HỆ THỐNG MAU XUYÊN, VƯƠNG GIẢ PHẢN CÔNG



Chu Hạ nhếch môi, ác liệt mà cường bá túm lấy bả vai nàng đến phát đau.

" Từ Nhan, em đừng quên, tôi mới là bạn trai em, Thương Tuyệt kia chỉ là người thứ ba, chen chân vào thôi. Bây giờ em có anh ta liền muốn vứt bỏ tôi hay sao ? "

Tử Lăng Khuynh : ???

Nàng tâm trạng lúc này chính là chỉ muốn đập đầu vào tường cho đỡ bực mình. Bạn trai ?

A.. phi, lừa bà mày hả ?

Sở dĩ nàng không tin liền có lý do, bởi vì ngay lúc Chu Hạ bám lấy bả vai nàng, thân thể đã phản ứng mãnh liệt. Sự chán ghét tới cực điểm.

Vừa hay, đây là cảm xúc của nguyên chủ, rất giống nàng, ghét tra nam... cực kì ghét.

" Buông ra... " Tử Lăng Khuynh lạnh giọng, nhưng đổi lại chỉ là sự phẫn nộ hơn của Chu Hạ.

" Sao ? Em cho Thương Tuyệt động chạm các kiểu, bây giờ với tôi liền ghê tởm tới vậy ? Được... được lắm !"

Chu Hạ cúi người, cường thế mà muốn hôn xuống, tay rất mạnh bạo muốn luồn vào vạt áo nàng.

Lúc này Tử Lăng Khuynh đã tức giận thực sự.

Con mẹ nó, dám phi lễ bổn công chúa. Không dạy dỗ mày tử tế liền không được mà !

Nàng lưu loát xoay người tránh thoát khỏi móng vuốt bẩn thỉu của Chu Hạ. Chân rất không lưu tình mà thụi hẳn vào hạ bộ của hắn.... một cái ... cực mạnh...

Chu Hạ đau đến tím mặt, gân xanh trên trán cuồn cuộn nổi lên, nhìn quả thực là đáng sợ.


Hắn ta cuối cùng bất chấp nhào đến tiếp tục muốn bám lấy người nàng.

" Chát...., buông ra ! " Một cái đại tát tai giáng xuống mặt Chu Hạ.

" Chát... chát..., tôi nói buông ! " Tiếp tục hai cái đại tát tai nữa.

" Chát... chát... chát... " Một trận liên hoàn cước đại tát tai khiến mặt vốn đẹp trai của Chu Hạ đều sưng như đầu heo.

Chu Hạ cuối cùng chịu không nổi, tay thả lỏng, ánh mắt hắn dần chuyển thành cay độc liếc Tử Lăng Khuynh. Kết hợp cùng khuôn mặt sáng láng càng thêm phù hợp, đặc sắc hơn

Tử Lăng Khuynh nhìn hắn như một thằng thần kinh định xoay người đi thì Chu Hạ liền buông lời đe dọa.

" Từ Nhan, tôi sẽ không bỏ qua cho em dễ dàng như vậy. Sớm muộn gì tôi sẽ biến em trở lại yếu đuối, nhu nhược trước kia, mặc tôi sai bảo. Hãy chờ đấy, đừng tưởng bây giờ có Ly Thương Tuyệt chống lưng liền hay... rất nhanh sẽ không còn đâu !"

Nàng không thèm để ý tới hắn, vẫn rất bình thản nhưng trong lòng liền rối bời.

Xem ra Chu Hạ thực sự biết nguyên chủ, quan hệ cũng có vẻ thân mật.

Nàng hiện tại lại không chút kí ức, làm sao mà đối đáp với hắn ta. Cứ kiểu này thì nhanh chóng bị lộ không phải nguyên chủ Từ Nhan mất thôi.

Toi rồi !

\*

Chu Hạ khoảng thời gian sau luôn luôn vô tình gặp được nàng. Lần nào hắn cũng tỏ rõ rất ngầu lòi bá đạo.

Tử Lăng Khuynh mỗi lần đều nén giận, âm thầm phỉ nhổ là không cần quan tâm đến tên thiểu năng này, trực tiếp bơ hắn luôn.

\*

Nàng đang lười biếng ngồi trong phòng xem mấy báo cáo của thuộc hạ về bang phái dạo gần đây lại thấy cửa chợt mở.

Tử Lăng Khuynh đứng lên hướng Thương Tuyệt đang đi tới. Nhưng mà chưa có đợi nàng mở miệng, anh đã đưa tay chốt cửa. Sau đó mạnh mẽ vác nàng lên vai

Nàng giật mình " a" một tiếng trước hành động bất ngờ của anh, chân vẫy vẫy, đạp đạp muốn nhảy xuống. Lại không biết tính tình trẻ con ở đâu trào lên liền cúi đầu, cắn một cái rõ mạnh vào bả vai Thương Tuyệt, mắt long lanh như mèo nhỏ phạm tội, đảo đảo xung quanh.

Tự dưng nàng thật muốn vả miệng mình vài cái quá đi thôi. Tử Lăng Khuynh vội vàng nhả miệng ra, cúi cúi đầu, có cảm giác giống ủy khuất vậy.

Thực chất nàng chính là đang lo lắng không biết con sói già này muốn làm cái gì nữa. Lần trước ở hộp đêm, nghĩ lại cũng thật ngu ngốc khi coi đây là anh trai quân nhân hiền lành tốt bụng.

Trong lúc mơ mơ màng màng, thân mình Tử Lăng Khuynh đã tiếp xúc xuống giường trắng tinh mềm mại.

Thương Tuyệt đè người lên trên, hai tay chống hai bên đầu nàng, bao phủ nàng vào trong tầm mắt.

" Vật nhỏ, có lẽ mấy ngày nay tôi cưng chiều em quá hay sao vậy ? Em... lại không ngoan nữa rồi... Em nói dối tôi, em có quan hệ gì với Chu Hạ..?. tôi không nói, nhưng không có nghĩa là tôi bỏ qua.. Chu Hạ trắng trợn cố ý gặp em.... Em cho rằng tôi chẳng hay biết gì ? "

" Tôi... "

Tử Lăng Khuynh quẫn bách, tránh ánh mắt cực kì uy hiếp của ai kia.

Sự thật là nàng chẳng biết gì cả, một chút cũng không ! Cho nên anh bảo nàng phải trả lời làm sao ?

" À... không nói được ? .. Hay là em vốn chẳng phải là Từ Nhan thực sự ? "


Giọng nói nam nhân bỗng trở nên cực kì quỷ quyệt, trong ngữ điệu đạm mạc như vô tình mà lộ ra một cỗ ý vị cực lạnh.

Tử Lăng Khuynh hết hồn, nàng tự trấn an bản thân, khuôn mặt nhìn qua hết sức bình tĩnh.

" Thiếu soái, ngài cứ nói đùa, tôi sao lại không phải Từ Nhan được cơ chứ ? "

" Là thế sao ? Vậy tôi nói cho em một điều, Từ Nhan tôi đều biết qua, cô ta ... yếu đuối, mềm mỏng, tính cách nhu nhược.

Còn em, em mạnh mẽ, giảo hoạt như thế... con người có thể thay đổi nhưng không thể thay đổi thói quen tới mức lột xác thành người khác được. Hơn nữa, Từ Nhan cũng có quen biết tôi. Mà khi gặp tôi, em lại như người xa lạ.

Cho nên, em chắc chắn không phải Từ Nhan ! Mấy tháng nay, tôi quan sát đã lâu, nghi ngờ cũng đủ rồi. "

" Ây da, thiếu soái, tôi thực sự là Từ Nhan. Ngài có vác tôi đi kiểm tra huyết thống cũng như nhau thôi. Vả lại, tôi thay đổi, còn không phải là chuyện đáng mừng? Ngài suy diễn linh tinh cái gì vậy ? "

Tử Lăng Khuynh rất thản nhiên mà trả lời, thực chất trong đầu nàng đang nhảy nhót lung tung. Ối đờ mờ. Tại sao đến cả Thương Tuyệt cũng biết nguyên chủ?

Lần này thì xong rồi, anh đa nghi như thế, làm sao mà tin lời nàng nói đây ?

" Tôi suy diễn lung tung ? "

Thương Tuyệt cười cười, nụ cười nhìn qua vô cùng ấm áp nhưng Tử Lăng Khuynh lại chỉ thấy sống lưng run rẩy.

Chợt. cảm giác được một vật lạnh lẽo vờn nhẹ bên hông, nàng cười gượng nhìn xuống.... đờ mờ... súng !

" Nhất quyết không chịu nói thật ? "

Anh nhướn mày, bàn tay hạnh kiểm xấu xa vuốt ve cổ trắng nõn mảnh khảnh của nàng, dần dần trượt xuống bên dưới. Tay kia vẫn lăm lăm khẩu súng.

Tử Lăng Khuynh âm thầm nuốt nước miếng suy xét. 419 có nói là mỗi lần chết đi ở thế giới nhiệm vụ, tương đương với việc linh hồn bị loại bỏ khỏi ràng buộc khế ước với hệ thống. Hiểu đơn giản là nàng giống như người bình thường khác, nghoẻo luôn tại đây.

Nó còn nói là bằng mọi cách phải sống sót, bất kể như thế nào.

Ôi chao, vậy thì vì mạng sống, nàng liền ném tiết tháo một lần đi. Sống đang vui vẻ, nhảy qua hàng nghìn thế giới, cảm giác thật ngưu bức. Tội gì phải chết.

" Được rồi, tôi nói là được chứ gì ! "

Thương Tuyệt xoa xoa đầu nàng cười khẽ " Tốt, thế mới ngoan. Nếu như từ đầu em chịu nói liền sẽ không ... "

Tử Lăng Khuynh : "...." Ồ, vậy ngài bỏ cái vật lạnh lẽo kia xuống đi, tôi sợ hãi. Ngài cứ làm như kiểu tôi nói sai một câu liền bắn vậy.

Định uy hiếp tôi sao ?

" Nói đi ! Hay em lại dở cái lý do gì ra nữa đây ? "

Nàng hít sâu một hơi " Kỳ thực thì tôi là Từ Nhan, mà cũng không phải Từ Nhan. Thân thể này là của cô ấy, tôi đến đây chỉ để hoàn thành tâm nguyện cho Từ Nhan để giảm bớt lệ khí trong lòng cô ấy mà thôi !"

" À... " Nam nhân híp mắt, tay nắm chặt lấy cằm nhỏ của nàng, tròng mắt đen âm trầm đến mức đáng sợ.

" Thiếu soái, ngài cũng không phải là tưởng tôi là yêu ma quỷ quái gì định bắn chết đấy chứ ? " Tử Lăng Khuynh dò hỏi, dù sao thì mấy người ở dân quốc như này, tư tưởng phong kiến ít nhiều thì vẫn còn, nhưng việc linh hồn đến từ dị giới, chưa chắc bọn họ đã tin. Chỉ sợ lúc đó đem nàng ra trừ tà mất thôi.

" Tên gì ? "

" Hả ? ... Hả ? " Nàng ngu ngơ không hiểu.


" Đúng là nhiều lúc thấy em thật giảo hoạt thông minh, nhưng cũng nhiều lúc em cứ như bị lấy mất não vậy. Tôi hỏi em, tên em là gì ? " Thương Tuyệt cốc đầu nàng một cái, vô cùng bất đắc dĩ mà hỏi lại.

Tử Lăng Khuynh vốn không muốn nói, lại thấy ánh mắt áp bách của anh, không hiểu sao trong lòng tiếp tục trào dâng một cỗ cảm giác quen thuộc.

Những tưởng anh nghe được mình là linh hồn dị giới sẽ chán ghét này nọ hoặc là muốn đem đi mổ xẻ. Ai ngờ lại hỏi tên.

Nhưng trong vô thức ba tiếng " Tử Lăng Khuynh " bật ra khỏi miệng.

Thương Tuyệt híp mắt, môi câu lên đầy vui vẻ.

" Lăng Khuynh, Khuynh Khuynh, Khuynh nhi.. nghe cũng thật hay ! "

Tử Lăng Khuynh biết mình lỡ lời liền trực tiếp nói tới " Đúng vậy, Lăng trong Lăng Nguyệt, Khuynh trong Khuynh Thành, Lăng Khuynh.... "

" Ừm... em cũng thật giống tên của em... ánh trăng nhỏ xinh đẹp ... "

Thương Tuyệt đôi mắt xoáy sâu vào khuôn mặt nàng, như thể anh có thể nhìn thấu tới tận linh hồn bên trong cơ thể Từ Nhan

" Tôi cũng đã nói ý nghĩa tên của tôi cho anh biết, bây giờ anh cũng phải nói về tên mình !"

Tử Lăng Khuynh chẳng hiểu sao khi ở cùng anh, tính cách trẻ con của nàng rất hay trỗi dậy. Giống như là giận dỗi đòi công bằng như này chẳng hạn. Nhiều lúc thật khiến nàng đau cả đầu.

" Được thôi, Khuynh nhi, em nghe cho kĩ đây, tôi chỉ nói một lần. Tên thật của tôi là Vân Ly Thương Tuyệt. Vân là họ, Ly Thương Tuyệt là tên. Ly trong ly biệt, Thương trong thương tâm, Tuyệt trong tuyệt tình. "

Thương Tuyệt cụp mắt, giọng điệu của anh khi nói ra tên của mình cũng thật chán ghét. Anh dường như không thích họ Vân kia. Cho nên chưa bao giờ anh nói với ai khác tên đầy đủ của mình, nàng là người đầu tiên.

Chỉ ba chữ Ly Thương Tuyệt. Nhưng sao ý nghĩa lại buồn tới như vậy ?

Ly biệt, thương tâm, tuyệt tình ... Phải chăng đằng sau cái tên ấy, anh còn che giấu cái gì ?

Thương Tuyệt cúi người, chỉ chốc lát đã cắn xuống môi nàng... mang theo hương vị mê tình nồng đậm.

Tuy nhiên, anh lại cũng chẳng muốn làm gì hơn... lăn người nằm bên cạnh nàng, tay ông chặt lấy eo nàng như thể sợ nàng biến mất.

\*\*\*

.

.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi