HỆ THỐNG THIÊN NGOẠI CHI MA


Trên sườn núi vắng.
Mặt đất phủ băng, từng bông tuyết lãng đãng rơi.

Khí lạnh bao trùm bốn phía.
Ánh điện chớp nhá, tia điện màu lam tỏa ánh sáng rực rỡ.
Điện lang bốn phía dừng chân, từng đôi con ngươi màu lam lạnh lẽo nhìn về phía sườn núi, có tò mò, có cảnh giác.
Thân ảnh của Phương Chính và Bạch Ngưng Băng dây dưa bên sườn núi.

Băng nhận cùng kiếm điện điên cuồng va chạm.

Tiếng va chạm vang vọng khắp khu vực.
Đồng thời, đôi khi trong không trung còn có nguyệt nhận màu hoàng kim hoặc mũi khoan bằng băng bay lượn.
Khoảng cách của cả hai khá gần, công kích loại viễn trình như vậy càng trở nên nguy hiểm hơn.

Chỉ một khắc lơ là chính là vạn kiếp bất phục.
- Bạch Ngưng Băng, đã đánh đến mức này, ngươi còn muốn áp chế tu vi sao?
Phương Chính hỏi, có chút khó chịu đối với Bạch Ngưng Băng.
Cho đến hiện tại, Bạch Ngưng Băng vẫn còn áp chế tu vi của mình ở mức nhị chuyển, hoàn toàn chưa dùng đến cảnh giới thật sự là tam chuyển của mình.
Đây cũng khó trách, Bạch Ngưng Băng là Bắc Minh Băng Phách, một trong thập tuyệt thể.
Người có thập tuyệt thể, tu hành so với người khác nhanh hơn.

Bởi vì nguyên hải trọn vẹn mười phần, tạo thành gánh nặng lên không khiếu khiến họ phải không ngừng tu hành làm giảm bớt gánh nặng.
Như vậy, tốc độ tiến giai càng nhanh.

Nhưng tốc độ tiến giai càng nhanh, chất lượng chân nguyên sẽ càng tốt, gánh nặng lại càng thêm lớn, càng khiến cổ sư nhanh tới gần cái chết hơn.
Đến mức tam chuyển, cổ sư có thập tuyệt thể thậm chí không cần chủ động dùng chân nguyên đi cọ rửa vách khiếu, chân nguyên cũng có thể tự mình ôn dưỡng không khiếu, khiến cho quá trình tu hành càng thêm nhanh chóng, thuộc kiểu nằm không cũng tiến giai.

Nhưng như vậy thì cổ sư cách cái chết càng thêm gần.
Bạch Ngưng Băng là gặp phải tình cảnh này cho nên dù đang chiến đấu rất kịch liệt, hắn vẫn như cũ giữ nguyên tình trạng pha loãng chân nguyên.
Phương Chính cũng biết rõ điều này, nhưng chính vì như vậy hắn mới thật khó chịu.
Mục đích hắn đấu trận này với Bạch Ngưng Băng chỉ có một, khiến Bạch Ngưng Băng phải trở lại cảnh giới thật sự là tam chuyển.
- Chỉ có khi Bạch Ngưng Băng bỏ áp chế tu vi, hắn mới có thể chạm đến mức tự bạo.


Bằng mọi giá, ta phải khiến Bạch Ngưng Băng chạm tới mức đó, như vậy đối với đại họa sắp tới mới có đường sống trong cái chết.
Phương Chính tại trong lòng hạ quyết tâm.

Bất kể có bại lộ còn bài nào đi nữa, hắn lần này cũng đã quyết phải ép Bạch Ngưng Băng quay lại tam chuyển.
- Đối phó với ngươi còn chưa đến mức khiến ta dùng tu vi tam chuyển.
Bạch Ngưng Băng hừ lạnh, ngoài mặt tuy cứng rắn nhưng trong lòng cũng không khỏi căn thẳng.
Kiếm kỹ của Phương Chính quả thật là thứ không thể xem thường, từng đường kiếm đều có thể dễ dàng hạ sát bất cứ ai.

Nếu không phải Bạch Ngưng Băng bẩm sinh đã thông minh hơn người lại khắp nơi khiêu chiến, nói không chừng hắn đã sớm bị Phương Chính chém thành từng khúc.
Mà một phần khác khiến Phương Chính không thể dễ dàng thắng được Bạch Ngưng Băng là ở bản thân Phương Chính hắn.
Phương Chính hắn hiện tại đang dùng điện lưu cổ tạo ra dòng điện đồng thời tụ hợp dòng điện lại thành một thanh kiếm.

Đây là phương thức chiến đấu hắn tự nghĩ ra, có thể nói là khá ảo diệu trong việc vận dụng cổ trùng.

— QUẢNG CÁO —
Tuy nhiên phần lớn cũng chỉ là trên lý thuyết, giữa thực hành và lý thuyết vẫn có sự khác biệt.

Việc vận dụng lý thuyết vào thực hành vẫn cần hắn đến luyện tập thường xuyên.
- Bạch Ngưng Băng ngươi vẫn còn cứng miệng? Ngươi cảm thấy một người biết rõ về thập tuyệt thiên tư như ta sẽ không biết đến tệ đoan của loại thể chất này sao? Sao không thẳng thắn nói rằng ngươi sợ chết đi.
Phương Chính cười nhạo một tiếng, kiếm điện trong tay múa lên, cắt về phía Bạch Ngưng Băng một đường kiếm sắc bén tuyệt mỹ.
- Vậy thì thế nào? Ai lại không sợ chết chứ? Ngươi chẳng phải cũng như vậy hay sao?
Bạch Ngưng Băng không hề yếu thế phản bác, đồng thời lùi lại, mũi khoan băng lại lập tức xuất hiện hơn mười cái, bay về phía Phương Chính.
Phương Chính xoay người, cái tránh được thì tránh, cái tránh không được liền dùng kiếm điện chẻ đôi.
- Chỉ cần ta còn đi đường, thì đối với ta có chết cũng không là cái gì cả.
- Ngươi cứ luôn miệng nói đến đường, vậy đường của ngươi là cái gì?
- Tại sao ta phải nói với ngươi?
Phương Chính cười lạnh.
- Bạch Ngưng Băng, ngươi chỉ cần biết là ta dám cược mạng của mình tại đây.

Còn ngươi thì không dám mà thôi.
Lời này của Phương Chính là thật.


Nếu lần này hắn thành công ép Bạch Ngưng Băng trở lại tam chuyển, hắn liền có đường sống trong đại họa sắp tới.

Nếu không thể, khả năng hắn ngã xuống rất cao.
Trận chiến này, đối với Phương Chính mà nói là một hồi cá cược, đem mạng sống của mình ra cược.

Còn thành hay bại thì phải xem ở số mệnh.
Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên.
Đây là câu nói Phương Chính thường thấy nhất trong phim ảnh, tiểu thuyết.
Bất quá, vẫn có câu mệnh ta do ta không do trời.
Tranh đấu với số mệnh, là điều mà bất cứ nhân vật chính của tiểu thuyết tiên hiệp nào cũng sẽ làm.
Phương Chính biết bản thân không phải là nhân vật chính, hào quang nhân vật chính hay cái gì đó đại loại như vậy sẽ không xuất hiện trên người hắn.
Nhưng mà, không phải nhân vật chính thì không có nghĩa sẽ không tranh với số mệnh.
Chính vì như vậy Phương Chính mới đem mạng ra đặt cược ở đây, loại đặt cược cùng số mệnh này.
- Nếu ở đây thất bại thì cũng đành chấp nhận mà thôi...
Phương Chính tại trong lòng cảm thấy không sao cả.
- Nhân vật phản diện luôn có cho mình ít nhất một phương án dự phòng.

Kế hoạch A không được thì còn kế hoạch B, C, D vân vân.

— QUẢNG CÁO —
Phương Chính nghĩ đến đây, không khỏi phì cười một tiếng.
Dù cho có là quần chúng hay pháo hôi cũng được, từ lâu Phương Chính cũng đã thích làm một nhân vật phản diện hơn là nhân vật chính.

Làm phản diện, tự do tự tại hơn nhiều.
Bạch Ngưng Băng lúc này không biết Phương Chính đang nghĩ cái gì, nhưng đột nhiên nhìn thấy nụ cười của Phương Chính khiến hắn không khỏi có chút căn thẳng.
So với một người có lý trí, thì một tên điên biết đánh nhau sẽ nguy hiểm hơn.

Bởi vì ngươi sẽ không bao giờ biết tên điên đó sẽ làm ra hành động giết địch một ngàn tự hại tám trăm nào.

Thậm chí hắn có thể vì giết địch một ngàn mà tự hại hai ngàn cũng được.
Phương Chính đang đánh nhau đột nhiên lại phì cười, này không khỏi khiến Bạch Ngưng Băng cảm thấy hắn chính là một tên điên.


Còn là một tên điên sẵn sàng tự hại hai ngàn chỉ để giết địch tám trăm.
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta cảm thấy hắn như thế này lại trở nên hợp với ta một cách kỳ lạ.
Bạch Ngưng Băng trong lòng có chút khó hiểu.

Khi nhìn vào Phương Chính, hắn lại cảm thấy thân thuộc lạ thường.

Từ người Phương Chính, toát ra một loại phòng thái quen thuộc với Bạch Ngưng Băng hắn.
Là loại ngông cuồng bá đạo, xem thường mọi thứ nhưng cũng hiếu kỳ với mọi thứ.
Nếu phải miêu tả bằng hai từ, chỉ có thể là...
- Phấn khích...
Bạch Ngưng Băng nhỏ giọng.
- Phải, chính là phấn khích.

Thật phấn khích.
Bạch Ngưng Băng có chút kích động.
Sinh mạng của hắn giống như một ngọn nến trước gió, bất cứ khi nào cũng có thể tắt đi.

Thay vì loe lói sống trong tẻ nhạt, Bạch Ngưng Băng muốn được bùng cháy trước khi vụt tắt.
Truy cầu một thứ đặc sắc, đem hết khả năng bùng cháy mãnh liệt, cảm nhận sự phấn khích mà sinh mệnh mang lại.

Để khi vụt tắt, hắn không còn gì để hối hận.
Cuộc sống của hắn tẻ nhạt buồn chán, khiến hắn trước nay đều không ngừng tìm kiếm sự mới lạ.

Nhưng chính vì như vậy, Bạch Ngưng Băng đã quá quen với việc truy cầu phấn khích, khiến cho việc suy nghĩ về việc hắn mong muốn trở nên khó khăn hơn.
Con người chính là như vậy, họ sẽ không bao giờ chú ý đến cái có ngay ở bên cạnh, nói đúng hơn là họ xem nó ở đó như một lẽ đương nhiên, mãi cho đến khi mất đi.
Cho nên mới có câu có không giữ mất đừng tìm.
Bạch Ngưng Băng cũng xem như may mắn, không phải đợi đến lúc mất đi mới nhận ra.
- Không quan trọng là sớm hay muộn, chỉ cần đúng lúc là được.

Ha ha, đúng là như vậy, chỉ cần đúng lúc là được.
Bạch Ngưng Băng cười to, có chút điên cuồng.
- Phương Chính, ta nghĩ ta tìm được đường của mình rồi.

Chính là theo đuổi sự phấn khích, ta muốn trải nghiệm tất cả những phấn khích trên đời này.

Mà ngươi, hãy là điều phấn khích ngay lúc này của ta đi.
- Truy cầu phấn khích sao?

— QUẢNG CÁO —
Phương Chính hơi hạ mi mắt, khóe môi treo lên ý cười.
- Bạch Ngưng Băng quả nhiên vẫn là Bạch Ngưng Băng, cho dù có thay đổi hoàn cảnh thế nào, nét đặc sắc của hắn vẫn như cũ không thay đổi.
Phương Chính nghĩ như vậy, liền hướng Bạch Ngưng Băng cười lớn nói.
- Vậy thì tới đây đi, trận chiến giữa ta và ngươi tin rằng sẽ còn đặc sắc hơn nữa.
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Bạch Ngưng Băng cười lớn, mở miệng, phun ra một con chim bằng băng.
Lam điểu băng quan cổ.
Con chim bằng băng lập tức vỗ cánh, bay về phía Phương Chính.
Phương Chính vung tay, một mảnh nguyệt nhận bay ra.

Mắt thấy nguyệt nhận và chim băng sắp va chạm nhau giữa không trung, thì đột nhiên cánh chim khẽ động, chim băng lập tức tránh qua nguyệt nhận, tiếp tục bay về phía Phương Chính.
Phương Chính hơi giật mình, nhưng cũng liền chấn tỉnh lại.

Hắn vội vàng xoay người tránh qua, chim băng bay lướt qua người hắn, liền chuyển hướng tiếp tục đuổi theo.
Bạch Ngưng Băng bên này cũng không đứng yên nhìn, chân nguyên quán trú vào băng trùy cổ, hơn mười mũi khoan băng xuất hiện, hướng phía Phương Chính bay tới.
Hai mặt đều có thế công ép tới, Phương Chính lại không hề nao núng, ngược lại còn có chút bình tĩnh.

Phương Chính hơi thu lại kiếm, đồng thời phát động quân lam nguyệt, dưới sự điều khiển của hắn, một lớp sương màu lam liền đón đầu bao bọc lấy mũi khoan băng.

Ngay sau đó, những mũi khoan băng bị sương lam bao bọc liền bị kéo đi về phía chim băng.
Đồng thời, dưới chân Phương Chính sáng lên một tia sáng màu xanh lục, kéo thân thể hắn cấp tốc lùi lại.
Oanh!
Mũi khoan băng va chạm cùng chim băng tạo ra một tiếng nổ lớn.

Mặt đất ngay tại nơi phát nổ bị phủ một lớp băng dày.
Phương Chính lúc này đang đứng ở phía rìa của lớp băng, nhờ kịp thời dùng tam bộ phương thảo lùi lại cho nên hắn không chịu ảnh hưởng gì từ vụ nổ.
Bạch Ngưng Băng hai mắt hơi tỏa sáng, hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn, càng lúc càng hưng phấn.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy phấn khích đến mức này.
Mà Phương Chính lúc này cũng đã không giấu được sự kích động.

Gương mặt hắn cũng giống như Bạch Ngưng Băng, tràn đầy sự phấn khích.
Không thể nghi ngờ, sau Phương Nguyên, Bạch Ngưng Băng là người thứ hai khiến Phương Chính có cảm giác này, cảm giác muốn tận tình chém giết mà không cần quan tâm đến thứ gì khác.
Cả hai nhìn nhau, không ai nói một lời, chớp mắt đã lần nữa xung phong chém giết qua.
Trận kịch chiến lại tiếp tục triển khai..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi