HỆ THỐNG MAU XUYÊN, VƯƠNG GIẢ PHẢN CÔNG





" Chu Hạ, anh vừa nói cái gì ? Anh nói chỉ coi em là đồ chơi, chơi đùa vài ngày thôi sao ? Những lời đường mật, hứa một đời, một kiếp, một đôi người đâu rồi ? Anh nói anh yêu em... anh yêu em.... "

Mộ Hiểu Đồng đứng một góc bỗng chốc gào lên. Mắt cô ửng đỏ, nước mắt không kìm được chảy như mưa, nghẹn ngào chất vấn.

Thế nhưng, Chu Hạ mặt đã sớm biến sắc, hắn ta gầm lên

" Mộ Hiểu Đồng, cô câm miệng cho tôi. Cô còn nói một câu nào nữa, tôi liền cho cô biết tay. "

" Em nói sai sao ? Lần đầu tiên cũng cho anh, cái gì em cũng cho anh, cái gì cũng nghĩ tới anh. Vậy mà... anh ... "

Mộ Hiểu Đồng không những không im lặng, lại cố tình gân cổ mà gào lên.

Thương Tuyệt cười như không cười liếc qua Chu Hạ, chân anh thẳng tắp mà đạp vào đầu gối hắn. .

Phịch một tiếng, Chu Hạ khụy xuống, quỳ dưới đất, phủ phục như một con chó hạ tiện.

Tuy đau đớn nhưng hắn ta lại vẫn không hề biểu lộ chút bất mãn, ngoan ngoãn mà cúi đầu.


" Chu Hạ, nhìn Tiểu Đồng của con cũng thật đáng thương. Ây ... nhưng biết làm sao đây ? Tôi thật chán ghét cái khuôn mặt giống mẹ nuôi con tới sáu phần ấy... "

Tử Lăng Khuynh ngồi trên đùi anh, mắt đảo đảo nhìn tới Thương Tuyệt đang nói tới mức thâm tình nhưng khuôn mặt lại lạnh nhạt.. hờ hững...

Anh lấy dao găm bên hông, rút vỏ, đưa cho Chu Hạ, hất mắt về phía Mộ Hiểu Đồng.

Chu Hạ do dự, run rẩy cầm lấy con dao. Nhưng chỉ một phút sau, hắn đều đã quyết định. Thân thể hơi lung lay đứng dậy tiến tới chỗ Mộ Hiểu Đồng.

Mộ Hiểu Đồng hoảng sợ nhìn con dao lóe lên ánh sáng lạnh trong tay Chu Hạ. Thân thể lùi dần về phía sau, miệng lắp bắp không thành lời.

" Chu... Chu Hạ, anh đừng qua đây. Anh, anh vẫn yêu em mà, đừng.... đừng tới đây. Em... em đang mang trong mình cốt nhục của anh, ... anh . "

Chu Hạ thần sắc không chút biến động, hắn ta hung hăng bước nhanh tới, mạnh bạo giữ chặt lấy tay Mộ Hiểu Đồng...

Dao sắc hạ xuống khuôn mặt cô... liên tiếp mấy phát... Mộ Hiểu Đồng khóc thét lên vì đau, thân thể dùng lực vùng vẫy nhưng vô dụng.

Chỉ một lát sau, dung mạo vốn là khá xinh đẹp liền máu thịt lẫn lộn, nhìn không rõ ngũ quan.

Chu Hạ, còn chưa dừng lại. Hắn ta không chớp mắt hạ dao xuống đâm mạnh vào bụng dưới Mộ Hiểu Đồng... đợi tới khi con gao gim sâu nhất có thể liền rút ra ... vung lên lần nữa

Một phát xuyên tim...

Máu tươi bắn tung tóe, chất lỏng đỏ sền sệt ấy nhanh chóng lan tràn khắp nơi.

Mộ Hiểu Đồng có lẽ là không tin nổi, cô ta chết cũng chẳng kịp nói một tiếng. Mắt trợn lên đầy kinh hãi, trừng trừng mà nhìn tới Chu Hạ.

Hắn ta đứng lên, không chút lưu luyến xoay người, cung kính cúi đầu trước Thương Tuyệt

Anh híp mắt, khuôn mặt có chút không vui lên tiếng

" Tôi cũng chưa nói là giết cô ta, chỉ cần hủy dung là được. Chu Hạ, đây là khinh nhờn tôi, trước mặt tôi mà tùy ý ? "

" Cha nuôi, con không dám, chỉ là... con sợ khuôn mặt be bét của Mộ Hiểu Đồng ảnh hưởng tới cha nuôi. Cho nên mới.... "

" A... cũng thật là độc ác, cô ta đang mang trong mình giọt máu của con đấy. Vậy mà con nỡ ... "

Tử Lăng Khuynh : "...."


Boss ơi, ngài còn liêm sỷ mà nói ra hai chữ độc ác ?

Ha... hả, so sự độc ác thì tầm cao đỉnh cấp của ngài, Chu Hạ còn non và xanh lắm...

Thương Tuyệt nhìn ánh mắt đầy vi diệu của Tử Lăng Khuynh, ở sau lưng nàng khẽ vuốt nhẹ, hơi thở ngập mùi nguy hiểm.

" Cha nuôi, con là không để ý điều đó. Hài tử thì lúc nào có mà chẳng được, hà cớ gì phải vì một người đàn bà không biết lý lẽ mà làm cha nuôi không vui ? "

Chu Hạ nhân tiện vuốt mông ngựa. Thương Tuyệt lại chỉ phất tay cho hắn đi ra ngoài thu dọn hết thảy. Còn ánh mắt luôn dính trên người Tử Lăng Khuynh.

Nàng cười hì hì muốn nhảy xuống lại bị anh túm được. Kề sát môi vào tai khẽ cắn nhẹ

" Bảo bối, em với Chu Hạ có quan hệ gì ? "

" Không có, tôi không quen anh ta. !" Tử Lăng Khuynh xác thực lần đầu tiên gặp Chu Hạ, cho nên thành thành thực thực mà trả lời.

" Không quen ? Vậy sao Chu Hạ lúc nãy luôn nhìn tới em ? Ánh mắt như bị phản bội ? "

WTF ?

Tử Lăng Khuynh ngây ngốc cố gắng lục lại trí nhớ của nguyên chủ nhưng vẫn tuyệt nhiên trống rỗng như ban đầu.

Ấn tượng đối với Chu Hạ vẫn là con số 0 tròn trĩnh. Tuy nhiên, Thương Tuyệt bộ dạng không giống nói đùa chút nào.

Vậy là thật à ? Rốt cuộc thì Chu Hạ và nguyên chủ có quan hệ gì ?

Nguyên chủ Từ Nhan đóng vai trò như thế nào trong vị diện ?

Mà thôi, tạm thời bỏ qua cái chuyện vớ vẩn này đã. Vấn đề hiện tại là nữ chính nghoẻo cmn rồi !

Bị chính Chu Hạ giết chết. Chết lăn quay đơ không nói được một câu, không hề có trở ngại.

Cả nam nữ chính đều tèo chẳng sót đứa nào. Vậy là sao ?

Nàng không hiểu ! Ai đó phổ cập kiến thức chút xem nào. Cái hệ thống vô dụng đó thì cũng chỉ là một bình hoa, không giúp được chút nào. Tin tức đưa đều là rác rưởi

\*\*\*


Mấy ngày sau, Tử Lăng Khuynh cũng không gặp được Chu Hạ. Cho đến tận khi nàng thơ thẩn ở vườn hoa, liền bị một cánh tay mạnh bạo kéo tới áp vào tường.

Đợi nhìn rõ khuôn mặt đối phương, nàng liền ngạc nhiên.

" Chu ... Hạ ? Cậu kéo tôi làm gì ? Chúng ta không có thân đến mức đó đâu !"

Chu Hạ cười gằn, khuôn mặt hắn tức giận hiện rõ. Hắn mạnh mẽ xoay người, ép Tử Lăng Khuynh tới sát hơn

" Từ Nhan, em nói chúng ta không thân ? Ha ... hả, Nhan nhi, gan em càng ngày càng lớn đấy !"

Tử Lăng Khuynh : ???

Đờ mờ nhà nó, Nhan nhi là cái quỷ gì ? Chúng ta thực sự không thân mà, không thân thật đấy. Chu Hạ, cậu nói vớ vẩn như thế, tôi không hiểu.

Lại thêm, lúc này Chu Hạ lột bỏ cái vỏ yếu đuối, hạ tiện trước mặt Thương Tuyệt, thay vào đó là bộ dáng soái khí ngời ngời. Tư thế hai người càng giống hơn là tổng tài bá đạo và tiểu bạch thỏ.

Tử Lăng Khuynh âm thầm phỉ nhổ, bá cái con khỉ ấy.

Nàng nâng mắt, tay dùng sức hất Chu Hạ ra, thẳng thừng chửi vào mặt hắn

" Đồ thần kinh..., tra nam, tới con mình cậu còn giết. Thật khiến tôi buồn nôn !"

.

.

.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi