HỆ THỐNG ÉP TÔI LÀM KIỀU THÊ



Tác giả: Kiều Lam
Tần Vân Huyên hít sâu một hơi mới khiến giọng mình nghe có vẻ bình thường, "Ta không đồng ý cho ngươi hồi kinh."
"Vì sao?" Sắc mặt Nguyễn Kiều có hơi khó coi, nhưng sắc mặt Tần Vân Huyên còn khó coi hơn nàng.
Nghe nàng nói vậy, y nghiêm túc đáp, "Gần đây Bắc Mạc không an phận, ngươi rời khỏi phủ Tướng quân lúc này không an toàn."
Y không muốn Nguyễn Kiều đi kinh thành, nhưng không không bịa lý do, gần đây Bắc Mạc đúng thật là không an phận, có lẽ vì trời sắp lạnh, người Bắc Mạc muốn sống qua mùa đông nên cần chuẩn bị lượng lớn vật tư.
Mà vì địa lý của Bắc Mạc phần lớn là sa mạc và hoang mạc, đất trồng cây lương thực vốn ít, đất đai không phì nhiêu, lại gần Đại Sở nên cứ khoảng thời gian này mỗi năm họ đều sẽ theo dõi biên giới giáp với Đại Sở.
"Nếu ngươi sợ Biên thành lạnh thì ta có thể tìm thợ giỏi làm cho ngươi một cái địa long." Y dừng một lát, nhanh chóng liếc Nguyễn Kiều một cái, "Thôn trang kia tuy ấm nhưng quá ẩm.

Địa long thì khác, địa long đốt than, cả phòng đều sẽ được hong ấm, ngươi mặc áo đơn trong phòng cũng được."
Nguyễn Kiều: "......"
Nàng cũng không phải vì sợ lạnh mới muốn hồi kinh, đốt địa long thì có tác dụng gì?
Nguyễn Kiều lấy mang cái tính được chiều mà kiêu của nguyên chủ ra, ôm tay mắt lạnh nhìn y, "Ngươi đốt địa long bỏ đi kia thì có ích gì? Ta nhớ cha ta, nương ta, cô mẫu và cô dượng của ta, địa long ngươi tạo ra có thể làm ấm phòng, có thể đốt ra cả phụ mẫu và cô mẫu cô dượng của ta ra chắc?"
Tần Vân Huyên: "......"
Đương nhiên là không thể rồi!
Nếu y làm được như vậy thì còn cần lãnh binh ra trận giết địch làm chi? Phóng hoả đốt ra thiên quân vạn mã, dọa chết đám địch quốc tới xâm phạm là được rồi!
"Nếu ngươi thật sự nhớ họ thì qua năm sau, xuân về hoa nở, ta về kinh báo cáo công vụ thì có thể dẫn theo cả ngươi về." Tần Vân Huyên nói xong thì cầm lấy cái bút lông vừa y đặt xuống lên, rũ mắt tỏ vẻ ta đang vội, "Ngươi về đi, chuyện này đừng nhắc lại nữa, giờ không được, ta không đồng ý."
Nguyễn Kiều ôm tay, cố ý dùng giọng khắc nghiệt nói, "Ngươi cảm thấy trên đường có nguy hiểm nên mới không cho ta đi, nhưng mà, lúc này giữ ta ở trong phủ không phải mới nguy hiểm nhất sao? Tuy ta chỉ là thê tử trên danh nghĩa của ngươi, nhưng người ngoài cũng không biết, trong mắt đám thám tử đó, ta là một tấm bia sáng chói được không?"
Nói đến đây, Nguyễn Kiều dừng lại, cố ý dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá y một lượt, "Chẳng lẽ ngươi cũng có ý đó? Định dùng ta câu ra thám tử Bắc Mạc?"

Sắc mặt Tần Vân Huyên bỗng chốc thay đổi, đen như mực, "Nói bậy! Ta không cho ngươi đi là vì dù có thám tử Bắc Mạc tới, ngươi ở trong phủ thì ta có thể bảo đảm chúng không thể chạm vào một sợi tóc của ngươi.

Nhưng nếu trên đường ngươi xảy ra chuyện, ngoài tầm tay ta, ta cứu ngươi bằng cách nào?"
"Ngươi sẽ đi cứu ta? Chẳng lẽ ngươi không nhân cơ hội này mà giải quyết luôn kẻ phiền toái như ta trong một lần luôn à?"
"Ngươi...! Trong lòng ngươi, ta là người như vậy sao?" Tần Vân Huyên nhíu mày, mặt đầy ngạc nhiên nhìn Nguyễn Kiều, chỉ cảm thấy ngực rầu rĩ, tựa như bình gia vị bị đánh đổ, không biết là mùi vị gì.
Y thật sự không ngờ, Nguyễn Kiều lại nghĩ y như vậy.
Nguyên nhân lúc trước y cưới nàng đúng là không ổn, nhưng dù là khi nào thì y cũng không nghĩ đến việc lấy mạng nàng.

Đặc biệt là khi nhận thấy được sự uỷ khuất của nàng, y vẫn luôn nghĩ xem nên bồi thường cho nàng như thế nào.
Giờ nghe nàng phỏng đoán như vậy, Tần Vân Huyên cảm thấy cực kỳ khó chịu, lại có chút uỷ khuất không rõ vì sao.
Nhưng mà, tất cả cảm xúc cuối cùng vẫn bị y mạnh mẽ áp xuống, y nắm chặt lấy bàn tay ấn trên bàn theo bản năng, có phần gian nan nói, "Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc hại ngươi, cũng không coi ngươi là phiền toái, ta biết nguyên nhân ta thú ngươi đúng là quá mức, ta muốn bồi thường, nhưng lại không biết nên bồi thường ngươi thế nào, ta......"
"Vậy ngươi bồi thường bằng cách để ta hồi kinh đi." Nguyễn Kiều trực tiếp ngắt ngang, cũng không muốn lãng phí thời gian nghe y nói mấy lời vô nghĩa, "Ngươi để ta hồi kinh, ta sẽ tha thứ cho ngươi."
"Không được!"
Chỉ riêng những nguy hiểm Nguyễn Kiều có thể gặp được trên đường đã đủ khiến y không muốn nàng hồi kinh rồi.

Huống chi, nghĩ đến việc rất có thể nàng hồi kinh, gặp Sở Tiêu rồi sẽ không về nữa, ngay cả nghĩ y cũng không dám, chỉ biết từ chối.
Cuối cùng hai người không ai thuyết phục được ai, hơn nữa tên chó Tần Vân Huyên vì không để Nguyễn Kiều trộm trốn còn cố ý tăng thêm số người giám sát nàng, 24/24h, không có góc chết.
Nguyễn Kiều:!!!

Vốn đã có ám vệ chuyên giám thị nàng rồi, giờ thì biến thành một đội luôn!
Tuy là vậy, Nguyễn Kiều cũng không phải không thể chạy trốn, nhưng tạm thời nàng còn chưa muốn từ bỏ thân phận này, chỉ có thể nhịn, nàng nhìn Tần Vân Huyên một lúc lâu, dù sau những chuyện này, sau này nàng sẽ đòi lại hết!
Lúc đi, Nguyễn Kiều còn ra vẻ đập mạnh cửa phòng Tần Vân Huyên một cái.
Đập cửa thôi, Tần Vân Huyên không ngại.

Thấy nàng tức giận, vì sợ thân thể nàng xảy ra chuyện, y cố ý mời thái y tới khám cho nàng một chút.
Kết quả, lúc dẫn theo thái y đến nơi, y còn chưa vào cửa đã thấy một bình hoa phỉ thuý bay ra, "Cút!"
Nghe giọng nói mười phần trung khí của Nguyễn Kiều, thái y sờ cằm, cảm thấy không giống như bệnh phát tác, quay đầu thì thấy Tần Vân Huyên nhanh tay lẹ mắt tiếp được rồi ôm cái bình hoa đứng cửa, mím môi nói, "Ngươi đừng giận, để thái y vào khám đi, nếu lỡ tức giận thương thân thì còn kịp thời phát hiện, có đúng không nào?"
Thái y ngoài cửa: "......"
Nguyễn Kiều bên trong: "......"
Phong cách xin lỗi đúng là khiến người ta cảm thấy mới mẻ, ngay cả hệ thống cũng bị lối suy nghĩ của y doạ sợ, [Này, người này sẽ không phải kẻ ngốc chứ? Có ai đi dỗ người ta như thế đâu? Chẳng trách không có nhân duyên với phái nữ, đúng là uổng phí gương mặt đẹp thế kia.]
Tần Vân Huyên còn đứng ở cửa chọc tức...!À không đúng, là khuyên Nguyễn Kiều, thái y thật sự không nhìn được nữa mà lên tiếng, "Lão phu nghe giọng phu nhân không có vấn đề, nếu Tướng quân thật sự lo lắng cho phu nhân thì nói ít đi hai câu, để phu nhân yên lặng nghỉ ngơi đi." Ngài câm miệng đi, ngài nói thêm hai câu nữa, phu nhân không bệnh cũng bị ngài chọc cho tức đến bệnh!
Thái y nói xong thì xách theo hòm thuốc chậm rì rì đi mất, ông không muốn chen vào mấy vụ giận dỗi của phu thê người ta đâu.
Tần Vân Huyên cũng nghe ra ngụ ý của thái y, khuôn mặt lộ ra nét xấu hổ, "Vậy...!Ta đi đây, ngươi yên tâm, hai ngày này ta sẽ tìm thợ thủ công chế tạo, chắc chắn sẽ xong trước khi trời lạnh."
Tần Vân Huyên đợi một lát, không chờ được trả lời, ôm chặt bình hoa trong tay, vốn muốn đặt bình hoa ở cửa bậc thang, nhưng cuối cùng nghĩ thế nào lại ôm đi mất.
Lúc hệ thống nói lại cho Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều cạn cả lời, "Lợi hại, chẳng những nhét một đống người bên cạnh tôi, nguyền rủa tôi phát bệnh, còn tiện tay lấy luôn cái bình hoa của tôi?"
Bình hoa này là của hồi môn của Nguyễn Kiều, lấy từ trong tư khố của Hoàng đế ra, cũng không phải vật phàm, Nguyễn Kiều thấy khá đẹp nên tiện tay đặt đầu giường, thành ra cũng thuận tay lấy ném Tần Vân Huyên luôn, lúc ném không để ý, ném xong rồi mới đau lòng, thấy y ôm nó, nàng còn nhẹ nhàng thở ra, không ngờ tên này cũng biết nhìn hàng, ôm rồi không buông tay nữa luôn!

Cái bình hoa bị thuận tay ném đi cuối cùng được Tần Vân Huyên ôm về thư phòng, đặt trên án thư.
Trong suốt lấp lánh, đẹp đẽ vô cùng, hoàn toàn không hợp với thư phòng mộc mạc lạnh lẽo của y.
Vì thế, mỗi bộ hạ tới thư phòng của y đều không nhịn được mà nhìn cái bình hoa, suy đoán vì sao đột nhiên Tướng quân lại đặt một cái bình hoa lung linh rực rỡ hấp dẫn ánh mắt người ta ở đây, chẳng lẽ vì để mê hoặc kẻ địch à?
Ai cũng không biết là Tần Vân Huyên cũng không có mục đích gì, cầm về chẳng qua là vì nghĩ Nguyễn Kiều ném bỏ, mà cái bình này cũng rất quý giá, rất đẹp, đặt ở chỗ Nguyễn Kiều, lỡ nàng giận quá đập mất thì phí lắm, nếu bán được thì không biết có thể đổi bao nhiêu lương thực và áo bông cho các tướng sĩ nữa.
Y đau lòng nên ôm về, ôm đến cửa thư phòng mới nhớ ra, trân phẩm thế này chắc chắn là của hồi môn trong cung thêm cho Nguyễn Kiều, vật ngự tứ không thể mua bán, suy nghĩ lúc trước của y chỉ có thể chết trong trứng nước, nên thuận tay đặt lên bàn.
Tần Vân Huyên nhìn chằm chằm cái bình hoa bằng ánh mắt tiếc nuối, thở dài, y muốn tiếp tục xử lý công vụ, nhưng nghĩ nghĩ thế nào cuối cùng lại lấy bản đồ ra.
Không bằng đưa nàng về cung thôi.
Y có thể hộ tống nàng đi xa một chút, đi đường vòng vòng một tí, tận lực phải để nàng luôn có người tiếp ứng.
Vất vả lắm mới vẽ xong lộ tuyến, y thở ra một hơi, tính chờ nàng nguôi giận rồi thì nói cho nàng, cầm thư thuộc hạ mới đưa tới, chữ viết rồng bay phượng múa trên phong thư là chữ của Sở Tiêu.
Trước kia thư từ với bằng hữu, Tần Vân Huyên chỉ cảm thấy rất vui.
Hai người quen nhau từ nhỏ, Sở Tiêu cũng không cao cao tại thượng vì thân phận Hoàng tử, lúc cuộc đời y thay đổi, hắn còn luôn viết thư cổ vũ y, thậm chí còn nghĩ cách tới biên quan tương trợ.
Chỉ là giờ thấy thư của hắn, y không biết vì sao mình lại có cảm xúc vi diệu.
Trong lòng y, Sở Tiêu là một bằng hữu hoàn mỹ, vậy nên khi biết Nguyễn Kiều ỷ mình là ân nhân của hắn mà dây dưa, y luôn cảm thấy Sở Tiêu quá tốt nên mới bị người ta quấn lấy.
Mỗi lúc như vậy, y đều không nhịn được mà bất bình thay cho hắn, thậm chí còn làm ra hành động thú Nguyễn Kiều, giải quyết phiền toái cho hắn.
Trước đó y luôn cảm thấy mình không sai, mãi đến gần đây, đứng ở lập trường của Nguyễn Kiều, y càng lúc càng nghi hoặc với hành động của mình.
Thậm chí có những lúc nhàn rỗi, tuy biết không nên nghi ngờ, nhưng y không nhịn được mà nghĩ lại.
Trước đó, Sở Tiêu luôn không từ chối, cũng không đồng ý, dung túng Nguyễn Kiều dây dưa, miệng nói không đành lòng tổn thương nàng, nhưng ngày Nguyễn Kiều mạnh mẽ uống thuốc ăn vạ bị y ngăn lại, Sở Tiêu lại không ngăn cản gì, thậm chí cam chịu nhìn y cầu Hoàng đế tứ hôn.
Sở Tiêu thật sự hoàn mỹ như biểu hiện của hắn sao?
Tần Vân Huyên biến sắc, cảm thấy áy náy vì mình nghĩ về bằng hữu như vậy, thu lại suy nghĩ rối loạn rồi, y mới mở phong thư ra.
Bỏ qua mấy lời chào hỏi, đọc hàng chữ phía sau, đồng tử y co rụt.
Nội dung sau đó thế nào, y đã không đọc được nữa, trong đầu chỉ có một câu mà Sở Tiêu viết – Hắn muốn tới Biên thành!

Nguyễn Kiều muốn đi kinh thành, y vì cản nàng, còn chọc nàng giận.
Giờ thì y thấy cái gì?
Đối tượng Nguyễn Kiều ái mộ, bằng hữu của y muốn tới Biên thành?
Tần Vân Huyên: "......"
Không được, vậy hai người họ không phải sẽ gặp mặt nhau trên đường sao?
Ném thư trong tay xuống mặt bàn, Tần Vân Huyên vội vã lấy bản đồ ra.
Ừ...!Để y xem đường nào hồi kinh mà không gặp được bằng hữu tốt kia của mình nào.
......
Đột nhiên được báo là có thể thu dọn đồ hồi kinh, Nguyễn Kiều ngốc người hồi lâu.
Nàng nhìn Tần Vân Huyên, không nhịn được mà lên tiếng, "Ngươi làm gì thế?"
Tần Vân Huyên chắp tay đứng trước mặt nàng, nghe nàng dò hỏi thì ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói, "Tuy điểm xuất phát của ta là tốt, nhưng lại khiến ngươi luôn không vui.

Ta suy nghĩ hồi lâu, như vậy cũng không tốt cho thân thể của ngươi."
"Ta xem lộ tuyến hồi kinh, ta nghĩ mình có thể hộ tống ngươi đến thành trì tiếp theo, sau đó phái thêm mấy đội hộ tống ngươi đi đường thuỷ tới chỗ Lý tướng quân, rồi để hắn hộ tống ngươi đến Quan đạo.

Như vậy dù thám tử Bắc Mạc có tâm tư với ngươi thì cũng không thể xuống tay."
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Tiêu: Huynh đệ! Ta tới Biên thành thăm ngươi nè! Vui vẻ không, kích động không?!
Tần Vân Huyên: Cút! Cách xa tức phụ của lão tử ra!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi