HỆ THỐNG THIÊN NGOẠI CHI MA


Trên một sườn núi vắng, hai thiếu niên đang đứng đối diện nhau.
Một người áo trắng tóc trắng, tay cầm một thanh băng nhận, chính là Bạch Ngưng Băng.
Một người áo lam tóc đen, tay cầm một thanh kiếm điện, đúng là Phương Chính.
Khoảng cách của hai người ngoài mười thước, đây là khoảng cách an toàn mà nguyệt nhận không thể chạm tới.

Nhưng điều hiển nhiên là không ai trong cả hai có ý định duy trì khoảng cách này.
Grú...
Bỗng một tiếng sói tru truyền đến, giống như tín hiệu khai chiến được phát lên.
Bạch Ngưng Băng và Phương Chính cùng đồng thời động thân, lao về phía đối phương.
Đồng thời, tay trái của Phương Chính sáng lên một vầng sáng màu vàng kim, hắn lặt tay, cạch cạch hai tiếng.

Hai mảnh nguyệt nhận màu vàng kim sáng rức nối đuôi nhau bay về phía Bạch Ngưng Băng.
Bạch Ngưng Băng không hề nao núng, băng nhận trong tay vững chắc vung lên.
Choang, choang.
Hai tiếng va chạm lần lượt vang lên, nguyệt nhận màu hoàng kim bị băng nhận chém làm đôi, hóa thành những điểm sáng màu vàng, sau đó biến mất.
Phương Chính nhìn thấy nguyệt nhận bị chém vỡ cũng không hề tỏa ra kinh ngạc.
Mặc dù nguyệt nhận đó là phát ra từ tam chuyển hoàng kim nguyệt, so về cấp độ thì nó lớn hơn băng nhận từ nhị chuyển băng nhận cổ của Bạch Ngưng Băng.
Tuy nhiên, Phương Chính hắn rõ ràng về việc Bắc Minh Băng Phách có thể tăng phúc cho cổ trùng băng, nước.

Chính vì như vậy, hiện tượng bị chém vỡ này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Phương Chính.
Bạch Ngưng Băng bên này sau khi chém vỡ nguyệt nhận màu hoàng kim xong, liền tiếp tục lao tới đồng thời thúc giục băng trùy cổ.

Chớp mắt, năm mũi khoan băng xuất hiện, đi trước hắn lao về phía Phương Chính.
Phương Chính bình thản, nghiêng người lách qua từng mũi khoan băng.
Mũi khoan băng lướt qua bên thân Phương Chính, hơi lạnh tỏa ra từ nó cũng làm hắn cảm thấy hơi lạnh buốt.

Những mũi khoan băng này rơi vào mặt đất xung quanh, liên tạc nổ, đem mảnh đất nơi nó chạm vào phủ lên một lớp băng mỏng.
Phương Chính không bận tâm đến những nơi bị băng phủ, toàn bộ tâm trí hắn đều đặt ở trên người Bạch Ngưng Băng.
Hắn thoáng siết tay, thanh kiếm điện được hắn vững chắc vung lên.
Choang!
Một kiếm Phương Chính chém xuống liền bị Bạch Ngưng Băng dùng băng nhận cản lại.
Phương Chính lập tức vung lên tay trái, một mảnh nguyệt nhận bay ra.
Khoảng cách quá gần, Bạch Ngưng Băng không thể cản phá được nguyệt nhận, hơn nữa do có Phương Chính nên hắn cũng không thể dựng lên phòng ngự của thủy tráo cổ được.
Nhưng có thể được gọi là người lấy sức một người thay đổi cục diện trên Thanh Mao sơn thì không thể xem thường được hắn.
— QUẢNG CÁO —

Bạch Ngưng Băng ảo diệu nghiêng người, tránh qua chỗ yếu hại.

Nguyệt nhận cắt nhẹ lên cổ Bạch Ngưng Băng, xa xa bay ra ngoài.
Vết thương bị nguyệt nhận cắt qua nhanh như chớp đã phủ một lớp băng, sau đó liền lại.
Đây là tác dụng của băng cơ cổ.
Bạch Ngưng Băng đã từng dùng qua loại cổ trùng này, luyện da thịt thành băng cơ.

Đối với tư chất Bắc Minh Băng Phách của hắn mà nói thì tác dụng của băng cơ so với người khác càng thêm tốt.
Phương Chính nhìn xem, cũng có chút cảm thán trong lòng.
Với tác dụng của băng cơ, vết thương của Bạch Ngưng Băng có thể nhanh chóng tự cầm máu, vết thương nhẹ càng có thể lành lại.

Hơn nữa, Bạch Ngưng Băng đã luyện thành một thân băng cơ, cho nên tác dụng này là tự động có chứ không cần phải dùng đến chân nguyên thúc giục.
Chính vì như vậy, Bạch Ngưng Băng không phải lo lắng về vấn đề chân nguyên dùng để thúc giục băng cơ cổ.

Nguyên lý của nó cũng tương tự như bạch thỉ cổ, sau khi luyện thành một trư lực thì không cần dùng chân nguyên thúc giục, là loại dùng một lần tác dụng vĩnh viễn.
- Dưới tác dụng của băng cơ, Bạch Ngưng Băng không lo đến việc bị thương mất máu.

Dù sau thì một khi bị thương, miệng vết thương sẽ chủ động kết băng ngăn không cho máu chảy.

Có chút phiền phức, nhưng mà, ta sớm đã biết đến việc này.
Phương Chính thoáng cười nhạt.
Hắn biết Bạch Ngưng Băng hiện tại có bao nhiêu vốn luyến.

Cũng giống như với Phương Nguyên, Bạch Ngưng Băng cũng là một nhân vật được chú ý trong nguyên tác.

Cứ cho là tác giả không nói quá nhiều về Bạch Ngưng Băng trong nguyên tác, tỷ như hắn có loại cổ trùng cụ thể nào.

Nhưng so với các nhân vật khác, Bạch Ngưng Băng rõ ràng được miêu tả nổi trội hơn.
Phương Chính hắn không phải loại người tự ý hành động mà không căn nhắc, đặc biệt là đối phó với loại chân ma như Bạch Ngưng Băng lại càng cẩn thận hơn.

Cho nên, Phương Chính hắn đã lường trước được phần nào về thủ đoạn của Bạch Ngưng Băng.
- Phòng ngự có thủy tráo cổ, chỉ cần duy trì khoảng cách hiện tại thì xem như hủy được lớp phòng ngự này.
Phương Chính trong lòng căn nhất, kiếm điện trong tay vẫn như cũ được hắn vung lên, dây đưa với băng nhận của Bạch Ngưng Băng.
- Băng cơ tuy phiền phức, nhưng vết thương cùng lắm chỉ không chảy máu, muốn lành thì cần thủ đoạn chữa trị khác.
- Tấn công có băng nhận cổ, băng trùy cổ là hai con cổ trùng được dùng nhiều nhất.


Ngoài ra còn có lam điểu băng quan cổ, còn có sương yêu cổ.
Phương Chính tại trong lòng suy tính, hồi tưởng lại nguyên tác.

Đồng thời, hắn lợi dụng kiếm kỹ của mình, từng bước ép Bạch Ngưng Băng rơi vào nhịp điệu mà hắn muốn.
- Ngoài ra, còn một cái sát chiêu...
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phương Chính chợt lóe.
Bạch Ngưng Băng có một cái sát chiêu là việc hiện tại chỉ có một mình Bạch Ngưng Băng biết, dù sau Bạch Ngưng Băng cũng chưa hoàn thiện nó.

Tuy nhiên, Phương Chính là có hiểu biết về nguyên tác, hắn đương nhiên là biết rõ việc này.
Sát chiêu là thứ khó đối phó, cho dù có biết, Phương Chính cũng không dám khẳng định bản thân có thể phá chiêu được.

Đương nhiên không khẳng định thì không có nghĩa là không dám thử.
- Ta cũng muốn xem thử để đối phó với Bạch Ngưng Băng thì ta phải lấy ra bao nhiêu con bài chưa lật của mình.
Phương Chính mỉm cười, một nụ cười phấn khích.
Bạch Ngưng Băng lúc này cũng không kìm được kích động.
Trái tim của hắn đập thình thịch, thân thể phấn khích đến phát run lên.
— QUẢNG CÁO —
Từng đường kiếm va chạm đều như khắc sâu vào tâm trí hắn một ý nghĩ: "Chỉ cần lơ là một nhịp, hắn chắc chắn bị Phương Chính chém đầu".

Loại ý nghĩ này thật khiến cho Bạch Ngưng Băng phấn khích đến độ rung lên.
- Ha ha, Phương Chính, ngươi quả nhiên là vô cùng thú vị.

Ta như thế nào lại không sớm gặp ngươi nhỉ? Nếu như có thể gặp ngươi sớm hơn, tin rằng ta có thể vui vẻ hơn rất nhiều lần a.
Bạch Ngưng Băng vừa vung băng nhận, vừa thúc giục băng trùy cổ, vừa cười vang nói.
Phương Chính khóe môi cũng vươn lên, gương mặt cũng tràn ngập sự phấn khích.
- Sớm hay muộn thì có gì khác nhau? Chẳng phải cứ tận hưởng thời khắc này là được rồi hay sao? Sớm hay muộn đều không bằng đúng lúc.
- Ha ha.

Đúng là như vậy.

Vậy thì cùng ta đánh một trận cho thật phấn khích đi.
Bạch Ngưng Băng cười vang, băng nhận vung lên, chém xuống.

Phương Chính lập tức nghiêng người, đồng thời kiếm điện hoành không cắt qua.
Bạch Ngưng Băng vội vàng nhảy lùi một bước, sau đó xoay chuyển cổ tay, băng nhận liền theo hướng cắt ngang về phía eo của Phương Chính.
Phương Chính lập tức xoay lưỡi kiếm, cuống lấy băng nhận, sau đó xoay chuyển cổ tay.
Băng nhận trong tay của Bạch Ngưng Băng bị lực xoay của kiếm điện kìm hãm, chớp mắt đã bị cuốn theo nhịp điệu xoay kiếm của Phương Chính, sau đó bị Phương Chính đánh bay ra ngoài.
Đánh bay băng nhận xong, Phương Chính thuận thế xoay chuyển lưỡi kiếm, đâm về phía ngực của Bạch Ngưng Băng.
- Hừ.
Bạch Ngưng Băng hừ lạnh một tiếng.

Chân nguyên quán trú vào băng nhận cổ bên trong không khiếu, trên tay hắn liền xuất hiện một thanh băng nhận mới.
Choang.
Kiếm điện của Phương Chính đánh vào thân băng nhận, liền kéo ra một vài đốm lửa do va chạm.

Lực phản chấn sinh ra chấn đến mức tay của cả hai đều có chút run lên.
Bạch Ngưng Băng lùi lại hai bước, Phương Chính lại truy kích ngay theo phía sau.
- Ngươi quả nhiên không hổ danh là lực sĩ Thanh Mao sơn.

Khí lực lớn thật.
Bạch Ngưng Băng không khỏi tán thưởng.

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, với khí lực này của Phương Chính, nếu hắn ăn một quyền vào đầu thì sức chiến đấu sẽ giảm đi ít nhất ba phần có hơn.
- Ngươi cũng không hổ danh là kẻ lấy sức một người thay đổi cục diện trên Thanh Mao sơn a.

Thiên tài quả nhiên vẫn là thiên tài.
Phương Chính cũng tán thưởng.
Phương Chính một thân kiếm kỷ, từ nhỏ đã luyện kiếm qua, nhưng đứng trước Bạch Ngưng Băng, rõ ràng kiếm kỹ của hắn vẫn khó đủ đè ép một người chỉ biết tùy tiện vung kiếm như Bạch Ngưng Băng.

Điều này khiến hắn không thể không chấp nhận sự thật Bạch Ngưng Băng là một thiên tài.

Còn là loại thiên tài học một biết mười.
- Nhưng thiên tài thì thế nào? Kẻ không biết bản thân sống vì cái gì như ngươi thì cho dù có là thiên tài cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.
- Ngươi nói cái gì?
Bạch Ngưng Băng giật mình, sau đó chuyển sang giận dữ.
— QUẢNG CÁO —
Con người sống vì cái gì?
Bạch Ngưng Băng hắn sống vì cái gì?
Đó là những câu hỏi đã làm phiền hắn một đoạn thời gian.
Bạch Ngưng Băng đã thử tìm kiếm câu trả lời, nhưng cho đến hiện tại hắn vẫn chưa tìm ra được.
- Phương Chính, ngươi nói ta không biết bản thân sống vì cái gì.

Vậy ngươi biết mình sống vì cái gì sao? Ha ha, ta có thể cảm nhận được, ngươi cũng giống như ta.


Ngươi căn bản không bận tâm đến cái gì là gia tộc, tình thân.

Vậy thì Phương Chính ngươi có khác gì ta sao? Ngươi biết bản thân sống vì cái gì sao?
Bạch Ngưng Băng hét, đường kiếm của hắn trở nên sắt bén hơn, tốc độ cũng trở nên nhanh hơn.
Phương Chính hơi kinh ngạc, vừa tránh né vừa nói.
- Ta không giống ngươi.

Phương Chính ta và Bạch Ngưng Băng ngươi khác nhau.

Nếu nói giống, ca ca Phương Nguyên của ta so ra giống với ngươi hơn.

Còn ta, chẳng qua chỉ là một kẻ ngoài rìa, cố gắng biến bản thân mình trở thành một người như hai người mà thôi.
Bạch Ngưng Băng hơi giật mình.

Hắn không ngờ Phương Chính lại nói như vậy, trong khoảnh khắc, hắn dường như sinh ra ảo giác rằng giọng nói của Phương Chính đượm một nỗi buồn không tên.
- Nhưng mà, so với ngươi thì ta tốt hơn nhiều.

Bởi vì ta biết rõ ta sống vì cái gì.
Phương Chính nói tiếp, trên môi treo lên nụ cười khiêu khích.
- Ta đang đi trên con đường của mình, còn ngươi, Bạch Ngưng Băng, ngươi sờ so4ng ra con đường của mình chưa? Chưa chứ gì!
- Sau khi giết được ngươi, ta từ từ đi tìm đường cũng không sao cả.
Bạch Ngưng Băng nói, cổ tay nhẹ lặt.
Cạch.
Lưỡi băng nhận trên tay hắn bỗng nhiên gãy ra, tuy nhiên lại không rơi xuống ngược lại còn phóng nhanh về phía Phương Chính.
- Ha ha...
Phương Chính cười khẽ hai tiếng, nguyệt nhận màu hoàng kim bị hắn phóng ra, đem lưỡi băng nhận đánh bay.
Nếu đổi làm người khác chắc chắn là bị hiện tượng vừa rồi làm cho bất ngờ, dù sao cũng không ai ngờ tới băng nhận cư nhiên còn có thể gãy ra như vậy.

Nhưng Phương Chính thì khác, hắn nhớ rõ chiêu này của Bạch Ngưng Băng, mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng trong nguyên tác, Bạch Ngưng Băng đã dùng chiêu này để miểu sát một tam chuyển gia lão.
- Vậy thì thử tới giết ta đi.

Ta cũng sẽ tới để thử giết ngươi.
Phương Chính nói, kiếm điện trong tay tỏa ra ánh sáng màu lam rực rỡ hơn trước, điện lưu cổ bị hắn thúc giục mãnh liệt hơn.
- Vậy tới đi.

Cùng ta chém giết đi.
Bạch Ngưng Băng cũng đã trở nên cuồng nhiệt.

Hắn kêu to phấn khích, cùng Phương Chính xung phong phác giết..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi