[HI TRỪNG] HI NGÂM VỊ VÃN



Lâm tiểu thư hơi nhướn mày, phát hiện sự tình cũng không đơn giản.
**************************
Nếu nói người mà hiện tại Giang Trừng không muốn thấy nhất là ai, khẳng định là Lam Hi Thần, Giang Trừng đột nhiên thấy y, tay run lên suýt chút nữa làm đổ tách trà.

Lam Hi Thần nâng cổ tay hắn vững vàng đem chén trà đặt lại lên bàn, khuôn mặt tươi cười không đổi, nhưng Giang Trừng vẫn cảm thấy đôi con ngươi đen thẫm kia của y hoàn toàn không có ý cười, nhìn khiến hắn khó hiểu mà chột dạ.
Lâm tiểu thư ngược lại rất vui mừng: "Vị này lẽ nào là Lam thị Lam Tông chủ sao!"
Lam Hi Thần hướng nàng chắp tay chào hỏi: "Xin chào, Cô Tô Lam Hi Thần, không biết có thể được vinh hạnh ngồi cùng bàn với tiểu thư?"
"Đương nhiên, đương nhiên, Lam Tông chủ mời ngồi."
Lam Hi Thần hướng về trên chiếc ghế dài Giang Trừng đang ngồi chen vào, ngồi xuống phía đối diện Lâm tiểu thư.
Giang Trừng trừng mắt nhìn y, dùng ánh mắt không tiếng động lên án chỗ trống nhiều như vậy, làm sao cứ phải chen ghế với hắn?
Lam Hi Thần làm như không thấy ánh mắt hắn, chỉ đối Lâm tiểu thư cười nói: "Hai vị đang ở đây ngắm cảnh sao? Ta liệu có quá làm phiền hay không? Phiền đến nhã hứng của giai nhân, là ta không phải rồi."
Lâm tiểu thư vội vàng xua xua tay: "Không đâu không đâu, hôm nay có thể quen biết Lam Tông chủ, thực sự là vinh hạnh của ta! Đúng rồi, sao có thể trùng hợp như vậy Lam Tông chủ cũng ở đây, là một mình một người sao?"
Lam Hi Thần đơn giản đáp: "Ừm, săn đêm, đi ngang qua."
Giang Trừng thầm nghĩ: Toàn là lừa người.

Lam Hi Thần nói: "Khí trời hôm nay quả thật rất tốt, tiếp theo các ngươi định đi đâu du ngoạn?"
Giang Trừng vốn định nói bọn họ liền muốn quay về, vừa mở miệng nói hai chữ liền bị một trận huyên náo dưới lầu ập tới, Giang Trừng nhíu mày.
Lam Hi Thần nói: "Bên dưới có chuyện gì, náo nhiệt như vậy?"
Tiểu nhị vội vàng chạy tới xin lỗi nói: "Các vị khách quan thật xin lỗi, dưới lầu vừa lúc có mấy vị văn nhân mặc khách có hứng thú đang đấu hoạ, làm phiền đến nhã tĩnh của các vị, xin được lượng thứ."
Lâm tiểu thư hơi hiếu kỳ: "Đấu hoạ? Thể lệ như thế nào?"
Tiểu nhị nói: "Các vị không thường tới có chỗ không biết, tiệm này của chúng ta vị trí tốt, gần hồ cảnh đẹp trà thơm, thường thường có các tài tử giai nhân thế gia công tử tới đây dựng đài, đấu thơ đấu hoạ đấu văn, các chuyện phong nhã mà! Nhìn các vị dáng vẻ khí chất phi phàm, không giống với bọn họ, tiệm chúng ta cũng không đấu võ a, có hứng thú có thể xuống tham gia náo nhiệt."
Lâm tiểu thư hứng thú dâng cao, Lam Hi Thần phụ hoạ, Giang Trừng cho dù không muốn cũng chỉ có thể theo bọn họ xuống lầu.

Dưới lầu đang tụ hợp một đám người, phía trước bày mấy chiếc bàn, có mấy văn nhân chính đang chấp bút rồng bay phượng múa, trong đám người không ngừng truyền tới âm thanh cổ vũ ủng hộ.
Lâm tiểu thư nhìn phía trên đài, "Đây là đang hoạ cái gì đây?"
Người bên cạnh nói: "Hoạ mỹ nhân đồ đó, thi đấu xem ai hoạ tốt nhất."
"Vậy có phần thưởng hay không?"
"Người đạt đệ nhất có thể tới tửu lâu đệ nhất chỗ chúng ta thưởng thức miễn phí mười vò rượu nổi danh, Tuý Hoa Tiên."
Lâm tiểu thư chớp chớp đôi mắt thu thuỷ nói: "Không bằng Lam Tông chủ và Giang Tông chủ cùng lên thử một chút?"

Giang Trừng ôm cánh tay nhìn nơi khác một bộ dáng vẻ không có hứng thú, Lâm tiểu thư quay qua khuyến khích Lam Hi Thần: "Nghe nói Lam Tông chủ hoạ kỹ hàng đầu, không biết có được vinh hạnh hôm nay cho ta mở mang kiến thức một chút?"
Lam Hi Thần cũng không phải Giang Trừng, vô cùng dễ nói chuyện, y cười nói: "Giai nhân có lời, tất nhiên có thể, có điều..." Y đột nhiên kéo tay Giang Trừng, "Có điều cần Giang Tông chủ giúp đỡ một chút."
Giang Trừng dùng tay còn lại kéo tay y, cả giận nói: "Lam Hi Thần, ngươi làm gì? Buông tay!"
Giọng hắn có hơi lớn, kéo đến không ít người liếc mắt nhìn qua, Lam Hi Thần không nói một câu đem hắn kéo lên đài, tuy rằng y nắm rất khẽ không hề dùng lực gì nhiều, nhưng Giang Trừng thế nào cũng tránh không ra, lại không tiện dưới ánh mắt mọi người gây ra động tĩnh lớn hơn, cứ như vậy ngươi kéo ta ta kéo ngươi đi đến trên đài.

Lâm tiểu thư bị cảnh tượng này chấn kinh rồi, Lam Tông chủ...!là người cường thế như vậy sao? Giang Tông chủ...bị áp chế rồi?
Lam Hi Thần kéo Giang Trừng đến bên một bức hoạ trống trên đài, Giang Trừng tức giận trừng mắt nhìn y, thấp giọng nói: "Còn không buông tay! Ngươi muốn lên khiến giai nhân vui vẻ, kéo ta làm gì!"
Lam Hi Thần nhất thời không hiểu: "Khiến người vui vẻ?" Sau đó nghĩ lại, lại cười nói: "Là khiến người vui vẻ, vì thế ngươi phải ở đây nhìn."
Giang Trừng thấy y là lại muốn ăn đòn, y muốn khiến người vui vẻ còn muốn mình nhìn? Giang Trừng tức quá hoá cười, "Được thôi, vậy ta liền nhìn, chiêm ngưỡng bút hoạ diệu tuyệt của Lam Tông chủ."
Lam Hi Thần lúc này mới buông hắn ra, thật sâu nhìn hắn một cái, liền bắt đầu mài mực, chấp bút.

Giang Trừng đứng một bên, kiêu ngạo chưa tan, một tay đặt trên chuôi kiếm, hung hăng nắm chặt.
Hắn tại sao phải ở chỗ này theo Lam Hi Thần tiêu khiển a? Hắn hôm nay đến đây là vì ai a? Lúc đầu nhìn thấy Lam Hi Thần hắn vô cùng ngạc nhiên, còn có một chút lúng túng bị người bắt gặp cùng chột dạ khó hiểu.


Nhưng hiện tại Lam Hi Thần ngược lại vui vẻ vô cùng, y muốn hiến ân cần lại còn muốn kéo theo mình.
Giang Trừng bỗng nhiên chóp mũi chua xót, một lòng lửa giận đột nhiên trầm lắng lại, biến thành một trận trầm mặc.

Những chuyện này đều liên quan gì đến mình đây, hắn tại sao phải đứng ở đây, nhìn Lam Hi Thần lấy lòng người khác? Hắn trước nay cũng đã nhìn đủ nhiều rồi.
Giang Trừng nhắm mắt lại, đối với những phiền lòng này mắt không thấy tâm không phiền, mà Lam Hi Thần đang vẽ tranh thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn sang hắn, không biết là nghĩ tới điều gì, mắt sáng như sao, nụ cười càng thêm dịu dàng.
Lâm tiểu thư hồi thần lại, cũng đi lên đài, nhìn bức hoạ của Lam Hi Thần liền lại bị chấn kinh rồi, nhỏ giọng nói: "Trạch Vu Quân, bức hoạ này của người thật giống như..."
Lam Hi Thần ra hiệu nàng im lặng, "Vẫn chưa hoạ xong, đợi sau đó lại xem."
Lâm tiểu thư lùi về phía sau, mở to mắt nhìn bức hoạ tuyệt mỹ kia từng bút từng bút trước mắt mình hoàn thành.
Đó là một đêm ánh sao xán lạn, bên dòng suối trong trên ngọn núi ít dấu chân người, một thanh niên tử y dựa vào gốc cây, không có vấn tóc, tóc đen thật dài xoã xuống sau vai.

Trường bào tử sắc không thắt đai lưng, chỉ thắt một nút kết hờ hững ngang hông, có chút tiêm gầy.

Phía đuôi trường bào có chút ẩm ướt, dưới lớp vải thấm ướt là một đôi chân trần, dưới ánh sao hiện lên thập phần trắng nõn, giống như đôi tay hắn để lộ ra ngoài, thon dài mảnh dẻ.
Trong đôi tay kia ôm một chú chó nhỏ lông xù xù rất đáng yêu, chủ nhân đôi tay dung nhan tuấn tú, âm trầm qua năm tháng toàn bộ thu lại, trên người nhẹ nhàng phủ một tầng quang mang.

Đôi môi quanh năm nở nụ cười cay nghiệt cười đến vui vẻ, một đôi mắt hạnh ác liệt giờ khắc này mang đầy ôn nhu, phảng phất lại trở về là thiếu niên lang thanh thuần tươi sáng.

Chó nhỏ vẫy vẫy đuôi thè lưỡi liếm lên một đoạn cánh tay thanh niên để lộ ra ngoài, trên cổ tay kia đeo một chiếc chuông bạc, tua rua màu tím thật dài, bị gió đêm thổi khẽ lay động.
Lâm tiểu thư nhìn sang Giang Trừng, gió thổi qua đại sảnh, tuy rằng bốn phía huyên náo, nhưng nàng lại như tâm có cảm ứng mà nghe được chuông bạc bên hông Giang Trừng cùng trong bức hoạ đồng thời phát ra âm thanh thanh thuý êm tai.
Lâm tiểu thư tự đáy lòng cảm thán nói: "Thật đẹp...thật sự...quá đẹp..." Nàng nhìn một chút Giang Trừng phảng phất như đứng thành một gốc tùng bách, tiến đến bên cạnh Lam Hi Thần nhỏ giọng nói: "Đây thật sự là Giang Tông chủ sao?"
Lam Hi Thần nói: "Ừm, tận mắt nhìn thấy."
Lâm tiểu thư hôm nay chịu chấn kinh nhiều quá rồi, lúc này rốt cuộc phát giác ra chút ý vị sâu xa, hơi che miệng có chút khó tin mà suy nghĩ quan hệ giữa Lam Hi Thần cùng Giang Trừng.
Lúc này mấy vị văn nhân khác đều đã hoàn thành bức hoạ từng người so sánh, có người đi đến trước bàn của Lam Hi Thần nhìn y hoàn thành, dồn dập bị kinh động như thấy thiên nhân.
"Vị công tử này người tựa "Trích tiên", hoạ như thấy người, khác hoạ tỉ mỉ có thần, thật khiến người nhìn mà ngưỡng mộ a!"
"Quả thật không tồi, có điều công tử dường như nghe nhầm đề rồi, hôm nay chúng ta so là mỹ nhân đồ."
"Đáng tiếc đáng tiếc, nếu như công tử hoạ mỹ nhân đồ, hôm nay đệ nhất định là công tử chứ không ai khác."
Lâm tiểu thư nói: "Các vị nhìn kỹ một chút, người trong bức hoạ này chẳng lẽ không đẹp sao?"
Một người khó xử nói: "Đẹp thì đẹp, chính là nam tử..."
Lâm tiểu thư nói: "Đề là mỹ nhân đồ, nhưng có nói nam tử nữ tử? Huống hồ nam tử thì sao, nam tử liền không thể gọi là đẹp sao?"
Giang Trừng vốn đang nhắm mắt bế tâm tự đem bản thân cách ly, nghe vậy trong lòng cũng là ngẩn ra, nam tử? Lam Hi Thần hoạ một nam tử? Hắn mở mắt nhìn qua, vừa nhìn cũng bị tác phẩm hội hoạ sống động như thật kia làm kinh diễm chấn động, lại nhìn kỹ, Giang Trừng cảm thấy tất cả phẫn uất, thất lạc, ưu thương ban nãy đều bị quét đi sạch sẽ, phảng phất giống như có một bàn tay mềm mại nắm lấy tâm của hắn, khiến hắn hốt hoảng không cách nào suy nghĩ.
Lam Hi Thần cũng nhìn hắn, không bỏ qua bất cứ biểu tình nhỏ nhất nào trên mặt hắn, ngón tay cầm bức hoạ hơi siết lại, chờ đợi Giang Trừng.
Tầm mắt Giang Trừng từ trên bức hoạ chuyển đến trên mặt Lam Hi Thần, nói: "Ngươi...Vì sao hoạ ta?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi