HIỂU CHÂU BÙI THẤT - HOA LÝ

Hắn giáng một cái tát vào mặt ta, khiến ta loạng choạng, rồi lạnh lùng mắng: "Sói con không thuần hóa được."

Bị đánh bất ngờ, tuy biết rõ hắn đang diễn trò, nhưng trong lòng ta vẫn dâng lên cỗ phẫn hận.

Ta quay đầu lại, nhìn hắn với ánh mắt âm trầm: "Thuần hóa được là chó! Ta đường đường là người, dựa vào cái gì phải làm chó cho ngươi, ta khinh!"

Uyên Nam Đôn tuy vẫn còn đề phòng Bùi Diệu, nhưng không lập tức trở mặt, chỉ nói: "Hạ Diên, tránh ra, để chúng ta lục soát người nàng ta xem còn manh mối nào khác không."

Nhưng Bùi Diệu lại túm lấy cổ áo ta, mạnh mẽ kéo ta khỏi tay hai người kia, rồi kiêu ngạo ngẩng cằm, lạnh lùng nói: "Nữ nhân của A Sử Na Hạ Diên ta, dù có lục soát người, cũng phải do ta tự mình làm."

Không để ai kịp phản ứng, hắn hất đổ đồ ăn thức uống trên bàn, ấn ta lên đó, rồi xé rách vạt áo ta.

"A..." Ta kêu lên thảm thiết, liều mạng giãy giụa, vừa đạp hắn vừa hét lớn: "Cẩu Đột Quyết, cút ngay! Ta không phải nữ nhân của ngươi! Phu quân của ta là anh hùng cái thế, ngươi là cái thá gì, ngươi cũng xứng sao!"

Bùi Diệu nhanh chóng khống chế tay chân ta, khiến ta không thể cựa quậy được nữa.

Hắn đè c.h.ặ.t t.a.y chân ta, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Phu quân? Châu Châu còn có phu quân nào nữa? Chính là hắn phái ngươi đến, nằm dưới thân nam nhân khác để lấy lòng, hòng dò la tin tức sao? Loại cầm thú không bằng này, ngươi còn coi hắn là phu quân, đồ tiện nhân!"

Ta chẳng biết nghĩ đến điều gì, trong lòng bỗng dâng lên nỗi chua xót, nước mắt tuôn trào, gắng gượng gào lên: "Chàng ấy không có! Là ta tự nguyện thay chàng ấy chia sẻ nỗI lo! Ngươi là thứ gì, ngươi không xứng xách giày cho chàng ấy! Ta sống là người của chàng ấy, c.h.ế.t là quỷ của chàng ấy, bất kể ngươi làm nhục ta thế nào, trong lòng ta cũng chỉ có một mình chàng ấy!"

"Tốt lắm, hôm nay ta sẽ cho mọi người xem thử, rốt cuộc ai mới là nam nhân của ngươi!"



Bùi Diệu thô bạo túm lấy hai chân ta kéo mạnh xuống dưới, hai tay giật phăng quần ta.

"A..." Ta thét lên một tiếng thảm thiết, vội vàng đưa tay che hạ thân.


Nỗi kinh hoàng trong khoảnh khắc ấy khiến ta cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt.

Liệu Bùi Diệu có thực sự là Bùi Diệu?

Hắn đang toan tính điều gì, và sẽ tàn nhẫn đến mức nào?

Đây có còn là một màn kịch nữa hay không?

Nếu hắn thật sự, nếu hắn thật sự...

Ta sẽ đối diện với chính mình như thế nào trong tương lai?

Ta hoảng loạn nhìn quanh, chỉ thấy những khuôn mặt ngập tràn dục vọng, ánh mắt say rượu và bàn tay đầy dơ bẩn vươn về phía ta.


Chủ nhân của những bàn tay đó miệng la lớn: "Lại đây, các huynh đệ tìm giúp ngươi."

Ta hét lên thảm thiết như tiếng lợn bị chọc tiết, ra sức đá và đ.ấ.m những tên Đông Các dâm ô đó. Bọn chúng cười phá lên, ngay lúc đó một quả pháo hiệu b.ắ.n vọt lên không trung, đốt cháy đỉnh trại, để lại một lỗ hổng lớn trước khi hòa vào màn đêm.



Khoảnh khắc ấy trong mắt ta như trôi qua cực kỳ chậm. Ta có thể nhìn rõ từng biểu cảm thay đổi trên gương mặt của mọi người, thấy rõ ánh sáng lạnh lẽo của thanh đao bên hông Bùi Diệu khi hắn rút ra, và nhìn thấy những tên kia lần lượt ngã xuống.

Uyên Nam Đôn nằm trên mặt đất, c.h.ế.t không nhắm mắt, đám nữ kỹ hoảng loạn, la hét thất thanh.

Ta lúc này mới hoàn hồn, vội vàng bò dậy, chỉnh trang lại y phục rồi trốn vào một góc khuất.

Bùi Diệu tay cầm loan đao, đang giao đấu với thị vệ của Uyên Nam Đôn.

Người nọ võ nghệ cao cường, ngay cả Bùi Diệu cũng phải chật vật mới chống đỡ được.

Bùi Diệu bỗng hét lớn: "Chủ tướng của ngươi đã chết, nếu trở về cũng khó tránh khỏi cái chết, hà tất phải liều mạng!"

Tên thị vệ này chính là người đệ đệ cùng cha khác mẹ của Uyên Nam Đôn.

Trước giờ ta chỉ thấy hắn nhu nhược, không ngờ võ công lại cao cường đến vậy.

Hắn rưng rưng nước mắt: "Mẹ và muội muội ta đều đang ở trong thành, ta không thể rút lui."

Bùi Diệu vung đao ép hắn vào góc tường, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn: "Ngươi không phải đối thủ của ta. Nhưng ta yêu thích người tài giỏi, không muốn g.i.ế.c ngươi. Chỉ cần ngươi chịu quy hàng Đại Đường, ta sẽ dốc sức bảo vệ mẹ và công chúa của ngươi, cũng sẽ không để binh sĩ cướp phá trong thành. Ngươi cũng sẽ được thoát khỏi thân phận tiện dân, nếu lập được công lao, được phong quan tước, mẹ ngươi cũng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, thậm chí cưới công chúa cũng không phải là không thể."

Ánh mắt người nọ bỗng chốc hoảng loạn: "Ta... Ta không tin. Ta là người Đông Các, sinh ra đã là nô lệ thấp hèn..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi