Hạ đi thu về, rừng cây thay màu lá.
Từng chiếc là ngã vàng, theo gió thu nhẹ nhàng bay xuống.
Tính từ lúc Vương Đại ám sát Phương Chính, thời gian đã trôi qua hơn hai tháng.
Phương Nguyên lúc này, đã là nhất chuyển đỉnh phong.
Cái này so với nguyên tác mà Phương Chính biết, có phần nhanh hơn.
Đối với việc này, Phương Chính cũng không làm được gì cả.
Hắn biết rõ, đây cũng là do hắn mà ra.
Theo nguyên tác, Phương Nguyên một mình một người thăm dò rừng đá, hao phí rất nhiều công sức.
Mặc dù hắn ngày nào cũng ôn dưỡng không khiếu, nhưng quá trình săn lợn rừng nuôi bạch thỉ cổ, săn ngọc nhãn thạch hầu nuôi ngọc bì cổ, lại thêm thăm dò rừng đá, dẫn đến tiến bộ bị kéo chậm.
Nhưng nay, rừng đá đã có Phương Chính hỗ trợ thăm dò, mặc dù Phương Nguyên không mấy tin tưởng, nhưng dù có thăm dò lại cũng bớt đi rất nhiều thời gian trong việc mở đường.
Tốc độ tìm kiếm không những nhanh hơn so với nguyên tác, mà Phương Nguyên còn có thêm thời gian tu hành.
Phương Chính ngồi nhìn cánh rừng ngã vàng phía xa xa, nhẹ nhàng dùng bút vẽ lại phong cảnh này lên giấy.
Hắn bây giờ sớm đã là cổ sư nhị chuyển, việc tu hành gần đây cũng bị hắn xem là thứ yếu, ngược lại hắn tập trung nhiều hơn vào việc nghiên cứu cùng luyện vẽ.
Lúc này, hắn dừng bút, nhìn bức họa đã hoàn thành của mình mà điểm nhẹ một cái gật đầu, sau đó lại đăm chiêu nhìn trời.
- Chiếu theo thời gian đi xuống, ta đột nhiên lo lắng cho khảo hạch cuối năm.
- Túc chủ đang lo Phương Nguyên đột phá nhị chuyển?
- Không phải, ta đang lo hắn tập trung tạo con bài đối phó ta.
Phương Chính đáp lại, làm hệ thống nhất thời không hiểu gì, nhưng rất nhanh, nó dựa theo phân tích dữ liệu liền tìm ra đáp án.
- Ta hiểu được.
Phương Nguyên loại Bính, muốn đột phá nhị chuyển hắn cần phải dùng nguyên thạch, vừa hấp thu nguyên thạch vừa không ngừng cọ rửa khiếu vách.
Dựa theo dữ liệu, Phương Nguyên có thể làm được, nhưng hiện tại trong tay hắn lại khuyết thiếu nguyên thạch, không có cách nào đột phá nhị chuyển.
- Không sai.
Cho nên, Phương Nguyên hiện tại rất cần đến nguyên thạch.
Không những cho đột phá nhị chuyển, còn để cho cuộc sống sau này.
Dù sau thì khi tốt nghiệp, cũng không thể ở lại túc xá học đường được nữa.
Cả ta và hắn cũng không thể trở về lầu trúc trước kia.
Mà nguyên thạch của hắn lấy được ở đâu? Chỉ có trợ cấp và cướp trợ cấp mà thôi.
Nhưng rời khỏi học đường rồi, cũng không còn nhận được trợ cấp nữa.
- Túc chủ muốn nói, Phương Nguyên nhắm đến thưởng hạng nhất của khảo hạch cuối năm?
- Khảo hạch cuối năm trước nay chưa từng thay đổi, luôn là đấu lôi đài.
Hạng nhất được thưởng một trăm năm mươi khối nguyên thạch.
Phương Nguyên tuyệt đối không bỏ qua lần này.
Mà ta cũng không thể ép mua lại của hắn, cho nên đây mới là vấn đề.
— QUẢNG CÁO —
- Kiến nghị túc chủ nên chuẩn bị sẵn sàng nguyên điểm, sau khi nhiệm vụ thất bại, có thể tiêu hao gấp đôi nguyên điểm để giữ lại cổ trùng mà ngươi đã mua.
Ví dụ, ngươi dùng năm trăm điểm Thiên Đạo mua tửu trùng, chỉ cần tốn một ngàn điểm là có thể giữ nó lại.
- Vậy muốn giữ lại thất chuyển xuân thu thiền trong tình trạng hiện tại, cần bao nhiêu nguyên điểm?
- Thất chuyển xuân thu thiền, giá bán mười vạn điểm Thiên Ngoại Chi Ma, gấp đôi là hai mươi vạn điểm.
Nhưng do xuân thu thiền của túc chủ chỉ mới hồi phục một chút, cho nên sẽ được giảm một phần trăm.
- Hai mươi vạn tức là hai trăm ngàn, một phần trăm của hai trăm ngàn là hai ngàn.
Tức là ta phải trả một trăm chín mươi tám ngàn điểm! Ngươi con mẹ nó cắt cổ a!
- Nếu không thích, túc chủ có quyền không trả.
Đương nhiên sẽ không giữ lại được nó.
- Tích, ta phải tích đủ.
Có thể bỏ qua tất cả, nhưng tuyệt không thể bỏ qua nó.
Nếu không, muốn có lại sẽ vô cùng khó khăn.
Phương Chính cắn răng, hắn có thể bỏ qua toàn bộ cổ trùng khác, nhưng hắn không nguyện ý từ bỏ xuân thu thiền.
Không phải bởi vì nó là tiên cổ, mà nó có liên quan đến kế hoạch mà hắn đã vạch ra.
Nhưng hai trăm ngàn điểm Thiên Ngoại Chi Ma thật sự nhiều.
Phải biết, một điểm Thiên Ngoại Chi Ma bằng một trăm điểm Ma Đạo, bằng một ngàn điểm Thiên Đạo.
Hai trăm ngàn điểm Thiên Ngoại Chi Ma, bằng hai trăm triệu điểm Thiên Đạo, con số này không phải đùa.
Hắn tích lũy mười năm, còn chưa chạm số lẽ của con số này.
Nhưng bây giờ, cho dù hy sinh tất cả cổ trùng cùng tài nguyên trong tay, lại điên cuồng cày nhiệm vụ đi nữa, hắn cũng tình nguyện đi làm để gôm đủ số điểm này.
Chỉ cần có thể giữ lại xuân thu thiền, hắn tình nguyện tất cả.
- Túc chủ, ngươi vì cái gì lại cố chấp với xuân thu thiền như vậy? Ngươi yêu thích nó đến mức đó à?
Hệ thống không hiểu nổi, cho dù xuân thu thiền có thể đưa ý thức trùng sinh trở về, cho dù nó có là tiên cổ đứng thứ bảy trong kì cổ bảng, cũng không đến mức phải chấp nhất như vậy.
Theo nó phân tích, xuân thu thiền cho dù có cao tới cửu chuyển, cũng không đáng để cố chấp như vậy.
- Yêu thích? Không hề, ta căn bản không yêu thích nó.
Phương Chính lắc đầu.
Hắn ban đầu lựa chọn xuân thu thiền cũng không phải vì thích con tiên cổ này.
Cũng không phải bởi vì con tiên cổ này là bản mệnh cổ của Phương Nguyên.
Thậm chí, đối với công dụng của xuân thu thiền, hắn cũng không có can đảm đi dùng.
- Thật lòng mà nói, xuân thu thiên giống như một cái máy chém vậy.
Ngươi biết đến loại máy chém cao thật cao, lưỡi chém được treo lên bằng một sợi dây thừng chứ?
- Biết, khi tử hình, người ta sẽ cắt sợi dây, lưỡi đao sẽ rơi từ trên cao xuống...
Hệ thống lặp tức đáp.
Phương Chính cười, lấy một tờ giấy khác ra, vừa vẽ vừa nói.
— QUẢNG CÁO —
- Xuân thu thiền chính là loại máy chém đó, mà sợi dây buộc lưỡi đao kia lúc này đang đặt trên một ngọn nến, còn đầu của ta thì ở ngay bên dưới.
Một khi lửa làm đứt sợi dây, ta chắc chắn chết.
- Nếu đã nguy hiểm như vậy, sao ngươi còn chọn nó?
- Thời điểm ta yêu cầu nhiệm vụ tiên cổ, ta không hề nghĩ sẽ chọn xuân thu thiền.
Trong lòng ta, có ít nhất ba con cổ xếp trên nó.
Nhưng mà, con cổ đầu tiên thấp nhất cũng là bát chuyển.
Con thứ hai lại rất có thể ảnh hưởng đến tâm tình của ta, khiến ta chưa làm gì đã bị chính suy nghĩ của bản thân làm lùi bước.
Lúc đó, ta đã định chọn con cổ xếp thứ ba.
- Nhưng sau khi suy xét, suy nghĩ của ta bắt đầu thay đổi dần.
Đầu tiên, ta cần bản mệnh là tiên cổ, bởi vì ta cần lợi dụng nó trong quá trình tu hành.
Lấy ví dụ là luyện hóa cổ trùng.
Vì vậy con tiên cổ này không thể để vào túi đồ, nếu để trong túi đồ thì ta không sử dụng được.
Đồng thời, nó lại càng không thể để ngoài ngoại giới.
Hơi thở của tiên cổ rất đặc biệt, có thể thu hút cổ tiên, có thể sinh ra dị tượng.
Một khi để lộ, gì mà thiên tài loại Giáp, hy vọng gia tộc, căn bản đều không đang xem.
Sợ chừng vừa đổi xong, ta đã bị chụp chết.
Cho nên, cách tốt nhất là giấu nó trong không khiếu, như vậy ta có thể sử dụng, cũng có thể che giấu nó.
- Ngươi cũng biết, cổ trùng cũng chia trình tự như cổ sư, cổ sư thường chỉ dùng cổ trùng cùng chuyển số, bởi vì như vậy mới phát huy tối đa sức chiến đấu, đương nhiên cũng có vài trường hợp dùng chuyển số cao hơn, ví dụ như Phương Nguyên dùng trúc quân tử chẳng hạn, mặc dù đây cũng không tính là sử dụng gì.
Nhưng có thể thấy, cổ sư nhất nhị chuyển dùng cổ trùng tam tứ chuyển cũng có thể được, đương nhiên sẽ gặp phải vấn đề tiêu hao chân nguyên, bất quá trên giả thuyết là có thể sử dụng.
Nhưng mà, cổ trùng từ lục chuyển trở lên lại khác.
- Từ nhất đến ngũ chuyển là phàm, lục chuyển thành tiên.
Tiên phàm khác biệt giống như trời và đất.
Một phàm nhân, còn là một nhất chuyển cổ sư, căn bản gánh không nổi một con tiên cổ khỏe mạnh ở trong không khiếu.
Trừ phi nó sắp chết.
- Cho nên túc chủ lựa chọn thất chuyển trình tự.
Nhưng bởi vì như vậy, liền gặp vấn đề liên quan đến chữa trị tiên cổ.
Hệ thống đón ý, liền nhận được cái gật đầu của Phương Chính.
- Cổ trùng bị thương cũng cần có thủ đoạn riêng để chữa trị.
Mỗi con khác nhau sẽ có cách chữa khác nhau.
Nhưng nếu muốn chữa tiên cổ, ít nhất cũng phải là cổ tiên.
Mà thất chuyển tiên cổ, e gần lục chuyển cổ tiên cũng khó lòng chữa được.
Cho nên muốn chữa trị nó, phải đợi khi ta đạt đến thất chuyển.
Nhưng mà, muốn từ phàm lên tiên, ngoài một số điều kiện, cần nhất là bản mệnh cổ.
Lỡ như trong lúc thăng tiên, bản mệnh cổ không chịu nổi mà chết, ta cũng sẽ chết theo.
Cho nên nó phải được chữa trước khi ta thăng tiên, như vậy mới gánh nổi tác động lúc thăng tiên.
Ngươi nói xem, một phàm nhân lấy đâu sức chữa trị cho một con tiên cổ đây?
- Vì vậy túc chủ chọn xuân thu thiên, bởi vì nó là dùng thời gian hai mùa xuân thu để hồi phục.
Chỉ cần cho nó đủ thời gian, nó liền có thể tự chữa lành mà không cần túc chủ ra tay.
- Đó là nguyên nhân thứ nhất.
Nguyên nhân thứ hai là ở vấn đề thức ăn.
Chỉ việc nuôi tửu trùng, ẩn thạch cổ, ngọc bì cổ, bạch thỉ cổ còn có nguyệt quang cổ cùng tiểu quang cổ, tính ra một này ta bỏ ra gần mười khối nguyên thạch.
Hao phí rất nhiều, trong khi bọn chúng chỉ là nhất chuyển cổ trùng.
Một con tiên cổ, sức ăn càng thêm khủng bố.
Mặc dù thời gian cách đoạn cho ăn rất dài, nhưng lượng ăn lại rất lớn.
Hơn nữa chúng toàn ăn tiên tài, một phàm nhân như ta lấy không được.
Cho dù có hệ thống ngươi, nhưng số nguyên điểm ta có gánh không nổi một lần cho ăn.
Còn chưa tính tới việc nguyên điểm dùng cho trường hợp khác, không thể đổ toàn bộ vào một lần ăn của tiên cổ được.
- Thức ăn của xuân thu thiền là nước sông của Quang Âm Trường Hà, ta không cần đi kiếm nó cũng có cái mà ăn.
Nó muốn ăn giờ nào thì ăn, muốn ăn bao nhiêu thì ăn, ta không phải lo lắng.
Tuy nói là cổ trùng vô số, biết đâu có một con cổ khác có thể đáp ứng được cả hai nguyên nhân trên, nhưng mà, kiến thức của ta ở thế giới này rất hạn hẹp, rất nhỏ bé, ta mất mười năm lục trong cửa hàng, cũng tìm không ra con cổ trùng khác.
Trừ phi là loại một lần tiêu hao nhưng sử dụng mãi mãi, như con hồng vận tề thiên cổ mà ta muốn nhất.
Nhưng vì nó cao tới bát chuyển, cho nên không thể nào lấy được.
Phương Chính thở dài, mặc dù đã làm ra quyết định, nhưng nếu nói hắn không thấy tiếc thì là nói dối, chỉ là dù có tiếc nuối, hắn cũng không có hối hận với lựa chọn của mình.
- Mà nguyên nhân trực tiếp đưa ta đến quyết định chọn xuân thu thiền, chính là vì phần thưởng trong nhiệm vụ tranh hạng nhất.
- Thất chuyển tiên đạo sát chiêu, Xuân Xuân Thu Thu!
Hệ thống nói ra đáp án, đến cả nó cũng cảm thấy kinh ngạc.
- Túc chủ ngươi làm thế nào mà biết sát chiều này cần đến xuân thu thiền? Rõ ràng không thể xem trước nội dung của sát chiêu, ta cũng chưa từng nói về nó.
- Đón thôi.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính nhún vai.
- Nghe tên là đón được rồi.
Ta thậm chí còn đón đến việc trung tâm cổ trùng là hai con tiên cổ xuân thu thiền, trong đó có một con phải đạt đến thất chuyển.
- Ngươi...
- Cái tên sát chiêu đã nói lên rất rõ mà.
Không ngốc liền có thể nhận ra.
Nói tới, sát chiêu này là một cái hồ lớn đến kinh khủng.
Tiên cổ duy nhất, cho nên nếu không có loại hack như ngươi, căn bản không thể thành lập được sát chiêu này.
Lại nói, nếu ta đón không sai, sát chiêu này cần đến hai người sở hữu hai con xuân thu thiền khác nhau, nếu không căn bản cũng không dựng lên được.
Nếu không phải có Phương Nguyên, ta cũng đã bỏ xó cái sát chiêu này rồi.
- Túc chủ ngươi, làm thế nào mà có thể đón trước được dự định của ta nhiều như vậy?
- Đơn giản, đọc nhiều truyện nói về hệ thống, về game thực tế ảo và chơi nhiều game nhập vai thôi.
Hơn nữa, lấy lòng hố người khác của ta ra, đặt vào trường hợp của ngươi, ta đương nhiên sẽ làm như vậy rồi.
- Cho dù túc chủ ngươi biết được đi nữa.
Nhưng ngươi đừng quên cửa ải cuối cùng khi chạm vào phần thưởng đó.
- Không sai, chỉ khi ta thắng Phương Nguyên, mới có được nó.
Nhưng mà, dù thua cũng đâu có sau.
Ta có thể yêu cầu nhiệm vụ phát sinh mà.
Chỉ cần giữ được thất chuyển xuân thu thiền, còn sợ không lấy được sát chiêu hay sao?
- Cho dù lấy được, ngươi cũng chưa chắc dùng được.
Hệ thống nói, nhưng tiếp theo lại chỉ nghe Phương Chính bật cười.
Hắn cười vang ba tiếng, nhưng lại không có cho ý kiến, chỉ tiếp tục vẽ.
Đối với vấn đề mà hệ thống nói, Phương Chính hắn đương nhiên cũng đã lường tới.
Tiên đạo sát chiêu nếu chỉ dựa vào tiên cổ là có thể thành lập, thì cũng quá mất giá trị của hai từ "sát chiêu" rồi.
Cái giá để thành lập lên tiên đạo sát chiêu, ngay cả cổ tiên cũng cảm thấy bị đè nặng, hơi chút bất cẩn cũng có thể trọng thương.
Một phàm nhân bình thường thì càng tuyệt đối không thể thành lập.
Cho dù là Phương Chính có hệ thống cũng không phải nói muốn làm là làm được.
Hệ thống nghe hắn cười, đột nhiên cảm thấy bản thân nó không có cách nào đối với Phương Chính.
- Túc chủ của ta ơi, ngươi có một cái đầu khiến ta cảm thấy nguy hiểm.
- So với Phương Nguyên, ta không là gì cả.
Phương Chính khẽ nhắm mắt, mỉm cười đáp..