HỆ THỐNG GAME TẠI DỊ GIỚI

- Tên Khốn nhà ngươi còn không đưa ra giải dược!

Hàng Vô Ưu hừ một tiếng. Thổ Bắc nhanh chóng ném tới hai viên giải dược cho hai người..

Tối đến cả bọn ngồi yên tĩnh dưới ánh lửa. Toàn bộ đều có chút buồn rầu. Nhưng cũng không ai nói gì. Hoàng Minh cũng nhận thấy vậy, lấy ra mấy vò rượu nho hắn đưa cho mỗi tên một vò.

- Uống đi!

Cả đám đều gật đầu, vài lần cụng nhau, cũng chậm rãi đi vào giấc ngủ. Đêm tối ở núi Hoa Sơn, vô số ánh lửa trại bập bùng.

Sáng hôm sau, khi mặt trời mới mọc, không khí lại sôi nổi vô cùng. Kẻ thất vọng rời đi, kẻ từ xa mà đến. Dòng người vẫn tấp nập như vậy. Sáng hôm nay, sau khi ăn xong chỗ thịt mang đi. Hoàng Minh vỗ vai Trương Vô Kỵ cùng Lệnh Hồ Xung.

- Hai đệ đi thôi!

Cả Trương vô Kỵ cùng Lệnh Hồ Xung gật đầu. Cùng nhau xếp hàng đi tới. Đã mất hai tiếng, cuối cùng Lệnh Hồ Xung cũng đã bước lên bục kiểm tra tư chất. Hắn chậm rãi đặt tay lên. Không ngờ vừa đặt lên, thiên địa tạo hóa công tự động vận chuyển. Trên đầu hắn phát ra một luồng ánh sáng chói mắt, khiến cả khu kiểm tra này náo động. Ngay lập tức vô số tiếng kêu than sợ hãi vang lên. Vù vù vù, một loạt thân ảnh xuất hiện ngay lập tức. Đó không phải ai khác mà chính là bày vị tông chủ ngày hôm qua. Bọn hắn sau một hồi đàm tiếu, không ai chịu rời đi. Dù sao cũng đã tới đây, ở lại một hai ngày, thật sự có thiên tài thì tốt, không có cũng không sao. Những tưởng là vậy, thế nhưng kì tích lại xuất hiện. Mặc dù ở trên Phi Hành Pháp bảo thế nhưng thần thức của bọn hắn đều tập trung vào các đài kiểm tra. Ngay khi ánh sáng trên đầu Lệnh Hồ Xung phát lên, toàn bộ đều không kìm được sợ hãi, ngay sau đó là phá không mà lao xuống.

- Màu đỏ, ta không nhìn nhầm đi, thật sự là màu đỏ!

Thiết Tông chủ kinh hô, ánh mắt nóng bỏng vô cùng. Bảy vị tông chủ ánh mắt đều chăm chú nhìn chằm chằm vào Lệnh Hồ Xung như nhìn thấy trân bảo ngàn năm vậy! Nên nhớ là tư chất màu đỏ mặc dù không bằng biến dị tư chất của Tiểu Ngư Nhi. Thế nhưng ở trung vị diện, màu đỏ cũng là phượng mao lân giác rồi. Thế nhưng sự việc chưa dừng ở đây. Ngay bên cạnh bục của Lệnh Hồ Xung. Một ánh sáng màu đỏ chói chang khác lập tức chói lọi, cả hai màu đỏ như đấu đá nhau, cùng nhau tỉ thí xem ai sáng hơn, lấp lánh hơn.

- Thiên.. Thiên của ta ơi, lại.. Lại một màu đỏ nữa!

Thiết Tông chủ lại một lần nữa hô lên. Nhưng lần này giọng hắn đã lắp bắp vô cùng. Toàn trường hàng ngàn hàng vạn ánh mắt đều khiếp sợ.

Trong Trường Lệnh Hồ Xung nhìn sang bên cạnh, bên kia bục chính là Trương Vô Kỵ. Ánh mắt chạm vào nhau có chút lóe sáng.

- Ta là Lệnh Hồ Xung!

- Ta Trương Võ!

Cả hai chắp tay chào hỏi. Lệnh Hồ Sung ánh mắt có chút hiếu thắng, cất tiếng:

- Không nghĩ chỉ mình ta tư chất màu đỏ, ngươi cũng thế?

- Ta không nghĩ là ta sẽ có màu đỏ!

Trương Vô Kỵ bên này thở dài nói.

- Đánh một trận?

Lệnh Hồ Xung lên tiếng hỏi.

- Có thể!

Trương Vô Kỵ lại đáp!

Toàn trường còn đang kinh ngạc, bảy vị tông chỉ còn đang kinh ngạc. Chưa mở miệng nói một lời nào, đã thấy hai tiểu tử kia đấu khẩu nhanh chóng đưa ra một trận chiến.

- Này, hai tiểu tử kia...

Linh Tông chủ vừa kên tiếng đã bị Hàng Vô Ưu giữ lại, ánh mắt có chút vui vẻ.

- Để bọn hắn đấu một hồi đi!

- Hay lắm, hai thiên tài của hạ vị diện!

Thiết Tông chủ cùng Vũ tông chủ đều lên tiếng. Linh Tông chủ thấy vậy cũng không nói gì nữa, ánh mắt tập trung vào trong tràng.

Bên trong mọi người đã tự giác tránh ra thành một không gian rộng rồi. Các trưởng lão cùng đệ tử không thấy các tông chủ nói gì, thậm chí còn chắp tay đứng xem bên ngoài. Bọn hắn đều biết ý mà để lại không gian cho cả hai.

- Lão đại, ngươi nói lần này ai sẽ thắng?

Chu du gấp quạt lại, ngay lập tức hỏi một câu.

Hoàng Minh trả lời.

- Khó nói, thời gian ở đảo Vô Kỵ mất rất nhiều thời gian quản lí quân đội, thế nhưng đệ ấy vẫn rất chăm chỉ tập luyện kĩ năng, tu luyện tiến triển rất tốt. Lão bát thì gặp cơ duyên, bái được cao nhân làm thầy, tiến triển thần tốc. Thậm chí có thể đánh với ta một trận. Dương Quá quả là không phải là hư danh đại hiệp!

Nghe Hoàng Minh nói, xung quanh đều gật đầu hưởng ứng.

- Lão đại ngươi biết Dương Quá?

Hoàng Mịn gật đầu, rồi lại lắc đầu. Hắn không rõ lắm Dương Quá ở đại lục này, liệu có hue Dương Quá Trong tiểu thuyết kia của Kim Dung?

Lúc này trong trường, Lệnh Hồ Xung đứng đó, ánh mắt lấp lánh tinh quang. Đối diện hắn, Trương Vô Kỵ bình tâm như vại, thân thể thẳng như tượng. Ánh mắt còn có chút nhu hòa.

Reng, Lệnh Hồ Xung lấy ra một thanh kiếm. Thanh kiếm chính xác là kiếm của hắn lấy ra ở Đại Điện Đấy phá. Thanh vỏ kiếm đỏ rực chói sáng trong ánh mắt trời. Kiếm chưa rút ra đã khiến người ta áp lực vô cùng. Nếu rút kiếm ra khỏi vỏ thì sao?

- Kiếm tốt!

Bảy vị tông chủ kia đều kinh ngạc thốt lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi