HOA HỒNG ĐEN: NỔI LOẠN VÀ SA ĐOẠ

Nóng! Nóng quá! Tại sao lại nóng như vậy chứ?


Một tầng mồ hôi mỏng rịn ra trên trán Hắc Ly. Cái nóng trong cơ thể khiến cô khó chịu lôi kéo váy áo mong tìm được chút hơi mát. Đôi mắt mơ màng chậm rãi mở ra.


Nơi này là đâu?


Trần phòng màu trắng được hoạ tiết từ thời Hy Lạp cổ ngay tức khắc lọt vào tầm nhìn. Hắc Ly gắng gượng chống tay ngồi dậy quan sát xung quanh.


Dựa theo bối cảnh của căn phòng, tám phần chỗ này là khách sạn. Nhớ tới việc vừa xảy ra, cô bất giác rùng mình.


Vẫn biết Thẩm Chi Lăng vốn chẳng bao giờ làm được chuyện gì tốt đẹp, nhưng Hắc Ly không ngờ bà ta dám cả gan hạ thuốc ngay trong nhà hàng đông người. Mà cô, mang tâm lý đề phòng, lại lần nữa chẳng tránh khỏi bất cẩn.


Cảm giác khô nóng bất ngờ bùng lên trong cơ thể. Cả người Hắc Ly gần như vô lực. Tay chân bủn rủn, không ngừng run lẩy bẩy. Đầu óc choáng váng.


Điều hòa rõ ràng chạy rất mạnh, cớ gì cô càng cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bốc hoả?


Hắc Ly làm gái nhảy ở hộp đêm Phú Hào một thời gian khá dài. Theo chân Lữ Anh Hồng, cô cũng hiểu vài thủ đoạn của khách đối với các đào.


Hắc Ly thở ra từng hơi nặng nề. Cô biết bản thân xong rồi. Nhất định thứ bị cho vào ly nước không chỉ có thuốc ngủ.


Khả năng cao là thuốc kích dục!


Vậy ý đồ của Thẩm Chi Lăng...


Có tiếng mở cửa phòng.


"Đại ca nhìn xem, cô ả đó không lừa chúng ta. Quả thật là một mĩ nữ." Giọng nói mang đầy ý dâm tà bất ngờ của đàn ông vang lên sau lưng Hắc Ly.


Cô quay phắt người lại, liền thấy được bốn gã đàn ông dáng vẻ thô kệch đang đứng bên giường. Chúng dùng ánh mắt thèm thuồng dung tục soi mói từng đường trên cơ thể cô.


Một lão béo đầu trọc, một gã cao kều và một gã lùn da đen nhẻm.


Trong lòng Hắc Ly rung lên từng hồi chuông cảnh báo nguy hiểm. Cô lùi dần về phía đầu giường, lạnh nhạt hỏi: "Mấy người là ai?"


Thực ra nếu để ý kỹ, rất dễ dàng nghe được giọng cô đang run run. Nhưng lão béo, và cũng chính là đại ca không hề quan tâm. Hiện tại, lão đang bị thân hình của tiểu mĩ nhân trước mặt mê muội.


Lão xoa xoa hai bàn tay múp míp vào nhau, mồm nhe ra làm lộ hàm răng xỉn màu: "Tiểu mĩ nhân hỏi ngốc quá! Bọn anh là người sẽ 'vui vẻ' với em đêm nay chứ còn ai nữa!"


Dứt lời, bọn chúng nhìn nhau cười khà khà. Càng nghe càng thấy buồn nôn phát tởm.


"Đại ca, mĩ nữ này, anh cứ chơi trước. Chơi cho thật sảng khoái đi anh!"


"Chú yên tâm. Anh chơi xong sẽ không thiếu phần chú và A Khang. Mĩ nữ ngon nghẻ anh em ta phải cùng hưởng chứ."


Đoạn đối thoại của chúng khiến Hắc Ly muốn ói mửa. Nhịn xuống sự khó chịu, cô lần nữa lên tiếng: "Kẻ kia trả cho các người bao nhiêu tiền. Tôi trả gấp ba con số đó!"


Đúng là giọng điệu của người có tiền, hét giá chẳng thèm suy nghĩ.


Nhưng Hắc Ly đã lầm một điều. Đám ô hợp trước mặt cần sắc hơn cần tiền. Lão béo hỉ hả đáp: "Mĩ nữ xinh đẹp, anh đây tiền không thiếu. Đêm nay sẽ cho em sung sướng!"


Nói rồi, lão không chờ được nhào về phía Hắc Ly.


"Roẹt!!!"


"Á!"


Tiếng xé vải chói tai. Hắc Ly run sợ thét lên. Nguyên nhân do lão béo giơ tay xé bỏ một góc váy của cô, lộ ra một phần dây áo lót.


Chẳng chần chừ, lão ta định xé tiếp. Tuy nhiên, dường như trong những tình huống nguy hiểm, bản năng sinh tồn của con người sẽ tự động bộc phát. Chỉ mong muốn thoát thân, Hắc Ly không chút do dự cắn một cái cực đau lên tay lão ta.


"Aaaa!"


"Con đi.ếm thúi này!" Lão béo vì đau mà văng tục. Bàn tay múp míp tát không thương tiếc vào mặt cô.


"Chát!!!"


Âm thanh bạt tai giòn giã. Lực đạo mạnh đến nỗi hất Hắc Ly đập đầu vào thành giường. Cơn đau váng tận óc. Hai mắt cô nhoè đi.


Nhưng đây không phải lúc ngồi chờ chết. Hắc Ly cắn răng đứng dậy, vội vàng lao ra ngoài.


Tên đen lùn nhanh tay túm lấy mái tóc dài của cô. Da đầu bị căng đến tê dại.


"Mày thật không biết điều!"


Hắc Ly chúi người né tránh khỏi bàn tay còn lại của gã quơ tới. Cô giơ chân đá mạnh lên chân gã. Bị ăn đau, gã lập tức buông lỏng, thừa cơ cho cô bỏ chạy.


"Lũ ngu, mau bắt nó lại!" Giọng lão béo tức giận.


Phòng khách sạn rộng lớn, cô gắng gượng đi nhanh đến chỗ cửa. Bất quá ông trời không có mắt. Cánh cửa này, phải dùng thẻ để mở.


Hắc Ly thật muốn chửi thề. Ngoái nhìn phía sau, hai tên kia đã sắp đuổi tới. Bám lấy tia hi vọng cuối cùng, cô vội vàng đi vào nhà vệ sinh ngay bên cạnh, sau đó khoá chốt.


"Này con nhãi kia, mau mở cửa ra!"


"Đừng để tao phải ra tay!"


"Rầm! Rầm! Rầm!"


Tiếng chúng quát, còn có tiếng đập cửa cực kì khó chịu.


Hắc Ly sợ hãi lùi dần xa cánh cửa. Trên bệ rửa mặt có một con dao gọt hoa quả chẳng biết ai để quên, cô không chút do dự cầm lấy nó.


Cơ thể đột ngột lại cảm thấy bức bối do tác dụng của thuốc kích dục. Đầu óc càng lúc càng choáng.


"Phập!" Hắc Ly mím môi, liều mạng đâm mạnh con dao vào đùi mình.


Máu đỏ nhanh chóng thấm đẫm chiếc quần bò trắng. Vết thương ở đùi và đầu cộng lại khiến cô tỉnh táo không ít.


Nhưng Hắc Ly vẫn sợ lắm!


Gặp hiểm cảnh này, ai chẳng sợ. Huống chi là một thiếu nữ. Ba tên khốn kia còn ở đó, mà cô liệu có thể chống đỡ được bao lâu?


Từng người trong số chúng đều không bằng nổi một góc của Trình Đế Uy. Bị bọn chúng nhúng chàm, cô thà rằng chết đi luôn.


Bất ngờ nghĩ tới Trình Đế Uy, đôi mắt Hắc Ly thoáng chốc trở nên đỏ ửng. Hai tay nắm chặt con dao.


Trình Đế Uy, anh ở đâu? Cứu em với!


"Rầm! Rầm! Rầm!"


Tiếng động càng thêm dồn dập. Là hai gã kia đang dùng sức phá cửa.


Rốt cuộc, cánh cửa không chịu được sức của hai người đàn ông. Nó bật tung ra, kêu 'Rầm' một tiếng thật to.


Lão béo lúc này đang đứng trước cửa, sau lưng lão là hai gã đàn em.


"Mẹ kiếp, ông đây hôm nay phải 'chơi' mày cho đã!" Nhớ việc mình vừa bị cắn, lão ta hét to với Hắc Ly: "Nhất định phải dạy dỗ mày!"


"Đừng có lại đây!" Khi lão tiến một bước, Hắc Ly liền quát: "Nếu mày dám bước tiếp, tao sẽ chết cho mày xem!"


Bị dồn tới đường cụt, chỉ có thể chó cùng dứt giậu. Mất hết nỗi sợ, đôi mắt Hắc Ly lộ ra sự hung ác. Con dao sắc nhọn đặt ngay cổ.


Hiển nhiên, hành động của cô có tác dụng. Ba người chúng hơi khựng lại. Nhưng lão béo vẫn chưa từ bỏ, nhấc chân ý đồ bước tiếp.


Nhận ra lão định làm gì, Hắc Ly nghiến răng: "Mày đến, tao cắt đứt động mạch!"


Cô nở nụ cười điên dại: "Cùng lắm thì chúng mày theo tao xuống địa ngục mà thôi."


Lời nói nhẹ tựa lông hồng. Hắc Ly dùng sức ấn nhẹ con dao.


Máu!
Một giọt lại một giọt trào ra.


Đột nhiên, ngoài cửa chính có tiếng đập. Theo đó là giọng của Thẩm An Kỳ: "Chị cả An Nhiên, chị có ở trong không? Chị trả lời em đi. Chị ơi!"


"Gọi gì nữa. Quản lý, mau mở cửa!" Hình như là tiếng Phong Dực.


"Nhưng mà..."


"Chớ giông dài, tin tôi cho ông ăn kẹo đồng không?" Còn cả Phong Khải.


Chưa để đám lão béo định thần, cửa phòng có tiếng quẹt thẻ, rồi rất nhanh bị đẩy sang.


Trình Đế Uy là người xuất hiện trong tầm mắt Hắc Ly đầu tiên. Trên mặt hắn chứa đầy nét lo lắng hiếm gặp, khi nhìn thấy cô, lại trở nên sững sờ.


Cô gái của hắn, bộ dạng bây giờ thật sự thê thảm. Trên trán, trên đùi và cả trên cổ đều có máu. Là loại máu tươi đỏ thẫm làm người ta hoảng sợ. Mái tóc mềm mại của cô đã rối tung. Quần áo xốc xếch khó coi. Mặt mũi thì tái nhợt, hiển nhiên bị dọa khiếp vía.


"Trình Đế Uy!" Trông thấy hắn, đôi môi Hắc Ly mấp máy gọi tên. Con dao trong tay bị buông lỏng, rơi xuống nền nhà lạnh băng tạo thành âm thanh 'leng keng' sắc lạnh.


Trình Đế Uy vội vàng đi đến bên Hắc Ly. Hắn khoác lên người cô chiếc áo vest của bản thân. Nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, chất giọng bỗng ấm áp lạ thường: "Ly, em đừng sợ. Anh tới rồi."


Em đừng sợ. Anh tới rồi.


Chỉ hai câu sáu chữ đơn giản, không phải lời đường mật hay dỗ dành nhưng lại làm bao nhiêu cảm xúc tiêu cực bay biến, khiến Hắc Ly thấy yên tâm vô cùng.


Cô gục đầu lên bờ vai quen thuộc, nước mắt không thể kìm nén chảy ra, giọng nói nhỏ dần: "Thật tốt quá! Anh đã đến."


(Miêu: Lần đầu viết tình huống này nên có chút bỡ ngỡ. Nếu thấy lủng củng chỗ nào mọi người bỏ qua nhé!)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi