HIỂU CHÂU BÙI THẤT - HOA LÝ

Bùi Diệu mỉm cười: "Ở Đại Đường ta, người Thổ Phồn có thể thành thân cùng công chúa, thường dân áo vải có thể làm quan to, người Tân La, Oa quốc cũng có thể vào triều làm quan. Ngươi là người Đông Các thì có gì khác biệt?"

Sắc mặt hắn ta lộ vẻ giằng xé: "Ngươi... Ngươi đã g.i.ế.c huynh trưởng của ta..."

Bùi Diệu thản nhiên hỏi: "Hắn có xem ngươi là huynh đệ hay không?"

Nước mắt người Đông Các tuôn rơi, hắn nhắm chặt hai mắt, buông xuôi sự phản kháng, thanh đao rơi xuống đất.

Bùi Diệu lại hất hàm ra hiệu: "Nhặt đao lên, lát nữa, hãy chĩa nó vào ta."

Người nọ kinh ngạc trợn tròn mắt: "Đây là ý gì?"

Bùi Diệu khẽ nhếch môi cười: "Trong quân có nội gián, chúng đã g.i.ế.c c.h.ế.t huynh trưởng của ngươi là Uyên Nam Đôn, ngươi đã dẹp yên được cuộc binh biến này, hãy tự mình xin vào Thiên Nhạc dâng tù binh."

Người Đông Các càng thêm hoang mang: "Ngươi tin ta?"

Bùi Diệu đáp chắc nịch: "Tin."

Hắn vốn là một nô lệ người Đông Các, luôn khúm núm, giấu mình, chẳng dám lộ diện, vậy mà chỉ bởi một câu nói này, trong mắt hắn bỗng lóe lên tia sáng.

Lúc này, hai người cải trang thành người Thổ Phồn xông vào lều, là thị vệ của Bùi Diệu.

Bùi Diệu nắm lấy tay ta, vuốt ve mái tóc ta, nói: "Kế hoạch có biến, Châu Châu, nàng đi trước đi, ta sẽ tìm cách đến hội hợp với nàng sau."



Ta gật đầu lia lịa, nước mắt nóng hổi tuôn rơi: "Chàng nhất định phải đến đó."

Ngay sau đó, Bùi Diệu thở dài, đao sáng loáng như rồng bay, trong chớp mắt đã kết liễu toàn bộ đám vũ nữ đang run rẩy.

Bên ngoài bóng người lay động, người Đông Các kia vội vàng kề đao vào cổ Bùi Diệu, hai người cùng nhau bước ra ngoài nghênh chiến, ta và mấy thị vệ thừa cơ chạy trốn theo hướng khác.

Chạy chưa được bao xa, quân truy đuổi đã ập tới.

Một thị vệ kéo ta chạy như bay về phía trước, một thị vệ khác đi đoạn hậu, chúng ta đang hối hả tiến lên thì bỗng thấy phía trước cũng xuất hiện một toán lính Đông Các giáp trụ sáng choang.

Đúng lúc tiến thoái lưỡng nan, bỗng nghe thấy một tiếng huýt sáo từ đằng xa vọng lại, trên đỉnh chiếc lều cao nhất của doanh trại có một người đang đứng, nhìn thân hình, chính là Bùi Diệu, nhìn kỹ hơn, ta phát hiện trong tay hắn đang xách một cái đầu người, chủ nhân của cái đầu ấy, chính là Uyên Nam Đôn!

Một người khác cao lớn vạm vỡ nhanh chóng leo lên đỉnh lều, cùng Bùi Diệu giả vờ đánh nhau ba trăm hiệp, cuối cùng "khống chế" được Bùi Diệu, kề đại đao lên cổ hắn.

Thừa dịp quân địch đang vây công chúng ta bị thu hút sự chú ý, hai thị vệ bên cạnh ta liền dẫn ta xông pha về phía trước, liều mình mở một con đường máu, giữa đường cướp được mấy con chiến mã, cuống cuồng chạy trốn.

Trên đường chạy trốn, ta ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy lửa đang thiêu rụi doanh trại, khói lửa ngút trời.

Theo kế hoạch ban đầu, sau khi thoát khỏi doanh trại sẽ có người đến tiếp ứng chúng ta, chúng ta cũng đã phát tín hiệu, nhưng đến điểm hẹn rồi lại chẳng thấy ai.

Quân truy đuổi lại ập đến.

Bất đắc dĩ, chúng ta đành tiếp tục chạy về phía biển, cướp một chiếc thuyền đánh cá rồi nhanh chóng rời đi.

Bọn chúng b.ắ.n vài mũi tên về phía chúng ta, định xuống biển đuổi theo thì thấy phía doanh trại bốc lên những cột khói đen dày đặc.



Quân địch không đuổi theo nữa mà quay ngựa trở về ứng cứu.

Thuyền nhỏ của chúng ta không dám cập bờ, chỉ đành men theo bờ biển đi về phía nam, cố gắng tìm cách hội quân với lực lượng hải quân, nhưng vẫn không có kết quả.

Mười mấy ngày qua, chúng ta phải xuống biển mò cá để sống qua ngày, lại dùng cách lấy nước ngọt bằng vỏ sò của ta để có nước uống.

Tuy rằng đã trốn thoát, nhưng đêm đó m.á.u chảy thành sông, đêm đó lửa cháy ngút trời, đêm đó Bùi Diệu đè lên người ta, nỗi sợ hãi khi bị hắn xé rách y phục, đêm đó vô số bàn tay dơ bẩn vươn tới, tất cả đều trở thành ác mộng, dai dẳng không dứt, khiến cho ta vốn đã đau buồn vì lênh đênh trên biển lại càng đêm đêm mất ngủ.

Trong cơn mơ màng, ta lại chìm vào giấc mộng.

Ta thấy một tòa thành kiên cố, ngoài thành tiếng la g.i.ế.c vang trời, trong thành quân lính sẵn sàng nghênh chiến, vậy mà có kẻ đã cắm quân kỳ Đại Đường lên lầu thành.

Ta lại thấy Bùi Diệu, hắn vung đao c.h.é.m bay đầu một người.

Giữa cảnh c.h.é.m g.i.ế.c kinh hoàng, ta lao về phía Bùi Diệu, nhưng ngay khi sắp chạm vào vạt áo hắn thì bị đánh thức bởi cú va chạm khi thuyền cập bờ.

Trong cơn mê man, ta dường như thấy hắn quay lại nhìn ta, vẻ mặt xa lạ, tràn ngập sát ý lạnh lùng.

Bàn tay ta vươn ra rồi lại buông thõng xuống.

Tỉnh dậy, ta thấy ánh bình minh le lói, mặt biển xanh thẳm lấp lánh ánh mặt trời như dát vàng, sóng lớn vỗ bờ, vài con chim biển chao liệng trên bầu trời.

Hai thị vệ nói, chúng ta đã cắt đuôi được quân địch, hãy lên bờ thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi