang thẹn thùng à? Tôi có làm gì đâu nhở?"
Hệ thống: [Cô cười với anh ta mà.]
Nguyễn Kiều chớp mắt, "Ngây thơ thế á?"
[Dù sao thì nhân thiết tác giả cho anh ta là vậy mà, nhân vật nữ duy nhất bên cạnh anh ta chính là nhân vật cô đang nắm giữ, kết quả lại là một kẻ điên thích người khác, anh ta gần như không tiếp xúc với phái nữ bao giờ.]
Nguyễn Kiều thấy y thẹn thùng như vậy thì lập tức cảm thấy hiếm lạ, không nhịn được mà đặt mắt trên người y, kết quả nàng phát hiện tai người này càng lúc càng đỏ, đỏ như giây tiếp theo sẽ nhỏ máu vậy.
Nàng cạn lời một lúc, không nhịn được mà phun tào với hệ thống, "Trong lòng anh ta chắc biết Tôi thích Sở Tiêu chứ không thích anh ta nhỉ, một nữ nhân trong lòng có người khác nhìn anh ta mà tai anh ta đã đỏ thành như thế, có phải khoa trương quá rồi không?"
[Dù giờ cô có người trong lòng, nhưng trên danh nghĩa vẫn là vợ người ta mà, gần đây cô còn liên tục đưa cơm hộp tỏ ý muốn làm lành với người ta, chưa biết chừng người ta cảm thấy có thể cô định hồi tâm sống tốt với người ta đấy.]
Nguyễn Kiều: "......!Không thể nào, người bình thường thấy tôi đột nhiên tốt tính khác thường không phải nên cảm thấy tôi nghẹn đại chiêu mà phòng bị sao? Anh ta cũng không giống ngốc bạch ngọt mà?"
Không chờ hệ thống trả lời, Nguyễn Kiều đã tự trả lời chính mình, "Cũng đúng, nếu không phải kẻ ngốc thì cũng không thể nào biết rõ mình công cao chấn chủ lại không phòng bị Hoàng đế, coi nam chủ là Hoàng tử thành huynh đệ thân thiết, cuối cùng bị hố đến đầu cũng không còn."
Hệ thống: [......]
Tên gia đinh bị Tần Vân Huyên thu thập đau đớn kêu to, ghế trong tay cũng rơi xuống đất, tức khắc khiến người khác chú ý.
Hôm nay Tần Vân Huyên không mặc áo giáp, mặc một thường phục màu lam khiến y trông vai rộng eo thon, ngực bụng có lực, nhưng không biết có phải do y yêu thích đọc sách hay không mà dù lãnh binh nhiều năm nhưng trên người vẫn có khí chất thư sinh.
Tuy nhìn không giống người thường, nhưng cũng không có sức uy hiếp, đặc biệt là khi vật liệu may xiêm y cũng rất bình thường.
Người này là người từ ngoài đến nên không biết y, thấy y mặc xiêm y bình thường thì lập tức không để vào mắt, uy hiếp, "Ngươi là ai? Chuyện không liên quan đến mình thì đừng có quản nhiều, nếu không thiếu tay thiếu chân thì đừng trách chúng ta!"
Nguyễn Kiều nghe vậy thì bật cười, ngón tay thon dài trắng trẻo chỉ vào Tần Vân Huyên, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp hoạ, "Các ngươi biết y là ai không? Người bị y chém đầu đếm không xuể, các ngươi còn uy hiếp là khiến y thiếu tay thiếu chân?"
Mấy tên gia đinh còn tưởng Nguyễn Kiều đang lừa mình nên không cho là đúng.
Nhưng thực khách chung quanh có không ít người biết Tần Vân Huyên, nghe Nguyễn Kiều nói vậy thì cũng đáp, "Chẳng những dám đến Biên thành làm loạn mà còn dám uy hiếp Tướng quân thiếu tay thiếu chân? Ta thấy hẳn các ngươi chán sống rồi, các ngươi đã quen sống cuộc sống giàu có yên vui, sợ là đầu óc cũng bị ném ra ngoài rồi nhỉ?"
"Tướng quân, đừng tha cho chúng! Cho chúng biết người Biên thành ta cũng không phải dễ bắt nạt đi!"
"Đúng vậy.
Chạy đến chỗ chúng ta còn dám bắt nạt cô nương Biên thành ta! Tưởng là ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn và chút quyền thế thì muốn làm gì thì làm, vô pháp vô thiên chắc!"
Các thực khách vây xem không chê lớn chuyện, ngươi một câu ta một câu chèn ép đám người kia.
Mấy gia đinh nghe vậy thì ngốc, lùi về sau một bước, nhìn nhau, đều thấy được sự khiếp sợ trong mắt nhau.
Một gia đinh cố gắng tỏ vẻ không sợ hỏi, "Dù là Tướng quân thì cũng không thể tùy tiện làm gì chúng ta chứ? Là các ngươi động thủ tổn thương thiếu gia của chúng ta trước!"
Thấy Tần Vân Huyên ở đâu, các thực khách cũng không sợ, thực khách A còn cao giọng hô, "Chính thiếu gia của các ngươi quấy rầy cô nương xướng khúc trước!"
"Đúng đấy! Thiếu gia của các ngươi chẳng những đùa giỡn cô nương xướng khúc còn dõng dạc vũ nhục cô nương động thủ!" Thực khách B cũng phụ hoạ.
Bọn họ mới không quan tâm lúc đầu Nguyễn Kiều là vì đoạt người với nam tử kia nên mới cãi nhau đâu, dù sao họ nói cũng không sai mà, đúng không nào?
Ánh mắt Tần Vân Huyên lành lạnh, quay đầu nhìn Nguyễn Kiều, "Hắn vũ nhục ngươi?"
Nguyễn Kiều sửng sốt, "Hở?"
Tần Vân Huyên mím môi, "Họ nói hắn vũ nhục ngươi."
"Đúng vậy, hắn nói muốn đoạt cả ta đi hầu hạ hắn, chơi chán rồi thì bán ta vào kỹ viện." Nguyễn Kiều vừa nói xong, sắc mặt Tần Vân Huyên đã đen thành đáy nồi.
Lúc này nam tử bị Nguyễn Kiều dẫm đau đến ngất xỉu trên đất cũng từ từ chuyển tỉnh, trong mông lung nhìn thấy Nguyễn Kiều thì lập tức hùng hổ.
Sắc mặt Tần Vân Huyên cực kỳ lạnh lẽo, xoạt một tiếng rút trường kiếm bên hông ra chĩa vào yết hầu của nam tử, "Miệng mà còn không sạch sẽ thì cắt lưỡi ngươi!"
Nam tử lập tức trừng lớn hai mắt, run run nói, "Ngươi......"
Vừa nói được một chữ, đối mặt với ánh mắt chán ghét của Tần Vân Huyên, nam tử lập tức không dám phun ra thêm chữ nào nữa.
Nhất thời không khí cứng lại, lúc này, chỗ thang lầu truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, một đội nha dịch đi lên lầu, bộ đầu dẫn đầu vừa thấy có người động kiếm thì lập tức đen mặt, "Làm gì đấy? Trong thành không được động đao kiếm, kẻ gây chuyện đều lên nha......" Kết quả đang nói dở thì đột nhiên thấy mặt Tần Vân Huyên, "Tướng quân?!"
Bộ đầu còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ, dùng sức xoa đôi mắt, xác định là Tần Vân Huyên thì lập tức cảnh giác hơn, "Tướng quân, người này có gì bất thường? Chẳng lẽ là thám tử nước địch?"
Nam tử vốn bị Tần Vân Huyên chĩa kiếm mà sợ run, giờ nghe bộ đầu nói vậy thì trắng mặt, trán đầy mồ hôi lạnh, hắn rất muốn giải thích, nhưng trường kiếm lạnh băng trên cổ khiến hắn không dám lên tiếng.
Hắn ở kinh thành quen cẩn thận, dù sao thì dưới chân thiên tử, một viên gạch rơi cũng có thể trúng một viên quan.
Vốn tưởng thành trì nhỏ bé như Biên thành này thì sẽ không gặp nhân vật gì lớn.
Kết quả......!
Nam tử đau khổ, mình chỉ đùa giỡn hai cô nương, thế mà lại lọt vào tay Tướng quân, đây là đen đủi đến mức nào cơ chứ!
Hai chân nam tử mềm nhũn ngã bịch xuống đất, liên tục phủ nhận, "Không không không, ta không phải thám tử nước địch, ta...!Cha ta là thương nhân, ta theo cha ta tới, hộ tịch của ta đầy đủ cả, ta để hết ở khách điếm......"
Tần Vân Huyên đã sớm thu kiếm lúc nha dịch tới, tuỳ ý tra kiếm vào vỏ, một tiếng keng thôi đã khiến nam tử sợ đến mức tắt tiếng.
Y cực kỳ lãnh đạm nhìn nam tử một cách, cũng không bảo hắn là thám tử nước địch, "Làm loạn trước mặt mọi người, đùa giỡn, cường đoạt nữ tử......"
Theo lời Tần Vân Huyên nói, nam tử nhẹ nhàng thở ra.
Nếu Tần Vân Huyên chính miệng nói mình là thám tử nước địch thì không chỉ mạng hắn mà mạng cả nhà hắn đều sẽ mất, kết quả hắn vừa thả lỏng thì Tần Vân Huyên lại nói thêm, "Va chạm vũ nhục quan quyến."
Nam tử ngốc.
Quan.......!Quan quyến?
Hắn nhìn cô nương xướng khúc rồi nhìn qua Nguyễn Kiều, đôi mắt suýt trừng lòi ra ngoài, nghĩ đến những lời mình vừa nói, bên dưới nóng lên.
Nguyễn Kiều ở bên cạnh, do dị năng nên ngũ cảm của nàng nhanh nhạy hơn người thường, nháy mắt ấy, nàng có cảm giác cái mũi mình bị ô nhiễm!
Tần Vân Huyên cũng nhận ra, tức khắc chau mày.
Nam tử vốn đã sợ hãi, thấy vậy thì càng sợ hơn, bị doạ đến bất tỉnh nhân sự.
Mọi người: "......"
Bộ đầu cũng từng nghe Tri phủ nói là Tướng quân cưới thê tử, giờ thấy Tần Vân Huyên chính miệng thừa nhận thì lập tức xác nhận thân phận của Nguyễn Kiều, "Ta sẽ không quấy rầy tướng quân và phu nhân dùng bữa nữa, lập tức dẫn người về nha môn."
Bộ đầu nói vậy, người xung quanh đều bừng tỉnh đại ngộ.
Trước đó nghe nói Tướng quân về kinh thành cưới thê tử, nhưng chưa ai từng thấy Tướng quân phu nhân, vì vậy đều không nhịn được mà nhìn về phía Nguyễn Kiều.
Đây là Tướng quân phu nhân sao?
Tần Vân Huyên chậm một bước, thấy ánh mắt của người xung quanh thì khẽ nhíu mày, cố ý dịch sang bên cạnh một tí, chặn đi bóng dáng của Nguyễn Kiều.
Mọi người thấy động tác của Tần Vân Huyên thì không nhịn được mà trộm thở dài, thầm nghĩ, Tướng quân đúng là quá keo kiệt, trước đó cất giấu thì cũng thôi, giờ người ở trước mắt mà nhìn cũng không được ư?
Bộ đầu dẫn theo nha dịch mang theo nam tử hôn mê và gia đinh của hắn đi, các tiểu nhị trong tửu lâu cũng mau chóng thu dọn tàn cục.
Tuy mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng mũi Nguyễn Kiều thính quá, cảm thấy như vẫn còn ngửi được cái mùi kia, nàng cau mày nhìn bàn đồ ăn lớn còn chưa ăn được mấy miếng của mình, có hơi do dự.
Tần Vân Huyên chú ý tới biểu cảm của nàng, nhìn qua, kết quả lại thấy một bàn đồ ăn vừa dầu mỡ vừa mặn mà của nàng.
Rõ ràng thái y đã dặn nàng phải ăn thanh đạm, dinh dưỡng cân đối, ngày ngày đều phải chú ý đến ẩm thực, không thể tương khắc với thuốc nàng dùng.
Kết quả nàng chú ý thế này à?!
Hơn nữa y nữ bên cạnh nàng vì sao không nhắc nhở nàng?!
Ngực y đột nhiên nghẹn lửa giận mà y cũng không biết lý do, bắt lấy cánh tay nàng chất vấn, "Ngươi ăn mấy thứ này? Ngươi không phải đã biết là ngươi không thể ăn sao?"
Tần Vân Huyên nhớ nàng vừa phun máu, trong lòng lại bực bội, "Vì sao ngươi cứ phá hoại chính mình như thế, không phải trước đó ngươi đã đồng ý với ta rồi sao?"
Nguyễn Kiều hơi kinh ngạc, "Ta đồng ý gì với ngươi?"
Lời nói của Nguyễn Kiều như một chậu nước lạnh ụp lên đầu Tần Vân Huyên, sắc mặt y lập tức trở nên khó coi, "Ngươi không nhớ?"
Với Nguyễn Kiều, y có chút cảm thông với sự bất hạnh của nàng, lại giận nàng không tranh.
Giờ thấy nàng hoàn toàn không quan tâm đến thân thể mình như thế, y đột nhiên có cảm giác rất khó nói.
Vốn thấy nàng ngày ngày đưa cơm hộp cho mình, y còn tưởng nàng đã thông suốt, sau này sẽ không chấp nhất với quá khứ nữa.
Y còn nghiêm túc suy nghĩ, nếu nàng thật sự buông bỏ, muốn sống thật tốt, y nguyện ý chịu trách nhiệm của người trượng phu, cho nàng tự do và bảo hộ tuyệt đối.
Y còn sợ nàng tức giận, nghiêm túc muốn chọn lễ vật cho nàng.
Giờ lại phát hiện, tất cả đều do y tự mình đa tình mà thôi.
"Thôi." Cảm xúc trong mắt Tần Vân Huyên quay cuồng rồi bỗng nhiên bình tĩnh lại, "Về nhà đi."
Nguyễn Kiều cũng không phát giác cảm xúc của y không đúng, chỉ nhìn cô nương xướng khúc và gia gia của nàng ấy đang đứng bên, "Hai ngươi cũng đi cùng đi."
Trước đó đã thương lượng xong, thấy cô nương xướng khúc và gia gia của nàng ấy đều lộ nét khiếp đảm, Nguyễn Kiều nói, "Ta thiếu gì thì thiếu chứ không thiếu tiền, nếu các ngươi dỗ ta vui, tiền thưởng chắc chắn không ít."
Hai người cũng không vì lời nàng nói mà thở phào, còn vì trước đó đã đồng ý, không thể không đi, đành lo sợ bất an theo sau.
Tất cả đã đi hết rồi, chỉ còn lại một mình Phù Liễu đang nỗ lực che giấu bản thân.
Trước đó Tướng quân theo tiểu nhị lên lầu thì nàng ta đã phát hiện ra rồi, vốn định nhắc nhở Nguyễn Kiều một chút, kết quả lại bị một ánh mắt của y doạ sững người, toàn bộ quá trình nàng ta đều không dám lên tiếng, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, hy vọng Tướng quân sẽ quên mình đi.
Kết quả, vừa rồi, nàng ta còn tưởng Tướng quân sắp đi, muốn thở ra, Tướng quân lại đột nhiên nhìn qua, vô cùng lạnh nhạt, còn mang theo cảnh cáo.
Phù Liễu bỗng có dự cảm chẳng lành.
Dự cảm này đến lúc trở về Tướng quân phủ đã được chứng thực.
Quả nhiên, vừa về đến phủ, Tướng quân đã bảo quản gia tới trừng phạt Phù Liễu.
Phù Liễu ngốc người, nàng ta làm gì à? Vì sao lại trừng phạt nàng ta?
Hơn nữa quá đáng hơn là, quản gia không trực tiếp vào viện của Nguyễn Kiều bắt nàng ta mà là bảo người gọi nàng ta ra.
Phù Liễu: "......"
Quá âm hiểm, nàng ta muốn cầu cứu cũng không tìm được ai!
Phù Liễu khẳng định không thể thành thật ăn bản nên lập tức la hét ầm ỹ, "Các ngươi không thể dùng tư hình với ta! Ta là người Hoàng hậu nương nương ban thưởng cho cô nương, dù thật sự mắc lỗi thì cũng phải do cô nương phạt!"
Quản gia cười tủm tỉm đáp, "Tướng quân nói, mỗi nơi một quy củ, nếu vào phủ Tướng quân thì phải tuân theo quy củ của phủ Tướng quân.
Nếu Phù Liễu cô nương không vui thì không bằng giờ lập tức thu dọn hành lý, ta đưa cô nương hồi kinh nhé?"
Phù Liễu: "......"
Nàng ta đương nhiên không thể trở về, nàng ta cũng chỉ nói miệng vậy thôi, nếu bị đưa về kinh thật, làm hỏng chuyện rồi, Hoàng hậu nương nương chắc chắn không tha cho nàng ta đâu.
Phù Liễu cứng cổ, quật cường không chịu khuất phục, "Ta không phục, ta làm gì sai?"
Quản gia vẫn cười tủm tỉm với Phù Liễu, kiên nhẫn giải thích nghi hoặc cho nàng ta, "Cô nương là y nữ chăm sóc phu nhân, chăm sóc thân thể của phu nhân là bổn phận của cô nương.
Một nô tài không làm tròn bổn phận, chẳng lẽ không bị phạt?"
Phù Liễu trợn tròn, bỗng nhớ đến bàn thịt cá Nguyễn Kiều gọi ở tửu lầu hôm nay.
Người ăn không phải nàng ta, vậy mà nàng ta còn bị đánh?!
Má!
Nàng ta muốn viết thư cho Hoàng hậu nương nương, trận đòn này nàng ta không thể chịu không!
Ngày hôm sau, Nguyễn Kiều ngủ dậy, hệ thống mới nói cho nàng chuyện Phù Liễu bị đánh đến giờ vẫn chưa bò dậy khỏi giường được.
Nguyễn Kiều nghe vậy, nhỏ mấy giọt nước mắt chua xót cho nàng ta, nhưng cũng chẳng đồng tình.
Nàng vui vẻ dẫn cô nương xướng khúc ra cửa.
Không chỉ vì đồng tình, mà còn vì cô nương này quá giống nàng.
Không phải khuôn mặt giống mà là dáng người giống.
Cô nương xướng khúc tên là Thanh Li, phụ mẫu đã mất trong chiến loạn, mấy năm nay vẫn luôn sống nương tựa với gia gia.
Lúc đầu nàng ấy nghe nói phải giả thành Nguyễn Kiều thì quả là bị doạ bay màu, Nguyễn Kiều phải vất vả lắm mới dụ dỗ được nàng ấy.
Nguyễn Kiều quyết định hai ngày nay dẫn nàng ấy ra ngoài cho quen, đến lúc học được giống mình là được.
Nguyễn Kiều cảm thấy mình có thể đi tìm tiểu đệ Thần Tài kia trước.
Năng lực học tập của Thanh Li rất mạnh, năng lực quan sát cũng rất lợi hại, chỉ mới mấy ngày đã bắt chước giống Nguyễn Kiều bảy tám phần.
Mấy ngày nay Tần Vân Huyên không biết bị trúng gì, nàng nghe nói dù y bận đến đâu thì cũng sẽ về phủ, hôm sau trời chưa sáng đã lại xuất phát đến quân doanh.
Mà lúc không bận thì người này luôn lởn vởn trong phủ.
Nguyễn Kiều căn bản không biết y đang làm gì.
Vốn tưởng y không về phủ, Phù Liễu bị phạt đang dưỡng thương, người trong phủ lúc không có mệnh lệnh của nàng thì sẽ không dám tới gần nàng, Thanh Li đeo khăn che mặt ngốc trong phòng thì sẽ không bị lộ.
Kết quả người này mỗi ngày tình nguyện lăn lộn bản thân đến mệt chết cũng phải trở về, quấy rầy kế hoạch của nàng.
Vì thế, ngày đó, Nguyễn Kiều tìm thời gian Tần Vân Huyên ở trong phủ, muốn nói chuyện với y, nàng nhớ nhà, muốn về kinh thăm một chuyến.
Trước khi vào thư phòng của y, nàng vốn tưởng mình không vào được, kết quả hộ vệ không cản nàng, lập tức thả nàng vào trong.
Trong thư phòng, Tần Vân Huyên ngồi sau bàn đang xử lý công vụ, y mặc bộ xiêm y màu trăng non, đầu đeo ngọc quan, cúi đầu rũ mi vô cùng nghiêm túc, nhìn qua vừa lịch sự tao nhã lại vừa tự phụ.
Nguyễn Kiều đứng ở cửa ngược mắt, trong nháy mắt, nàng bị dung mạo của y giây sát.
Thấy nàng tiến vào, hàng mày nhíu chặt của Tần Vân Huyên hơi thả lỏng, buông bút trong tay xuống.
Từ sau ngày ấy, không biết nàng đang làm gì, ngày ngày ở viện của mình không chịu ra, mà y lại quá bận, tuy hai người ở cùng một phủ, nhưng lại không có thời gian gặp nhau.
Nhưng ám vệ có ghi chép nhật ký về nàng đặt lên bàn y, y cũng sẽ bớt thời gian đọc qua, xem nàng đang làm gì.
.
Ngôn Tình Sắc
Cũng vì thế, một Nguyễn Kiều xa lạ, hoàn toàn khác với Nguyễn Kiều y từng biết dần dần bày ra trước mặt y.
Mỗi ngày bớt thời gian xem ghi chép của ám vệ gần như đã thành thói quen của y, qua tờ giấy này, y nhận thức một Nguyễn Kiều sống động, lương thiện, một Nguyễn Kiều mà không một ai biết.
Một Nguyễn Kiều chân thật ngay cả Sở Tiêu cũng không biết.
Nhận ra điều này, lòng y có cảm giác mừng thầm, bí ẩn đến mức chính y cũng không chú ý.
Biết Nguyễn Kiều muốn gặp mình, phản ứng đầu tiên của y là vui vẻ.
Vậy nên lúc vừa thấy Nguyễn Kiều, y đã lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng mà chính y cũng không biết, "Ngươi có việc gì muốn tìm ta sao?"
Nguyễn Kiều hoàn hồn, thấy khuôn mặt vui mừng của y, nàng thấy hơi quỷ dị, không biết y đang vui cái gì, nàng dừng một lát, nhìn y bằng ánh mắt kỳ quái rồi mới nói, "Ta phải về kinh một chuyến."
Ý cười dưới đáy mắt Tần Vân Huyên dần biến mất, y khẽ nhíu mày, "Sao đột nhiên muốn về?"
"Đến Biên thành nửa năm, ta hơi nhớ nhà, cũng nhớ cô dượng và cô mẫu, cho nên muốn về xem, hơn nữa thời tiết quá lạnh, nghe nói Biên thành rất lạnh, ta mà ở đây qua mùa đông thì chỉ sợ thân thể cũng không chịu nổi, nên muốn hồi kinh, đi thôn trang tránh đông."
Ánh mắt Tần Vân Huyên nặng nề, thôn trang Nguyễn Kiều nhắc đến, y biết.
Thôn trang kia có ôn tuyền, dù không ngâm thì độ ấm của thôn trang cũng cao hơn những nơi khác rất nhiều.
Năm trước nàng cũng ở thôn trang kia.
Quan trọng nhất là, thôn trang kia là của Sở Tiêu!.