[HI TRỪNG] HI NGÂM VỊ VÃN



Lâm tiểu thư vẫn đang tranh luận với mọi người, "Xin hỏi thế nào là mỹ? Hồng y yểu điệu là mỹ, khí vũ hiên ngang cũng là mỹ, nhã chính đoan phương là mỹ, tiêu sái ngông nghênh cũng là mỹ, ôn văn tao nhã mỹ, nghiêm trang đứng đắn cũng là mỹ.

Thế gian này điều tốt đẹp nghìn nghìn vạn vạn, sao có thể giới hạn chỉ để nói về nữ tử!"
Lâm tiểu thư nói năng thẳng thắn chính trực, có người thấy nàng dung mạo diễm lệ liền cười trêu nói: "Vị công tử này tại sao không hoạ cô nương ngươi, nếu như hoạ cô nương, cũng nhất định giành được đệ nhất."
"Vị công tử này bên người có giai nhân không hoạ, lại hoạ một nam tử, cái gọi là người giống như hoạ, hoạ tựa như người, công tử đối với người trong bức hoạ...dường như không phải bình thường."
Lâm tiểu thư trong lòng hồi hộp một chút, làm sao, có rõ ràng như vậy sao? Nàng vờ khụ một tiếng nói: "Đừng cố nhằm vào y, ta chỉ hỏi các người, bức hoạ này có xứng đệ nhất hay không?"
Đám người lại bắt đầu tụ lại thảo luận, mà Lam Hi Thần cùng Giang Trừng hai người làm như không thấy, chỉ nhìn lẫn nhau, Giang Trừng nghi hoặc nói: "Ngươi vì sao hoạ ta? Ngươi lúc nào thấy qua...bộ dạng ta như vậy?"
Lam Hi Thần khẽ thở dài nói: "Ngươi có còn nhớ không? Đây là vào lúc nào, ở đâu?"
Giang Trừng hiển nhiên là không nhớ, quãng thời gian thiếu niên vô ưu của hắn từ sau khi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe học liền kết thúc, từ sau khi đó cũng không còn từng khoái hoạt như vậy, phảng phất như bỏ xuống tất cả trách nhiệm cùng gian khổ, chỉ còn lại nhẹ nhàng cùng mềm mại.
Lam Hi Thần theo dõi hắn, tựa như biết được hắn suy nghĩ, gật đầu nói: "Từng có, tất cả trên bức hoạ, đều là ta tận mắt nhìn thấy."
Giang Trừng bị nhìn chăm chú đến tim đập lỡ một nhịp, tựa hồ có thứ gì muốn phá đất mà ra.
Lam Hi Thần nói: "Vào thời điểm Xạ Nhật chi chinh, một đêm khuya nào đó, tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi rồi, ta một mình tuần đêm, gặp được ngươi, khó được ngươi thoải mái thư thái, liền không quấy rầy ngươi."
Một rặng mây hồng phủ lên gò má Giang Trừng, bộ dạng này bị người nhìn thấy thật sự là quá mất mặt! Hắn đường đường Tông chủ một môn y dung không chỉnh ôm một con chó nhỏ còn ra thể thống gì! Lam Hi Thần vậy mà còn hoạ ra để mọi người nhìn, hắn vội bước gần vài bước nói: "Ngươi mau thu nó lại! Ngươi! Ngươi vẫn chưa trả lời, vì sao hoạ ta!"

Lam Hi Thần cười nói: "Ngươi nói rồi mà."
Giang Trừng:?
Lam Hi Thần: "Khiến người vui vẻ."
Giang Trừng còn chưa phản ứng lại, khiến Lâm tiểu thư vui vẻ hoạ hắn làm gì?
Lam Hi Thần đối với hắn chậm chạp không hiểu dở khóc dở cười, vừa muốn đáp lời, bên kia tiếng ồn ào lại truyền đến.
Có một lão giả chậm rãi nói: "Hoang đường, nam tử nên làm quân tử, nên đỉnh thiên lập địa, kiên cường quyết đoán, thẳng thắn kiêu ngạo, sao có thể khen rẳng mỹ."
"Cổ hủ!" Lâm tiểu thư đang muốn phản bác, bị Lam Hi Thần ngăn lại, Lam Hi Thần hành lễ nói: "Chúng ta đi ngang nơi này, không muốn quấy rầy đến các vị, quả thực xin lỗi, hoạ tranh chỉ vì yêu thích, nếu để nổi lên tranh cãi liền không đẹp rồi, chúng ta cũng không muốn so sánh với người khác, bây giờ sẽ rời đi."
Lão hủ kia phẩy tay áo hừ lạnh một tiếng: "Không biết điều, nhỏ tuổi vô tri cũng dám đến đây hồ nháo."
Lâm tiểu thư vô cùng phẫn nộ, Trạch Vu Quân sáng tựa minh châu sao có thể để cho phàm phu tục tử vô lễ như vậy, vừa định phát tác, đã có người giành trước nàng.
Giang Trừng lúc này lạnh lùng nói: "A, tài không bằng người còn chết không thừa nhận, các ngươi như vậy còn muốn dựng đài thi đấu? Ta xem lần sau còn ai dám tới, tới rồi cũng bị các ngươi kiếm cớ đuổi đi, vậy không bằng các ngươi tự mình ở nhà chơi, muốn hạng mấy liền hạng mấy."
Lâm tiểu thư phụ hoạ: "Đúng vậy đúng vậy, có thể xem tranh của Trạch Vu Quân chúng ta là vinh hạnh của các người!"
Lão đầu bị tức nghẹn, run run chỉ vào bọn họ: "Ngươi ngươi ngươi!"
Lam Hi Thần thu lại bức lại, chắn trước mặt Giang Trừng, nói: "Lão tiên sinh, thẩm mỹ của mỗi người đều khác nhau, ở trong lòng ta, bức hoạ này, người trong bức hoạ này là đẹp nhất, ta vốn cũng không định ở đây làm triển lãm, mượn hoạ cụ của các vị ta rất cảm tạ, cáo từ." Dứt lời, chuyển qua Giang Trừng đang sửng sốt ở phía sau, kéo tay hắn liền đi.

Bên ngoài trà lâu là một con đường nhỏ quanh co, Lam Hi Thần kéo tay Giang Trừng đi phía trước, Lâm tiểu thư theo phía sau cảm thấy vô cùng đáng tiếc, tuy rằng có thể cùng hai vị Tông chủ cùng đi dạo vô cùng khó có được, nhưng dường như đã đến lúc nàng nên rời đi rồi.
Lâm tiểu thư nói: "Giang Tông chủ, Lam Tông chủ, hôm nay ta vô cùng cao hứng, có điều ta nên quay về rồi, hi vọng lần sau lại có thể cùng hai vị ngồi xuống đàm luận một lần."
Giang Trừng vốn đang đầy bụng nghi hoặc lúc này mới phát hiện tay mình còn đang bị kéo lấy, liền tránh ra, nói: "Ta đưa ngươi trở về."
Lâm tiểu thư vội vàng xua tay nói: "Không cần đâu, thị tùng của ta đang chờ ở gần đây, ta cùng bọn họ trở về là được.

Giang Tông chủ yên tâm, bên Thái nãi nãi ta ứng phó được, canh giờ còn sớm, cơ hội khó được, Giang Tông chủ vẫn là cùng Lam Tông chủ du ngoạn một phen, cảnh đêm Mi Sơn cũng là vô cùng mỹ lệ."
Giang Trừng vẫn muốn nói chuyện, Lam Hi Thần lại giành trước hắn một bước, đối Lâm tiểu thư cung kính thi lễ nói: "Như vậy liền đa tạ Lâm tiểu thư."
Lâm tiểu thư công thành lui thân.
Giang Trừng nói: "Trạch Vu Quân thật sự quá nhàn rỗi chạy đến đây du ngoạn?"
Lam Hi Thần không đáp lại, chỉ đối hắn híp mắt cười, nhìn có vẻ tâm tình rất tốt, "Ban nãy đa tạ ngươi."
Giang Trừng bị y cười đến chẳng hiểu sao đỏ mặt, lại đầu óc mơ hồ, "Tạ cái gì?"
"Tạ ngươi ban nãy bảo vệ ta."

Giang Trừng xoay người tránh khỏi tầm mắt y vẫn luôn nhìn chăm chú vào mình nói: "Đó tính là bảo vệ gì chứ, ngược lại là ngươi, ngươi cho dù không muốn chịu thua, cũng không nên nói như vậy." Ai là người đẹp nhất trong lòng y chứ, thật sự là...không biết xấu hổ.
"Hửm? Ta nói gì rồi?"
Giang Trừng nguýt y một cái, không để ý y nữa, trực tiếp đi về phía trước.
Lam Hi Thần theo sát không rời, "Giang Tông chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Giang Trừng mặt không cảm xúc, "Đói rồi, ăn cơm."
"Được rồi, chúng ta đến tiệm nào?"
Giang Trừng suy nghĩ một chút, nói: "Ban nãy bọn họ thi đấu phần thưởng là cái gì đó? Không phải chỉ là đi Đệ Nhất Lâu uống rượu sao, thật coi là chuyện to tát, chúng ta bây giờ liền đi uống mười vò Tuý Hoa Tiên!"
Lam Hi Thần lại cười, đây không phải là vẫn đang tức giận sao, có điều mười vò Tuý Hoa Tiên...sợ là có chút khó khăn.
Đệ Nhất Lâu là danh lâu ở địa phương, tên đặt cũng đủ bá khí, món ăn thượng giai, hương rượu thuần mỹ, dẫn đến khách nhân như mây.

Lam Hi Thần thấy không còn chỗ trống đã muốn kéo hắn đi, Giang Trừng cứng rắn quyết tuyệt nói: "Chờ!"
Đợi một hồi, cuối cùng cũng có bàn trống, tiểu nhị tới mời bọn họ vào bàn, Giang Trừng nói: "Có phải có một đám xú văn nhân cầm bức hoạ đến uống rượu miễn phí?"
Tiểu nhị thấy hắn khuôn mặt tuấn mĩ nhưng khẩu khí bất thiện, cẩn thận nói: "Là...có, công tử, ngài là...!cùng đến với bọn họ?"
Giang Trừng xì một tiếng, "Ai cùng với bọn họ", hắn ném một nén bạc qua, nói: "Sắp xếp cho ta bàn bên cạnh bọn họ, yên tâm, không gây sự, chỉ ăn cơm uống rượu."
Tiểu nhị vui cười hớn hở thu bạc, đem bọn họ tới một bàn trống, bàn bên cạnh là một bàn lớn, quả nhiên ngồi mấy gã văn nhân ban nãy, bao gồm cả vị lão giả kia.


Trừ bọn họ, còn có mấy nam tử thô tráng ngăm đen ăn vận như võ tướng, có lẽ là do vị văn nhân đạt đệ nhất ban nãy mời tới.
Một nhóm người đang cao hứng uống rượu, chỉ là Giang Trừng và Lam Hi Thần quá nổi bật thu hút tầm mắt, rất nhanh đã bị nhìn thấy.
Giang Trừng dưới các loại ánh mắt của bọn họ thản nhiên ngồi xuống, lại ném cho tiểu nhị một món hời nói: "Đến mười vò Tuý Hoa Tiên, còn có món gì nổi danh đều dọn lên."
Tiểu nhị cười hớn hở đi rồi, Giang Trừng thấy Lam Hi Thần vẫn còn đứng nói: "Ngồi a Trạch Vu Quân, hôm nay ta mời khách, muốn ăn gì uống gì cứ việc nói."
Lam Hi Thần theo hắn, cười nói: "Được."
Giang Trừng thật ra làm một môn Tông chủ, không cần thiết vì những chuyện nhỏ nhặt tính toán với người khác, nhưng Lam Hi Thần lại hết sức được lợi, bởi Giang Trừng đang vì bản thân mà bất bình.

Y nhìn những hành động có chút trẻ con này của hắn, nội tâm như được từng dòng nước ấm dội qua, Giang Trừng nhìn qua cũng là dáng vẻ tâm tình rất tốt, điều này nói lên hắn cũng không có buồn bực chuyện mình vẽ hắn, thậm chí y có thể lý giải rằng Giang Trừng rất cao hứng y vẽ hắn.

Nghĩ như vậy, Lam Hi Thần có chút kích động lên.
Giang Trừng thấy y lại nhìn mình chăm chú, "Trạch Vu Quân, ngươi nhìn ta làm gì, dùng bữa a." Ánh mắt Lam Hi Thần dường như có chút thay đổi, nhu hoà như cũ, nhưng dường như có thêm mấy phần ngọt ngào quyến luyến.
Giang Trừng đôi mắt hơi chuyển, nhất định là bản thân nghĩ nhiều rồi, hắn mở ra một vò rượu, vò rượu cũng không lớn, hắn nâng lên trực tiếp uống mấy ngụm, sảng khoái thở ra một hơi.
Giang Trừng lại mở ra một vò, đẩy đến trước mặt Lam Hi Thần, "Trạch Vu Quân, cùng uống.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi