HỆ THỐNG MAU XUYÊN, VƯƠNG GIẢ PHẢN CÔNG



Tử Lăng Khuynh nhíu mi tỉnh dậy, quan sát xung quanh lại thấy mình rõ ràng vẫn nằm trong căn phòng quen thuộc nhưng chỉ có điều là tối om, mờ mịt

Nàng xoa xoa đầu hướng ra cửa lớn. Tay vừa mở, chân còn chưa kịp bước đã thấy hai cảnh vệ mặc quân phục nghiêm chỉnh đứng đó.

" Từ lão đại, thiếu soái có dặn, ngài không được rời khỏi căn phòng này. Nếu có gì không tiện, cần thiết phải ra ngoài thì nhất định có người đi theo !"

" Mấy người nói cái gì ? Thương Tuyệt muốn giam lỏng tôi ? "

Tử Lăng Khuynh ngạc nhiên nói lớn. Lại thấy bóng dáng nam nhân tiến về phía mình

" Tôi cũng không hề muốn như vậy, nhưng đều do em không ngoan, muốn chạy trốn khỏi tôi... "

Thương Tuyệt cười nhạt, bàn tay nhẹ vuốt vuốt mấy sợi tóc trước trán nàng. Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay anh truyền đến da thịt khiến trong lòng Tử Lăng Khuynh đều run rẩy.

Anh thực sự thích nàng ? Muốn giam cầm nàng bên người ?

Không ... không có thể, Thương Tuyệt nhưng lại chính là đối phụ nữ đều chưa từng để tâm. Thích thì nghịch, chán thì vứt.

Có lẽ đối nàng cũng như vậy đi....

Thương Tuyệt nhìn ánh mắt Tử Lăng Khuynh là đã đoán ra nàng đang nghĩ cái gì. Thân thể cao lớn dồn nàng vào tường, tiện tay đóng sầm cửa lại.

" Không tin tôi sao ? Ha... vậy thì tôi nói cho em biết, tôi đối với em là thật lòng. Tôi cũng không ngu ngốc tới nỗi lấy tình cảm của mình ra làm trò đùa đâu. Tiểu hồ ly ạ ! "


Nàng ngây ngốc trước vẻ mặt kiên định của anh, nội tâm mãnh liệt trào dâng như sóng nước.

Lại thấy Thương Tuyệt buông nàng ra, vươn tay bế nàng lên giường.... nhẹ nhàng mà đặt xuống.

Anh ngồi cạnh mép giường, khẽ xoa nhẹ hai bên thái dương Tử Lăng khuynh

" Còn đau không ? Xin lỗi, đều tại tôi kích động. Làm hại em thành như vậy... Tôi ... "

" Thương Tuyệt... "

Lần đầu tiên, lần đầu tiên chỉ có hai người mà nàng lên tiếng gọi thẳng tên anh. Suýt chút liền dọa cho nam nhân nào đó nhảy cẫng lên.

" Tôi... sẽ không chạy... cho tôi ra được chứ ? Còn về chuyện ... tình cảm, anh có thể để tôi một khoảng thời gian nữa, tôi sẽ thử thích ứng, rồi cho anh câu trả lời chính xác ... ân ? "

Thương Tuyệt nhíu mày, nhưng nghe đến vế sau, anh liền buông lỏng đôi chút. Anh biết, anh giam lỏng nàng như vậy là không đúng. Nhưng anh sợ, sợ nàng cũng như bọn họ bỏ anh mà đi...

Tuy nhiên, Thương Tuyệt vẫn nguyện ý tin vào lời cam kết của nàng.

Anh sẽ cho em cơ hội cuối cùng, đừng làm anh thất vọng, đừng làm anh trở thành một ác ma thực sự với em...

Thương Tuyệt gật nhẹ đầu, cuối cùng xoay lưng mà bước ra. Tử Lăng Khuynh nhìn theo bóng anh, trái tim khẽ nhảy lên...

Vì cái gì ? Vì cái gì mà nàng lại giống như từng quen biết anh. Vì cái gì mà nàng lại có cảm giác mình từng quên đi một thứ liên quan tới anh.

Lúc đầu nàng đau nhói ấy, hình như, nàng từng thấy bóng hình hai người đàn ông. Nhưng tuy hai mà một, hết thảy cũng chỉ là một người mà thôi.

Thương Tuyệt, Ly Thương Tuyệt, anh rốt cuộc là ai ?

\*

Mấy ngày sau, Tử Lăng Khuynh không hề nhắc tới chuyện phải rời đi hay gì đó.

Bởi vì, mục tiêu nhiệm vụ Mộ Hiểu Đồng và Chu Hạ đều đã tới.

Nàng lon ton nhảy nhót đi đến thư phòng của Thương Tuyệt, lại bị hai cảnh vệ ngăn ở ngoài. Một người liền chạy vào bẩm báo với anh.

" Thiếu soái, Từ lão đại muốn gặp ngài... "

" Để cô ấy vào đi. Lần sau, chỉ cần cô ấy muốn, bất kì nơi nào ở đây cô ấy cũng liền có thể tới !"

Tử Lăng Khuynh được đồng ý, mặt đẹp hớn hở đi vào.

Thương Tuyệt cười cười nhìn nàng, cưng chiều nói

" Lại đây !"

Nàng nhìn tới hướng hắn chỉ, rồi lại liếc hai nam nhân bên cạnh, một trung niên, một thanh niên, rồi cũng tiến lại phía anh đặt mông xuống ghế nhưng tay Thương Tuyệt vừa duỗi, nàng đã vững vàng yên vị trên đùi anh.


Nam nhân trung niên thấy vậy, ha hả cười to " Thương Tuyệt, thằng nhóc này, có bạn gái mà không báo sư phụ con một tiếng. Mà thôi, lão già này liền đi về, để mấy người tuổi trẻ các con nói chuyện vậy !"

Thương Tuyệt thản nhiên như không trước thái độ vui mừng hớn hở của vị sư phụ đáng kính kia " Vậy ngài cứ tự nhiên, con không tiễn !"

Nguyên lai là lão sư phụ tức muốn vểnh bộ râu già lên, hậm hực ra về.

Trong phòng còn lại ba người. Tử Lăng Khuynh bây giờ mới để ý, nam nhân kia từ lúc nàng bước vào liền nhìn nàng chằm chằm, nhìn muốn nổ con mắt luôn.

Thương Tuyệt tay nhẹ ôm eo nàng, lạnh nhạt mà nói " Giới thiệu với em một chút, đây là con trai nuôi của tôi \- Chu Hạ... "

Nàng cũng cười cười mà gật đầu. Chu Hạ lại cung kính không dám nhìn lên " Gặp qua mẹ nuôi, con tên Chu Hạ."

Thương Tuyệt xem ra rất vừa lòng với xưng hô của hắn. Ánh mắt anh cũng nhu hòa đôi chút, vẫy tay Chu Hạ tới bên.

Chu Hạ biết ý, tay cầm sẵn bật lửa và thuốc lá trên bàn mang tới.

Chỉ một giây sau, khói thuốc phảng phất bay khắp nơi. Nhìn khuôn mặt anh lại càng thêm quỷ mị tới cực điểm.

" Nghe nói, con có bạn gái rồi ? Bạn gái tên Mộ Hiểu Đồng ? "

" Đúng vậy ạ... con thích Tiểu Đồng "

" A... " Thương Tuyệt nhếch môi, tay thẳng tắp mà dúi điếu thuốc vẫn đang cháy đỏ vào cổ Chu Hạ.

Cảm giác da thịt nóng rát một trận nhưng Chu Hạ vẫn như cũ tươi cười không đổi.

Tử Lăng Khuynh chỉ biết im lặng mà nhìn hai cha con nhà này diễn trò. Thực chất, trong lòng nàng suy đoán, có khi nào Chu Hạ là nam chính không ? Có vẻ thiết kế khá phù hợp.

" Dẫn cô ta vào đây !"

Thuộc hạ của Thương Tuyệt nghe được lệnh, lát sau liền túm theo một cô gái mặc váy liền màu trắng vứt xuống sàn.

Mộ Hiểu Đồng ăn đau tỉnh dậy, lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, tức khắc đáng thương mà kêu lên.

" Chu Hạ, cứu em, cứu em với. Anh ta, anh ta định giết em."

Tử Lăng Khuynh ngạc nhiên nhìn nữ chính. Cô ta.. cô ta giống nàng những sáu phần, nhìn sơ qua còn tưởng hai người là hai chị em cơ.

Đờ mờ ! Dung mạo nữ chính lại gần giống nữ phụ. Cái quần què... lại có hố rồi. Nhưng mà nàng là từ chối nhảy nha.

" Ha... biết rõ dung mạo phu nhân của tôi mà vẫn còn nói được những lời như vừa rồi. Cái này là hạ thấp phu nhân sao ? "

Chu Hào đầu cúi càng thấp " Không dám, cha nuôi, con chỉ là... "

Thương Tuyệt nhướn mày, không cho hắn nói tiếp, liền cắt ngang " Mộ Hiểu Đồng phải không ? Gan cô cũng to lắm, Chu Hạ dẫn cô về đây mà cô còn dám tự ý ra vào trong phủ, vào cả phòng tôi, hừ... lúc đấy ăn mặc như vậy, lời lẽ mật ngọt như thế, lại còn cởi mở tới mức leo lên giường tôi cầu hoan. Muốn quyến rũ tôi sao ?

Ha.. ha... cũng đủ dâm đãng. Chỉ tiếc là tôi không có thích ăn tạp, không có hứng thú với loại phụ nữ lăng loàn!"


Mộ Hiểu Đồng nghe từng lời Thương Tuyệt nói ra, sắc mặt dần trắng bệch. Chẳng qua cô thấy người đàn ông này ưu tú có thừa. Chẳng những là võ tướng oai phong mà còn không có khí chất thô tục của mấy đại hán tử.

Nếu như cô gặp người này trước Chu Hạ liền nhất định bắt được anh. Chỉ là không nghĩ tới, anh sẽ đem việc ... này nói ra trắng trợn như vậy. ..

Mộ Hiểu Đồng nước mắt tràn mi, giọng đều có thể mềm như nước "Hạ, anh tin em, em không làm như thế !... Em... em ... "

" Vậy ý cô là tôi nói sai sự thật, bịa chuyện sao ? "

Thương Tuyệt cười đến tươi rói. Lại cúi xuống thổi khí vào tai Tử Lăng Khuynh " Bảo bối, người ta muốn quyến rũ chồng tương lai của em, chẳng lẽ em không sợ anh bị cướp mất ? "

Tử Lăng Khuynh : "....."

"Câm miệng !"

Chu Hạ lúc này tức muốn nổ phổi. Ả đàn bà ngu xuẩn kia nữa. Lại dám nói trước mặt Thương Tuyệt như vậy.

Cái này có khi còn liên lụy tới hắn mất !

" Cha nuôi, con không thích cô ta, con ... chỉ là chơi đùa vài ngày. "

" Hửm... Không thích ? A... nữ nhân giống mẹ nuôi ngươi mà ngươi cũng dám ghét bỏ. Như vậy tức là ngươi xúc phạm tới mẹ nuôi, xúc phạm phu nhân của ta... "

Chu Hạ : .......

Tử Lăng Khuynh : .......

Ha hả, ngươi nói thế nào thì boss cũng tìm ra nhược điểm, ngươi cũng liền chết.

Thoát không nổi đâu con trai ! Cha nuôi của con nó lại khiến người ta tức mà đếu làm gì được như vậy đấy.

.

.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi