HOA HỒNG TRAO KỀN KỀN


Giang Lăng đi theo Giang Thiệu Quân tới khu vực nghỉ ngơi bên cạnh.
Giang Thiệu Quân căn dặn thư ký chuẩn bị trà nước, sau đó ông ta quay đầu nhìn sang Giang Lăng, giọng điệu có phần dịu đi: “Con qua công ty sao không báo trước với ba một tiếng?”
Giang Lăng đi thẳng vào vấn đề: “Ba, đề nghị tuần trước của con, ba suy nghĩ thế nào rồi?”
Giang Thiệu Quân dừng một chút rồi dời tầm mắt: “Chuyện này… ba đã thương lượng với một vài thành viên hội đồng quản trị, bọn họ đều cho rằng không thích hợp lắm.”
Đề tài vừa thay đổi, ông ta nhấn mạnh khuyên bảo sâu xa: “Lăng Lăng à, việc này ba còn phải nghĩ cách, ba xin lỗi, con không nhất định được tiến vào tập đoàn.

Hơn nữa con là một đứa con gái, vào tập đoàn làm gì, vất vả lắm, ở nhà yên tâm làm cô cả không tốt sao?”
Giang Lăng nói: “Ba, con tiến vào tập đoàn cũng là vì mau chóng giải quyết chuyện tập đoàn Chu thị.

Vả lại con cũng muốn giảm bớt chút gánh nặng cho ba.

Dù sao sau này trong nhà chỉ có con và em gái, chẳng lẽ ba muốn nuôi bọn con cả đời?”
“Cái này,” Giọng điệu Giang Thiệu Quân hơi thay đổi, “Nuôi thì nuôi, ba cũng không phải không nuôi nổi hai đứa.”
Giang Lăng tiến lên khoác cánh tay ông ta: “Nhưng mà con không muốn để ba quá vất vả.” Cô làm như lơ đãng hỏi, “Đúng rồi ba, gần đây có phải ba đang cạnh tranh dự án Tinh Hồ Loan không?”
Giang Thiệu Quân sửng sốt, ông ta quay đầu nhìn cô, nhíu mày nói: “Con làm sao biết được?”
“Là vào lúc vòng bán kết con vô tình nghe người ta nhắc tới.

Dự án này hình như tập đoàn Chu thị cũng tham gia.” Giang Lăng nói úp mở.
Giang Thiệu Quân hỏi tới: “Con còn nghe được bọn họ nói gì?”
“Lúc ấy con cách khá xa, không nghe được nhiều lắm.”
Giang Thiệu Quân nhíu mày.
Không đợi ông ta lên tiếng, Giang Lăng còn nói: “Nhưng mà ba, nếu con có cách giúp ba lấy được dự án này thì sao?”
Giang Thiệu Quân bỗng ngẩng đầu: “Con nói cái gì?”
“Con có thể có cách gì?” Ông ta hiển nhiên không tin.
“Ba, con hiểu, ba không cho con tiến vào tập đoàn là lo lắng con chưa đủ năng lực.” Giang Lăng lấy lùi làm tiến, “Song, dù sao ba vẫn nên cho con một cơ hội thử thách, đúng không?”
Cô khựng lại, rồi nói tiếp: “Hơn nữa ba là tổng giám đốc, chẳng lẽ sắp đặt một chức vị nhỏ bé còn phải bị những người khác hãm chân sao? Chuyện này cũng không hợp lý cho lắm.”

Giang Thiệu Quân chần chừ: “Để ba nghĩ đã…” Ông ta đặt hai tay ra sau lưng, đi từng bước thong thả qua lại, sau đó ông ta dừng bước chậm chạp cất tiếng, “Con muốn vào tập đoàn cũng được, nhưng ba có một yêu cầu.” Ông ta nhìn thẳng Giang Lăng, “Sau khi nhận chức con phải dọn về nhà họ Giang.”
Giang Lăng nhướng mày đồng ý: “Được.”
Giang Thiệu Quân còn nói: “Còn nữa, cho dù con là con gái của ba, ba cũng không thể cho con bất cứ ưu đãi nào, bằng không những vị quản lý cấp cao khác sẽ có ý kiến.”
Giang Lăng biết nghe lời: “Con đương nhiên hiểu được, ba hãy yên tâm.”
“Ba tạm thời sắp đặt chức vị trợ lý cho con, con hãy đi theo…” Giang Thiệu Quân gọi thư ký, “Thư ký Đồng.”
“Giang tổng, có việc gì cần căn dặn ạ?”
Giang Thiệu Quân nhìn sang Giang Lăng, giới thiệu: “Đây là thư ký Đồng Giai Dao, sau này con đi theo cô ấy học tập đi.”
Là vị thư ký ban nãy chuẩn bị trà nước.
Giang Lăng ung dung thản nhiên thu hồi ánh mắt đánh giá, cô cười nói: “Thư ký Đồng, chào cô, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Đồng Giai Dao gật đầu với cô: “Chào cô Giang.”
Chào hỏi xong Giang Lăng lại quay đầu nhìn Giang Thiệu Quân: “Vậy hôm nay con dọn về nhà trước, ngày mai lại đến làm thủ tục nhận chức.”
Giang Thiệu Quân thờ ơ gật đầu: “Đi đi.”
Rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, chờ cánh cửa đóng lại Giang Lăng xoay người gọi lại Đồng Giai Dao sắp bỏ đi.
“Thư ký Đồng.”
Đồng Giai Dao dừng bước, cô ta quay đầu lại lễ phép nói: “Cô Giang còn có việc gì sao?”
Giang Lăng nói: “Sau này tôi phải đi theo thư ký Đồng học tập, thư ký Đồng không cần khách khí như vậy, đối xử với tôi giống như những người khác là được.”
Không đợi Đồng Giai Dao đáp lại, cô nói thêm: “Cũng sắp trưa rồi, có rảnh cùng nhau ăn một bữa cơm không? Tôi muốn tâm sự với thư ký Đồng.”
Đồng Giai Dao sửng sốt.
***
Tại nhà hàng kiểu Tây gần tập đoàn Giang thị.
Nhạc nhẹ êm dịu trầm lắng quanh quẩn bên tai, nhưng trái tim Đồng Giai Dao vẫn chưa bình tĩnh lại.
“Cô Giang, cô muốn nói gì với tôi?” Cô ta điềm tĩnh hỏi.
Giang Lăng khuấy trà sữa trong cốc, cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trẻ trước mặt: “Thư ký Đồng, cô đi theo ba tôi cũng mấy năm rồi nhỉ?”
Đồng Giai Dao ngớ ra, nói: “Tôi làm việc tại tập đoàn Giang thị đã được năm năm.”.

Google ????rang này, đọc ngay không q????ảng cáo ⩵ Tr????mTr ????yện.????n ⩵

“Thế à? Năm năm, rất lâu.” Giang Lăng vừa cười vừa nói, “Cô ở bên cạnh ba tôi làm việc nhiều năm vậy, ba tôi nhất định rất tín nhiệm cô nhỉ?”
Đồng Giai Dao khựng lại: “Giang tổng rất nhiệt tình đối với công nhân viên.”
“Thư ký Đồng, cô xuất thân từ nông thôn đúng không?”
Giang Lăng chậm rãi nói: “Tốt nghiệp ngành thương mại trường đại học A, trong nhà chỉ có mẹ và em trai, em trai còn đang học cấp ba, một mình cô ở thành phố lớn dốc sức làm việc còn phải chu cấp cho gia đình và em trai đi học, vất vả lắm phải không?”
Đồng Giai Dao cầm cốc nước thủy tinh trước mặt, đối diện cô: “Cô Giang nói vậy là có ý gì?”
Giang Lăng điều chỉnh tư thế ngồi, dáng dấp thanh thản: “Cô đi theo ba tôi nhiều năm vậy chắc là cũng biết ít nhiều về tình huống gia đình của chúng tôi.

Ngoại trừ tôi và em gái thì ba tôi thực ra còn có một đứa con trai riêng.

Mà cô đi theo ông ta nhiều năm vậy, đến giờ vẫn chỉ là một thư ký.” Giang Lăng mang ý khác, “Cho dù cô cố gắng thế nào cũng chẳng thể ngồi vào vị trí kia.”
Đồng Giai Dao thay đổi sắc mặt: “Cô Giang, tôi không hiểu ý của cô.

Xin lỗi không tiếp chuyện được.” Cô ta đứng dậy định bỏ đi.
Giang Lăng gọi cô ta lại: “Thư ký Đồng, cho dù ba tôi đã từng hứa hẹn gì với cô, nhưng với sự hiểu biết nhiều năm của cô về ba tôi, ông ta đối với hai đứa con gái của mình như vậy, cô cho rằng ông ta thật sự sẽ hào phóng với cô ư?”
Đồng Giai Dao dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.
Giang Lăng đón lấy tầm mắt của cô ta, nói: “Thanh xuân có thể có bao nhiêu năm? Người đàn ông giống như ba tôi đều là kẻ ham mới chán cũ.” Cô dừng một chút, “Với năng lực của cô, cần gì phí thời gian cả đời trên người một ông già.”
Đồng Giai Dao đối diện cô một lúc, bình tĩnh hỏi: “Cho nên mục đích cô Giang tìm tôi là cái gì?”
Rõ ràng tuổi tác của cô ta lớn hơn, nhưng ở trước mặt Giang Lăng khí thế của cô ta lại thấp hơn một bậc.
Giang Lăng nở nụ cười: “Rất nhạy bén.” Cô nói ra mục đích, “Tôi cần một người có năng lực như thư ký Đồng ở bên cạnh, thứ Giang Thiệu Quân không thể đưa cho cô, cô có thể lấy từ chỗ tôi, dựa vào năng lực và bản lĩnh của bản thân cô.”
Đồng Giai Dao thì thào: “Năng lực và bản lĩnh của bản thân…”
Giang Lăng đúng lúc đưa ra một tấm giấy: “Đây là số điện thoại riêng của tôi, nếu cô suy nghĩ rõ ràng rồi thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.

Đương nhiên, cô cũng có thể nói cho ba tôi biết buổi gặp mặt hôm nay.

Nhưng mà…”

Giang Lăng tạm dừng vài giây, sau đó đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Lúc đi ngang qua quầy, cô tiện tay thanh toán.
Giang Lăng đẩy cửa đi ra nhà hàng, Đồng Giai Dao vẫn đứng tại vị trí ban đầu, cô ta nhìn tấm giấy trong tay mà thẫn thờ.

Giang Lăng nhoẻn miệng cười, thu hồi tầm mắt.
Người nhà họ Giang luôn một lòng đối với chuyện tình cảm, ở thế hệ này lại xuất hiện một hạt giống phong lưu như Giang Thiệu Quân.
Ba mẹ cô là liên hôn thương nghiệp điển hình, bọn họ không có cơ sở tình cảm, sau khi kết hôn vẫn giữ trạng thái vợ chồng ở bên ngoài, nhưng riêng tư thì tự ăn chơi.

Nhưng không ngờ rằng càng hoang đường hơn chính là Giang Thiệu Quân còn có một đứa con trai riêng xấp xỉ tuổi với em gái cô, Giang Tầm.

Giang Thiệu Quân chẳng hề che giấu chuyện này.
Cô đã biết từ rất lâu Giang Thiệu Quân trọng nam khinh nữ.

Ông ta luôn tính toán để lại tập đoàn Giang thị cho đứa con riêng của mình, mà cô và em gái chỉ là công cụ dùng để liên hôn củng cố gia tộc.

Với sự hiểu biết của cô về Giang Thiệu Quân, ông ta đã sắp đặt kịch bản sẵn từ trước.
Không công khai thân phận của cô, bảo cô giấu diếm thân phận tiến vào tập đoàn, nói hoa mỹ là “rèn luyện”.

Khi đó người trong tập đoàn đương nhiên sẽ suy đoán giữa cô và Giang Thiệu Quân có quan hệ không thể nói rõ.

Giang Thiệu Quân muốn lấy điều này để cô biết khó mà lui.
Sao cô lại cho ông ta thỏa nguyện chứ?
Cô khẽ nhếch khóe môi, đeo kính râm đi về phía ven đường.
Giải quyết xong vấn đề tập đoàn Giang thị thì đã đến lúc tới địa điểm tiếp theo.
Giang Lăng mở ra cửa xe của một chiếc taxi, cô ngồi vào hàng ghế sau.
Sau khi lên xe tài xế hỏi: “Thưa cô, xin hỏi muốn đi đâu?”
“Đến tập đoàn Chu thị, cảm ơn.”
***
Khi tới tập đoàn Chu thị thì đúng lúc hai giờ chiều.


Giang Lăng tiến vào đại sảnh lầu một, cô đi thẳng tới quầy lễ tân nói rõ mục đích đến.
“Xin chào, tôi tìm anh Ngôn Úc, trợ lý của Chu tổng các người.”
Lễ tân hỏi: “Xin hỏi cô có hẹn trước không?”
Giang Lăng cười cười: “Không có, chỉ là…áo của anh ấy bỏ quên ở chỗ tôi, tôi đến trả áo cho anh ấy.”
Lễ tân hơi ngẩn ra, ánh mắt đánh giá Giang Lăng thêm mấy phần sáng tỏ: “Xin chờ một chút, để tôi đi hỏi.” Nói xong cô ta lập tức gọi đường dây điện thoại nội bộ tới văn phòng tổng giám đốc.
Ngay sau đó, lễ tân trả lời: “Thưa cô, người ở văn phòng tổng giám đốc nói hiện tại trợ lý Ngôn không ở văn phòng, có điều anh ấy sẽ mau chóng trở về.

Nếu cô thấy tiện, có thể ngồi chờ ở khu vực tiếp khách trước một lúc.”
“Được, cảm ơn.” Giang Lăng gật đầu với cô ta rồi hướng về khu vực tiếp khách.
Thời gian chờ đợi lúc nào cũng dài đằng đẵng còn nhàm chán, Giang Lăng lấy ra di động, mở ra ứng dụng tin tức xem tin mới nhất.
Không biết qua bao lâu, cô nghe được âm thanh của lễ tân truyền đến: “Trợ lý Ngôn, bạn gái anh tới tìm anh.”
Bạn gái?
Động tác của Giang Lăng khựng lại, cô theo bản năng ngẩng đầu, không hề bất ngờ chạm vào tầm mắt của Ngôn Úc.
Ngôn Úc dừng bước, hơi kinh ngạc.

Nhưng vẻ kinh ngạc này chỉ lướt qua trong giây lát, mà trong ánh mắt anh có thêm mấy phần thăm dò.
Hôm nay Ngôn Úc mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, thắt cà vạt, nằm trên khuỷu tay là chiếc áo vest, dáng dấp nghiêm chỉnh.
Giang Lăng đứng dậy mỉm cười với anh: “Anh Ngôn.”
Cô làm như không có việc gì.
“Đi theo tôi.” Ngôn Úc hờ hững ném ra một câu, rồi nhấc chân đi về phía thang máy.
Giang Lăng mau chóng bắt kịp.
Chờ cửa thang máy khép lại, Giang Lăng thấy Ngôn Úc bấm nút đi thẳng lên tầng cao nhất, đây dường như là thang máy riêng, bên trong không có ai khác.
Lúc này không ai lên tiếng, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng cây kim rơi xuống đất.
Bấy giờ Giang Lăng mới có thời gian quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Ngôn Úc nghiêng đầu nhìn cô: “Cô Giang hình như rất tò mò về nơi này?”
Giang Lăng cười cười, nói: “Lần đầu tiên đi thang máy ở đây, tôi đương nhiên hơi tò mò.”
“Vậy cô Giang có ý kiến hay gì đối với tập đoàn chúng tôi không?”
Giang Lăng không thay đổi sắc mặt: “Rất đẹp, đại sảnh rộng rãi rất khí thế, tầng lầu cũng cao hơn trụ sở chính của tập đoàn Giang thị.”
“Thế à?” Ngôn Úc cất tiếng chầm chậm, “Nói mới nhớ, cô Giang trở thành bạn gái tôi hồi nào? Sao tôi không biết nhỉ?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi