HỆ THỐNG GAME TẠI DỊ GIỚI

- Ít nhất là bảo khí cấp bốn!

Thiết Tông chủ lên tiếng nói. Những người còn lại gật đầu đồng ý. Nếu bọn hắn mà biết kiếm của Lệnh Hồ Xung là bảo kiếm có thể tiến hóa, không khéo có thể giết người đoạt kiếm cũng nên.

Khi mọi người bên này còn đang trầm trồ trước kiếm của Lệnh Hồ xung thì bên này Trương Vô Kỵ cũng đã lấy ra bảo đao của hắn. Một cây đại đao bản lớn. Thân đao thẳng tắp thon về trước, tay cầm khá dài, cũng có vỏ đao. Trông không khác gì đại đao bình thường, thậm chí còn có chút cũ kĩ, cục mịch.

- Hạ thủ lưu tình!

- Xin chỉ giáo!

Cả hai cùng đưa ra lời lẽ khách sáo, ngay sau đó, vận Thiên Địa tạo hóa công. Ngay lập tức xuất hiện linh lực bao phủ vũ khí. Keng! Bảo kiếm xuất vỏ. Lệnh Hồ Xung chĩa mũi kiếm xuống đất. Linh lực làm thanh kiếm càng rực rỡ hơn với màu đỏ yêu dị. Một tia sáng kì lạ xuất hiện trong không gian.

- Kiếm ý?

Một trung niên sợ hãi cất tiếng.

- Mai tông chủ, ngươi nói là kiếm ý sao?

Mai Tông chủ hai mắt lóe lên sợ kinh hỉ cùng vui mừng khôn xiết. Kiếm ý, ha ha ha, thật không ngờ tiểu tử này đã có thể lĩnh ngộ được kiếm ý rồi. Thậm chí sắp đột phá nhị tầng kiếm ý. Đúng là thật khó tin, hắn mới bao tuổi chứ?

Không chỉ Mai Tông chủ nhận ra, người khác cũng nhận ra điều này. Kiếm ý không phải là bất kì ai tu kiếm đạo cũng có thể lĩnh ngộ. Ngàn người tu kiếm chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay những kẻ lĩnh ngộ được kiếm ý. Có kẻ cả đời chủ tu kiếm đạo, thế nhưng trước khi chết vẫn không chạm đến được kiếm ý. Toàn trường truyền tai nhau, vô số kẻ hâm mộ, vô số kẻ ghen tị.

Trước sự kinh ngạc ấy của toàn trường, Trương Vô Kỵ cũng rút đao khỏi vỏ. Linh lực truyền vào bảo đao. Bảo đao sáng lên, một màu bạc bao phủ lấy đao. Trương Vô Kỵ vác đao đặt lên vai. Sống lưng hắn vẫn thẳng tắp như thế. Thần thái hắn đứng vững như thái sơn, dường như không chuyện gì có thể làm lay động hắn.

- Ta kháo... Lại là Đao ý?

Mai tông chủ lại hô lên, toàn trường lại một lần nữa kinh sợ. Nhất là Thần Tông chủ. Hắn chủ tu đao. Vốn thấy Trương Vô Kỵ lấy đao ra, hắn đã vô cùng hứng thú. Thế nhưng khi phát hiện ra đao ý xuất hiện, hai mắt cũng tỏa sáng không ngừng. Như là thấy được mĩ nữ vậy.

- Thật không ngờ một trận đấu này lại khiến ta sôi máu.

Vũ Tông chủ vô cùng hào hứng nói. Trên đầu hắn lúc này không ngờ có một con mèo màu vàng nằm bên trên. Đôi mắt tròn đen láy cứ nhìn chằm chằm vào trận đấu.

- Sao tự nhiên ta lại có cảm giác như là thấy Mai Tông chủ cùng Thần tông chủ đấu với nhau vậy nhỉ?

Linh tông chủ nhíu mày nói. Câu nói này làm mọi người giật mình. Đúng thế, nhắc mới nhớ, hai thiếu niên này, không khác mấy mấy chục năm về trước, có hai thiếu niên chủ tu kiếm và đao. Cả hai đều là đệ tử hạch tam của hai tông môn. Trận chiến ấy vô cùng đặc sắc, phát huy toàn bộ sức mạnh của hai phái đao cùng kiếm.

- Ha ha, Mai Siêu Long, ta cũng hào hứng muốn đấu với ngươi một trận.

Thần Tông chủ cười ha hả nói.

- Rất sẵn lòng, nhưng trước tiên theo dõi trận đấu này đi đã.

Mai Tông chủ cười nhếch môi nói.

- Ta rất muốn biết, giữa hai tiểu tử này kẻ nào mạnh hơn.

Một vị tông chủ có dáng dấp mập ú lên tiếng nói.

- Hoan tông chủ, ngươi nói xem ai sẽ là người thắng?

Hoan Tông chủ hai mắt nhỏ híp híp, hắn không trả lời mà chỉ lắc lắc đầu cười. Tiện tay ném một vật gì đó vào miệng nhai tóp tép.

Trong sân khí thế cả hai dâng cao, dâng cao đến ngang bằng nhau. Ngân huyền trung kì. Lệnh Hồ Xung một thời gian được Dương Quá chỉ điểm, tu luyện thần tốc. Hơn nữa thời gian tu luyện ở đại lục kia nhiều hơn. Hiện tại đã ngang bằng với Trương Vô Kỵ rồi.

- Thật không nghĩ hạ vị diện linh khí thưa thớt, không ngờ thật là nhiều thiên tài vẫn tu luyện tới ngân huyền cảnh ở tuổi tác thế này!

Lịn Tông chủ thở dài. Có chút gì đó cảm thán.

Mọi người đều không kịp nói gì, bởi vì trong sân, trận đấu đã bắt đầu.

Chỉ thấy Lệnh Hồ Xung nhất kiếm lao tới, kiếm nhanh như điện, lập tức xé không kêu lên những tiếng rẹt rẹt. Trương Vô Kỵ lấy thủ thế. Sống đao chắn ngang. Chóng một tiếng, binh khí va chạm, lập tức cả hai bắn ra. Vừa tiếp đất, cả hai lại lao vào, chưa ai dùng tới chiến kĩ, đơn giản là đang trao đổi chiêu thức, thăm dò đối phương. Trải qua gần hai mươi chiêu, lúc này cũng đã thấy chiến kĩ đầu tiên được tung ra.

- Kiếm Phá Thương Khung!

Lệnh Hồ Xung vung kiếm lên trời, lập tức thanh kiếm đã đỏ nay càng rực rỡ vô cùng, thậm chí có thể nhìn thấy đám lửa nhỏ như đang nhảy múa. Trương Vô Kỵ cũng không dám sơ sài. Hai tay quay đao một vòng từ trên xuống dưới:

- Đao Chấn Giang sơn!

Đao của Trương Vô Kỵ vang lên tiếng kêu trầm thấp, nghe như âm thanh từ xa xôi vọng về. Một kiếm kinh trời từ trên chém xuống, ánh lửa thiêu cháy không gian. Một đao từ dưới chém lên, không gian như bị kéo theo.

Đùng một tiếng, không gian va chạm của hai đạo chiến kĩ phát nổ, bụi bay mù mịt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi