[HI TRỪNG] HI NGÂM VỊ VÃN



Sáng sớm ngày hôm sau, Lam Hi Thần lại như chưa có gì xảy ra đúng giờ đến gõ cửa phòng Giang Trừng, Giang Trừng nghe tiếng gõ cửa biết là y vẫn nói một tiếng: “Vào đi.”
Lam Hi Thần vào cửa, nhìn sắc mặt Giang Trừng, thấy hắn cũng không đối mình xa cách, trái lại có chút mất tập trung như đang suy nghĩ gì đó.

Lam Hi Thần vừa cảm thấy may mắn đồng thời lại có chút mất mát, Giang Trừng đối với tâm ý của mình lại chậm chạp không hay đến thế.
Trôi qua mấy ngày như vậy, vết thương trên chân Giang Trừng cũng dần dần hồi phục, cũng không cần người đỡ bước đi nữa.

Ngày hôm đó trong thư phòng, Giang Trừng liếc mắt nhìn Lam Hi Thần đang xử lý sự vụ của mình ở bên cạnh, người kia đang cúi đầu phê duyệt gì đó, viết chữ trên tấm lụa trắng tuyết.

Chữ giống như người, xuất chúng đẹp đẽ lại mạnh mẽ.
Giang Trừng nhớ tới tranh vẽ Lam Hi Thần hoạ cũng rất tốt, còn từng được…Từng được Kim Quang Dao treo trong tẩm điện của hắn.

Giang Trừng lập tức thu hồi tầm mắt, mím môi, trên công văn của mình viết xuống một dấu nhân đỏ thật to.
Lúc này quản gia đi vào đưa cho Giang Trừng một phong thư, là Đại Ngư Tiểu Ngư gửi đến, Giang Trừng thấy Lam Hi Thần cũng không đặc biệt chú ý tới bên này, mở phong thư thật nhanh đọc xong.
Trong thư Tiểu Ngư nói ở Ngu thị quả thật có ghi chép liên quan đế phù văn phong ấn, nhưng sách cổ bụi phủ mai một, bị khoá trong bế thất, chỉ có Cô nãi nãi có còn biết chút ít.

Cô nãi nãi nói, muốn Giang Tông chủ đáp ứng một chuyện để đổi những sách cổ kia.

Giang Trừng thấy vậy thì có dự cảm không tốt, vị Thái nãi nãi này của hắn tính tình trước nay cường thế, lúc Giang thị trùng kiến xuất không ít lực, khi Giang Trừng vừa làm Tông chủ yêu cầu đối với hắn cũng rất nghiêm khắc, còn phái quản gia đắc lực đến giúp đỡ hắn.

Hiện tại Giang thị đã hướng tới ổn định, liền đối với một chuyện phi thường cố chấp.
Chính là việc hôn sự của Giang Trừng, đối với một vị chủ mẫu tương lai của Giang gia vô cùng quan tâm, hết lần này đến lần khác sắp xếp xem mắt cho hắn, đều bị Giang Trừng từng cái khéo léo từ chối.

Đây không phải vừa may, vị Thái nãi nãi này vừa thấy có cơ hội liền lập tức lấy chuyện này ra trao đổi.
Tiểu Ngư nói nghĩ biện pháp lấy đến thông tin trong sách cổ không khó, chỉ là sợ sẽ tốn thời gian công sức, đối với sự phát triển của Ngu thị từ xưa đến nay cũng chỉ có Cô nãi nãi có thể nói ra một chút lịch sử, thỉnh Tông chủ tự mình định đoạt.
Ngoại trừ thư của Tiểu Ngư, còn có một phong của Đại Ngư viết, trong thư Đại Ngư hưng phấn miêu tả nữ tử cô nãi nãi chuẩn bị giới thiệu cho hắn, nữ tử này đã được cô nãi nãi mời đến Mi Sơn ở lại rồi.

Cũng tính là tiên môn thế gia, tuy uy thế không bằng Giang gia, nhưng cũng là một đại gia khuê tú.

Đại Ngư viết cô nương này mỹ mạo thế nào, ôn nhu ra sao, khéo léo nhường nào, nói chung thổi phồng đến mức hận không thể lập tức tôn nàng một tiếng chủ mẫu.
Giang Trừng mặt không cảm xúc đem thư của Đại Ngư xé nát, Lam Hi Thần thấy hắn sắc mặt không vui, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Giang Trừng đem thư của Tiểu Ngư kẹp vào trong sách, hoà hoãn lại biểu tình nói: “Trạch Vu Quân, vết thương của ta đã khỏi, nhờ có Trạch Vu Quân mấy ngày nay chiếu cố, Giang mỗ vô cùng cảm kích, cũng không tiện quá mức làm phiền.

Nghĩ tới Lam gia bên kia vẫn đang chờ ngươi trở lại chủ trì đại cục, không bằng đêm nay ta thiết yến khoản đãi Trạch Vu Quân, ngày mai sáng sớm liền tiễn Trạch Vu Quân.”
Lam Hi Thần nhìn hắn, Giang Trừng hạ lệnh trục khách cũng đủ khách khí, khoé miệng hơi cong lên để lộ nụ cười khách sáo nhàn nhạt.


Lam Hi Thần cười càng thêm ôn nhu, đi đến bên cạnh hắn một tay chống lên bàn nói: “Không sao, bên Cô Tô cũng không có chuyện gì khẩn yếu, việc của Giang Tông chủ có phần trọng yếu hơn, tuy rằng bên ngoài đã lành, nhưng bên trong vẫn cần cẩn thận tu dưỡng.”
Giang Trừng thấy y chầm chậm khom người xuống, xoát một phát liền đứng dậy tránh khỏi Lam Hi Thần, tên này không có chuyện gì dựa gần như vậy làm gì! Giang Trừng càng cảm thấy y khả nghi, phải nhanh chóng để y rời đi, bản thân cũng cần đi Mi Sơn.
Giang Trừng thu lại vẻ khách khí giả tạo, lạnh lùng nói: “Không có thương lượng, sáng sớm ngày mai sẽ tiễn Lam Tông chủ khởi hành.”
Lam Hi Thần nhìn hắn phất tay áo rời đi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Ngày hôm sau, Giang Trừng liền đem Lam Hi Thần cản đến ngoài cửa phủ, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Qua thêm một ngày, Giang Trừng thừa lúc đêm tối khởi hành, một mình chạy tới Mi Sơn, phủ đệ Ngu thị đêm lặng người yên, Giang Trừng dựa theo trí nhớ tìm tới gian phòng của Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư đang chong đèn đọc sách khuya, nhìn thấy Giang Trừng vô cùng kinh ngạc, nhưng lập tức phản ứng lại được, đem tình huống nói cho hắn.
“Tông chủ, Tiểu Ngư vô năng, không lấy được sách cổ, hiện tại cô nãi nãi đã sai người tìm ra những sách cổ kia, đồng thời thống kê kiểm tra xong xuôi, tất cả tư liệu quan trọng đều bị cô nãi nãi thu vào trong gian phòng của người.

Chỉ chờ…Chỉ chờ Tông chủ ngài đến.”
Giang Trừng hừ một tiếng: “Lão thái thái này vẫn khôn khéo như vậy, một bó tuổi rồi vẫn quản đông quản tây.”
Tiểu Ngư rót cho hắn chén trà, nói: “Vậy Tông chủ, người định làm thế nào a?”
“Còn có thể thế nào, giống như thường lệ, người chẳng lẽ còn có thể ấn đầu ta bái đường thành thân với người ta được chắc…” Giang Trừng đột nhiên ngừng lại, ra hiệu Tiểu Ngư im lặng, ngoài cửa có tiếng bước chân càng lúc càng gần, còn cư nhiên dừng lại trước cửa.
Một giọng nói có chút uy nghiêm có chút già dặn ở bên ngoài nói: “Lão thái thái ta tuổi cao rồi, vô dụng rồi, không thể quản nữa có đúng không.”

Giang Trừng nghe xong vội vàng mở cửa, ngoài cửa đứng một lão nhân sắc mặt hồng hào tóc bạc tinh thần quắc thước, bên cạnh có một nha hoàn đỡ bà đi tới.
Giang Trừng cười lấy lòng, “Thái nãi nãi, ngài sao muộn như vậy vẫn chưa nghỉ ngơi, chú ý thân thể a.”
“A, không bằng Giang Tông chủ hứng thú cao, nửa đêm canh ba xông vào phủ đệ của ta, ý muốn thế nào a?”
Giang Trừng đỡ bà đến chỗ ngồi, ân cần bưng trà bóp vai, “Đây còn không phải nhớ ngài sao, vì thế trước để Đại Ngư Tiểu Ngư hai đứa về trước tỏ lòng thành kính hiếu thảo với ngài, ta đây vừa hết bận liền tới.

Sợ đêm khuya quấy rầy tới ngài, mới trước tới chỗ Tiểu Ngư hỏi chút tình hình.”
“Được rồi, ngươi khi nào biết nịnh nọt người khác sao, những lời này bản thân ngươi tin sao?”
Giang Trừng khó xử nói: “Thái nãi nãi, ngài cũng đừng làm khó ta nữa.”
Ngu thị vung lên quải trượng trong tay đánh lên chân hắn: “Đánh ngươi đồ con cháu bất hiếu, ngươi hiện tại cánh cứng rồi, cũng không thèm nghe lời bà lão như ta nữa có phải không!”
Lần này xuống tay vừa vặn đánh lên vết thương trên chân Giang Trừng, gân cốt đến cùng vẫn chưa tốt hoàn toàn, Giang Trừng khẽ rên một tiếng, nhưng mặt vẫn không biến sắc mà đứng im.

Tiểu Ngư thấy vậy vội vàng chắn trước người Giang Trừng, vội nói: “Cô nãi nãi bớt giận, Tông chủ có thương tích trong người a!”
Ngu thị cả kinh, đến cùng vẫn là đau lòng, “Cái gì, bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không? Nhanh để ta xem một chút!”
Giang Trừng đỡ bà lại chỗ ngồi, an ủi nói: “Không sao, một chút cũng không nghiêm trọng, cũng đã khỏi rồi, ngài lại đánh ta mấy lận cho bớt giận là được.”
Ngu thị thấy hắn sắc mặt như thường, quả thực cũng không giống trọng thương chưa lành, bằng không cũng không nửa đêm chạy tới, cũng thoáng an tâm, nói: “Bị thương cũng là nói ngươi tu vi không đủ học nghệ không tinh, nên phạt.”
Giang Trừng thuận theo nói: “Thái nãi nãi nói đúng lắm.”
Ngu thị nhìn hắn một bộ dáng vẻ mềm cứng không ăn, lại tức giận nói: “Ta đánh ngươi có tác dụng sao, ngươi một mực không thể để ta bớt tức giận sao? Ta vì ngươi thu xếp những việc đó, còn không phải vì muốn tốt cho ngươi, ngươi một mình bảo vệ Vân Mộng những năm nay khổ cực ta đều hiểu rõ, tìm một người tri kỷ san sẻ với ngươi không phải rất tốt sao? Ta hỏi ngươi, ngươi hiện tại có người trong lòng hay không?”
Giang Trừng cúi đầu, hai mắt hơi khép lại, không nói một từ.
Ngu thị nói: “A.


vậy không thể nghe ngươi được rồi, sáng sớm ngày mai, ta liền giới thiệu cho ngươi tiểu thư Lâm gia, ngươi đàng hoàng ở cùng nàng cho ta, bằng không đừng hòng nghĩ đến thứ ngươi muốn.”
Lão thái thái thở phì phò đi rồi, Tiểu Ngư nói: “Tông chủ, ngài định làm thế nào? Tiểu Ngư nghe ngài phân phó.”
Giang Trừng thở ra một hơi, xoa xoa đầu cậu, nói: “Vất vả cho ngươi, sau đó cứ giao cho ta đi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, lão thái thái liền đem Giang Trừng cùng Lâm tiểu thư kéo đến ngồi cùng một bàn, giới thiệu lẫn nhau, Lâm tiểu thư tên Uyển Đình, người cũng như tên, dịu dàng nhu hoà sáng trong như ngọc, mặc một bộ bạch sam, hiện vẻ trong trẻo xinh đẹp, mỉm cười nhẹ nhàng, quả thật là giai nhân.
Giang Trừng lúc đầu bị một thân bạch sam này làm cho hơi thất thần, một bóng người lướt qua trong lòng, hắn bình tâm lại, đem bóng dáng đó khẽ phất đi, đối Lâm tiểu thư khách khí mỉm cười.
Lão thái thái sớm đã lựa chọn một vị trí phong cảnh tuyệt hảo trong trà lâu, lệnh Giang Trừng đưa Lâm tiểu thư đi ngắm cảnh uống trà, Giang Trừng nhận mệnh.

Vị trí lão thái thái chọn thật sự tốt, trên lầu hai cạnh cửa sổ, ngoài cửa sổ chính là một hồ sen, trời nước một màu sóng nước lấp loáng, Giang Trừng nhìn ngoài cửa sổ ngẩn ngơ đờ người ra.
Vẫn là Lâm tiểu thư trước phá vỡ trầm mặc, “Giang Tông chủ, từ lâu đã nghe danh tiếng Giang Tông chủ, hôm nay có thể gặp mặt, là vinh hạnh của ta.”
Giang Trừng nhấp một ngụm trà nói: “Lâm tiểu thư quá lời.” Sau đó lại tiếp tục im lặng.
Lâm tiểu thư nói: “Mi Sơn ta trước kia đã từng đi qua, non xanh nước biếc, ta thật sự yêu thích, vẫn luôn muốn có thể lại ngắm nhìn núi non trập trùng nơi đây, vì vậy lần này được Ngu lão thái thái ngỏ lời mời, ta cũng liền mặt dày đáp ứng, Giang Tông chủ đừng thấy lạ.”
Trước ít có tiểu thư thế gia tự mang bản thân nói đùa như vậy, bầu không khí đột nhiên giảm bớt một chút lúng túng, Lâm tiểu thư thấy sắc mặt hắn hoà hoãn lại một chút nói: “Giang Tông chủ không cần bận lòng, chuyến này không vì gì khác, thịnh tình của lão thái thái không thể chối từ, ta cũng là rất muốn làm quen Giang Tông chủ…À, ta là nói cùng là nhân sĩ tu tiên, Giang Tông chủ một người lãnh đạo Giang gia, tu vi cao, can đảm độc lập quyết đoán, đều khiến mọi người ngưỡng mộ, ta chỉ là một trong số đó mà thôi.” Lâm tiểu thư hơi đỏ mặt, lộ ra một chút e lệ nữ nhi.
Lâm tiểu thư chỉnh lại chút tóc bên sườn mặt bị gió ngoài cửa sổ thổi loạn, nói: “Giang Tông chủ sự vụ bận rộn, hôm nay nếu không ngại liền tạm thời bỏ xuống những ưu tư đó, nghỉ ngơi thả lỏng một chút.”
Giang Trừng yên tâm, thu lại phân khách sáo, lộ ra một nụ cười chân thành, đối nàng nâng chén nói: “Thực xin lỗi.”
Lâm tiểu thư vội vàng nâng ly nhẹ nhàng chạm vào ly của hắn, lắc đầu nói: “Không có không có.”
Lúc này đột nhiên có người đi gần về phía bọn họ, “Ồ, Giang Tông chủ, trùng hợp như vậy?”
Giang Trừng quay đầu nhìn lại, kinh ngạc đến chén trà trong tay suýt chút nữa rơi xuống, người đến bạch y không nhiễm bụi trần, trong tay cầm một ống tiêu bạch ngọc, mạt ngạch phiêu dật sau người.
Hai mắt Giang Trừng mở lớn, sững sờ tại chỗ: “Lam…Lam Hi Thần?!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi