HOA HỒNG TRAO KỀN KỀN


Giang Lăng nở nụ cười, âm thanh ôn hòa: “Tôi cũng rất bất ngờ, có lẽ bọn họ hiểu lầm.”
Ngôn Úc khẽ nhìn sang cô: “Hiểu lầm?” Anh lặp lại hai chữ này, cười khẩy, “Cho nên mục đích cô Giang tới đây hôm nay là gì?”
Giang Lăng đón nhận ánh mắt anh, cô đưa túi giấy qua tự nhiên hào phóng đáp lại: “Tôi đến trả lại áo cho anh.”
Áo vest đã giặt sạch gấp lại ngay ngắn đặt trong túi giấy.
Ngôn Úc vươn tay nhận lấy, nhưng khi anh cầm túi giấy Giang Lăng vẫn chưa buông tay, đầu ngón tay của Ngôn Úc khó tránh khỏi chạm vào tay cô.
Tầm mắt hai người đối diện nhau, Giang Lăng làm như không có gì buông ra túi giấy, dời đi tầm mắt.
Ngôn Úc thu tay về, anh cũng nhìn sang phía trước: “Chẳng phải cô Giang đã nói đến ngày chung kết mới trả lại cho tôi sao?”
Giang Lăng nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Anh Ngôn không trả lời vấn đề của tôi ở trên wechat, tôi cũng không chắc hôm đó anh Ngôn có đến tham dự không, vậy nên tự chủ trương qua đây tìm anh.” Không đợi anh tiếp lời, cô còn nói, “Tôi đến trả áo cho anh, thuận tiện muốn mời anh một bữa cơm, không biết tôi có vinh hạnh đó không?”
Ngôn Úc không nói gì.
Thang máy vẫn đang chạy lên.
Giang Lăng không nhận được đáp án cũng chẳng để ý: “Nếu anh Ngôn không thích, vậy tôi cũng không miễn cưỡng.”
Cô ngẩng đầu nhìn con số đang thay đổi trên màn hình LED, cô chuyển đề tài: “Hiện tại anh Ngôn muốn dẫn tôi đi gặp Chu tổng ư?”
Ngôn Úc dường như mới lấy lại tinh thần, hờ hững nói: “Cô Giang, tôi nhớ hôm qua tôi đã nói với cô, dạo này Chu tổng không có thời gian để hẹn gặp.”
Giang Lăng hỏi: “Vậy Chu tổng lúc nào mới có thời gian?”
Câu trả lời của Ngôn Úc rất chính thức: “Chúng tôi không có quyền can thiệp vào việc riêng của Chu tổng.”
“Ngay cả anh Ngôn cũng không biết sao?” Giang Lăng nhướng mày, “Ban nãy anh Ngôn bảo tôi bắt kịp, tôi còn tưởng là việc gì gấp.

Nếu không có việc gì vậy tôi về trước.”
“Về phần hiểu lầm ban nãy, tôi sẽ đến bàn lễ tân làm sáng tỏ.” Cô vươn tay, giả vờ muốn bấm nút.
Ngôn Úc thong thả cất tiếng: “Tôi mời cô Giang qua đây thực ra còn có một việc.”
Giang Lăng khựng lại, thu tay về.

Cô nhìn Ngôn Úc: “Ồ, chuyện gì?”
Ngôn Úc cất tiếng chầm chậm: “Chuyện vào tối bán kết ‘cúp Hi Quang’, cô Giang cố ý làm rách váy của mình.”
Giang Lăng đón nhận ánh mắt hình như có thể nhìn thấu lòng người của anh, cô chẳng hề hoang mang: “Có chuyện này à? Sao tôi không biết nhỉ.”
Ngôn Úc nói: “Ngày đó cô Giang nói váy mình bị rách tại nơi thi đấu, không biết bị cái gì làm rách.

Chuyện này khiến tôi rất để ý.”
Vòng bán kết giải thi đấu vĩ cầm toàn quốc cúp Hi Quang được tổ chức tại khu nghỉ mát dưới trướng tập đoàn Chu thị.
“Là bên cung cấp nơi thi đấu, tập đoàn chúng tôi tuyệt đối không cho phép nơi này tồn tại mối họa ngầm loại này.

Cho nên sau khi trở về, tôi cố ý sai người kiếm tra máy quay hôm đó, tiến hành việc thẩm tra về sự nguy hiểm của tai họa ngầm.”
Anh dừng một chút, bờ môi mỏng hơi nhếch lên, anh cười như không cười nhìn cô: “Nhưng không ngờ rằng tôi chẳng tìm được thứ nghi vấn làm rách váy của cô Giang ở trong máy quay cùng ngày, vả lại tôi còn phát hiện một chuyện thú vị.”
“Thế à?” Giang Lăng chẳng để ý, cô cười nhẹ một tiếng, “Vậy thì thế nào?”
Ngôn Úc hạ giọng: “Cô Giang không sợ tôi nói ra chuyện đêm đó sao?”

Giang Lăng hỏi lại: “Vậy anh Ngôn muốn thế nào mới không nói ra chuyện này?”
Ngôn Úc nhướng mày: “Thế phải xem thành ý của cô Lăng.”
“Ồ?”
Giang Lăng nghiêng người về phía trước kề sát vào anh, đầu ngón tay cô khẽ khàng lướt qua khóe môi anh, cô càng kề sát hơn gần như muốn dính lên khóe môi anh.
Hơi thở hai người vương vít lẫn nhau.
“Thành ý sao?” Cô hạ giọng, “Cho nên anh Ngôn muốn phí kín miệng ư?”
Ánh mắt Ngôn Úc thoáng cái trở nên u ám lờ mờ.
Anh cụp mắt nhìn cô, âm thanh hạ thấp, giọng nói vô cớ hơi khàn khàn: “Cô có biết hiện tại cô đang làm cái gì không?”
Giang Lăng cảm nhận được cơ thể Ngôn Úc hơi cứng đờ trong khoảnh khắc này, cô cũng thấy rõ cảm xúc thay đổi trong mắt anh vào lúc ấy.
Khóe mắt Giang Lăng liếc thấy máy quay ở đầu thang máy, cô thu hồi ánh mắt, cười vui vẻ: “Biết chứ.”
Ngôn Úc im lặng vài giây, đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo.

Anh đè lại bả vai cô, chẳng hề do dự đẩy cô ra cách một khoảng cách.
Giang Lăng tỏ vẻ khó hiểu: “Anh Ngôn?”
Ngôn Úc chầm chậm ngước mắt lên đối diện đôi mắt cô, khóe miệng anh mang theo chút giọng mỉa mai: “Đây là tình cảm sâu đậm đối với Chu tổng mà cô Giang đã nói à?”
Sau vài giây hồi tưởng, cô nhận ra ý tứ trong lời nói của anh.
Giang Lăng nhướng mày không nói gì.
Màu mắt Ngôn Úc u ám: “Hay là nói cô Giang coi tôi là bữa ăn thay thế của Chu tổng?”
“Anh Ngôn cũng biết cụm từ ‘bữa ăn thay thế’ này ư?” Giang Lăng hơi bất ngờ, tỏ ra tò mò.
Ngôn Úc nói: “Cô Giang đã tiếp thu chín năm giáo dục phổ cập chưa?”
Giang Lăng hỏi: “Anh Ngôn có ý gì?”
Ngôn Úc liếc cô, âm thanh lạnh lùng: “Hễ là người đã tiếp thu chín năm giáo dục phổ cập thì nên biết ý nghĩa của cụm từ này.”
Giang Lăng: “…”
A.
Giang Lăng vẫn không thay đổi sắc mặt, cô cười nói: “Tại sao mỗi lần tôi nhắc tới Chu tổng, phản ứng của anh Ngôn đều lớn như vậy?”
“Anh Ngôn đây là…” Cô lại kề sát, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được mà hỏi, “Ghen sao?”
Ngôn Úc không chịu được sự mê hoặc của cô, anh hỏi thẳng: “Cô Giang, cô còn chưa trả lời vấn đề của tôi.”
“Anh Ngôn nhất định phải có được đáp án này ư?” Giang Lăng nhướng mày.
Ngôn Úc không nói gì.
Giang Lăng nở nụ cười: “Nếu vậy thì tôi nói thẳng.”
“Tôi có tình cảm sâu đậm đối với Chu tổng, việc này không phải giả.” Cô chuyển giọng ngay, “Nhưng mà, đối với anh Ngôn…” Cô khựng lại, cố ý nói chậm lại, “Tôi quả thật có âm mưu.”
Âm thanh không lớn, nhưng từng chữ một lọt vào trong tai Ngôn Úc một cách rõ ràng.
“Cô Giang.” Sau mấy giây trầm lặng, Ngôn Úc đột nhiên cất tiếng.
Giang Lăng thốt lên: “Hửm?”
“Lần sau xin đừng nói đùa như vậy nữa.” Âm thanh của Ngôn Úc không mang theo chút cảm xúc, “Nếu không…”
Giang Lăng hỏi: “Nếu không cái gì?”

Ngôn Úc đáp: “Tôi sẽ tưởng là thật.”
Sau vài giây giằng co, Giang Lăng lùi về sau mấy bước.

Lúc đứng lại tại chỗ, cô nở nụ cười áy náy với Ngôn Úc: “Xin lỗi, sau này tôi sẽ không nói đùa như vậy với anh Ngôn nữa.”
Không đợi Ngôn Úc đáp lại, Giang Lăng quay đầu nhìn con số phía trên, không nói gì thêm nữa.
Đinh ——
Qua nửa phút, thang máy tới tầng cao nhất.

Cánh cửa mở ra, văn phòng tổng giám đốc nằm ở tầng này.
Từ thang máy đi ra, dưới chân là tấm thảm, tấm thảm màu xám nhạt kéo dài đến mỗi một góc.
Bố cục của tầng cao nhất phân biệt rõ ràng, bên ngoài là khu vực trợ lý, kiểu khu văn phòng mở, bên phải là phòng tiếp khách và phòng họp, văn phòng tổng giám đốc ở tận cùng bên trong.
Có vài trợ lý đang bận rộn ở khu văn phòng.

Nhìn thấy Ngôn Úc, bọn họ đều bỏ xuống công việc trên tay, đứng dậy chào hỏi anh.
“Trợ lý Ngôn.”
“Trợ lý Ngôn.”
Ngôn Úc gật đầu, lập tức đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Giang Lăng ung dung thản nhiên quan sát sắc mặt và phản ứng của mỗi người ở đây.

Ai ai cũng mang thái độ cung kính, hình thành sự đối lập rõ ràng với thái độ của Ngôn Úc.

Thỉnh thoảng có tầm mắt đánh giá và tìm tòi ném qua, Giang Lăng âm thầm giấu cảm xúc ở đáy mắt, cô làm như không có gì đi theo anh tiến vào văn phòng.
Trong văn phòng tổng giám đốc to lớn không có một bóng người, yên tĩnh đến mức cây kim rớt xuống cũng nghe được.
Tổng thể văn phòng mang phong cách màu xám, cách trang hoàng gọn gàng súc tích, tận cùng bên trong là một mặt cửa sổ kính sát đất rộng rãi sáng sủa, lúc này màn đã kéo lại, tạm thời không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
“Nơi này là văn phòng của Chu tổng ư?” Giang Lăng quan sát mấy lần, rồi nhìn qua Ngôn Úc, cô có phần khó hiểu, “Chu tổng không gặp tôi, vậy anh Ngôn dẫn tôi lên đây làm gì?”
Ngôn Úc quay đầu nhìn cô, thong thả nói: “Chẳng phải cô đã nói muốn mời tôi ăn cơm à?” Nói xong anh xoay người đi về phía bàn làm việc.
Giang Lăng ngớ ra, cô cong khóe môi bắt kịp bước chân anh.
Cô đi tới trước bàn làm việc, nhìn Ngôn Úc hỏi: “Nhưng Chu tổng không ở đây, anh đưa tôi tới nơi này có thích hợp không?”
Ngôn Úc tháo ra cà vạt, tiện tay cầm áo vest và cà vạt cùng ném lên sô pha ở bên cạnh, giọng anh thản nhiên: “Trong khoảng thời gian Chu tổng vắng mặt, mọi công việc đều do tôi thay mặt xử lý.”
“Trong đó cũng bao gồm quyền sử dụng văn phòng.”
“Thế à?” Giang Lăng nhíu mày, “Vậy anh Ngôn lẽ nào muốn để tôi ở lại đây chờ anh tan tầm, sau đó mời anh ăn cơm?”
Ngôn Úc đón nhận ánh mắt hỏi dò của cô, anh hỏi ngược lại: “Bằng không thì sao?”
Giang Lăng gập ngón tay gõ trên mặt bàn, có chút bất mãn: “Anh Ngôn, thời gian của tôi cũng rất quý giá đó.”
Ngôn Úc nói từ tốn: “Coi như là điều kiện giữ bí mật, cô Giang thấy thế nào?”

“Được.” Giang Lăng nhìn thẳng anh, sau một hồi âm thầm tính toán, cô đồng ý.
Ngôn Úc ngồi bên bàn bắt đầu làm việc.
Giang Lăng không để ý tới anh nữa, cô quay đầu tiếp tục đánh giá văn phòng này.

Ánh mắt cô lướt một vòng trong văn phòng, rồi dừng lại giá sách nằm ở cạnh bàn làm việc: “Tôi có thể đọc sách trên đây không?”
Ngôn Úc ngước mắt nhìn cô một cái: “Cứ tùy tiện.”
Giang Lăng đi tới trước giá sách, ánh mắt tìm tòi một vòng, từ bên trong cô rút ra một quyển tiểu thuyết bản gốc tiếng Anh.

Cô cầm quyển sách ngồi trên sô pha bên cạnh, nghiêm túc bắt đầu đọc.
Văn phòng nhất thời trở nên im ắng, thỉnh thoảng có tiếng trang giấy lật qua.
Giữa hai người dường như vẽ ra một ranh giới, không can thiệp chuyện của nhau, chẳng ai làm phiền ai.
Không biết qua bao lâu, Ngôn Úc ngẩng đầu nhìn về phía Giang Lăng, cô im lặng ngồi trên sô pha thật sự đang đọc sách.
Hôm nay Giang Lăng mặc chiếc váy dài có dây đeo kiểu Bohemian, dây đeo dài mảnh, có lẽ vì đọc sách quá say mê, khi lật trang giấy dây đeo ở một bên tự nhiên tuột xuống bờ vai của cô.
Màu mắt Ngôn Úc hơi tối lại.

Anh đứng dậy, mới vừa cầm lên áo khoác ở sau lưng ghế thì ngoài văn phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Anh đi về phía cửa, khi đi ngang qua sô pha anh tiện tay ném áo khoác lên người Giang Lăng.
Giang Lăng: ……?!
Giang Lăng kinh ngạc cầm lấy áo khoác trên người, cô khó hiểu ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy được bóng lưng của Ngôn Úc.
“Vào đi.”
Có người đẩy cửa tiến vào.
“Chu…” Sau khi người tới đi vào dường như mới phát hiện Giang Lăng ở trong văn phòng, anh ta kinh ngạc trong phút chốc, nhưng phản ứng mau lẹ, “Chu tổng vừa gọi điện đến, ngày mai có cuộc họp thương nghiệp ở thành phố A, ngài ấy bảo anh cần phải đến nơi hẹn.”
Ngôn Úc nói: “Tôi biết rồi.”
Giang Lăng đang cầm áo khoác nhìn lướt qua hai người, cô bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó rồi đắp áo khoác lên người tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Ngôn Úc quay đầu liếc nhìn Giang Lăng một cái, anh dùng ánh mắt ra hiệu với nam trợ lý.

Anh ta hiểu ý, mau chóng lui ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau anh ta quay lại, đưa tới nước trà và bánh ngọt.
“Cảm ơn.” Giang Lăng lễ phép nói lời cảm ơn.
Chờ nam trợ lý rời khỏi, Ngôn Úc lại trở về bàn làm việc.
Văn phòng im ắng lần nữa.
Giang Lăng có chút không còn hứng thú, cô đọc mấy tờ lời cuối sách rồi khép lại quyển sách trên tay, sau đó đi về phía bàn làm việc.
Ngôn Úc nghe tiếng động bèn ngẩng đầu, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía cô.
Cô hỏi: “Tôi chợt nhớ ra một việc, anh Ngôn, Chu tổng có hài lòng với món quà đáp lễ lần trước của tôi không?”
Bàn tay cầm bút của Ngôn Úc khựng lại, anh không nói gì.
“Anh Ngôn?”
Ngôn Úc híp mắt, thốt ra từng chữ: “Chu tổng nói, ngài ấy rất không hài lòng.”
“Ồ.” Giang Lăng dường như hơi đăm chiêu.


Cô đứng tại chỗ, cũng không rời đi.
Ngôn Úc hỏi: “Cô Giang còn có việc?”
Giang Lăng dùng ánh mắt hứng thú quan sát Ngôn Úc: “Tôi đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể lấy đi anh Ngôn từ chỗ Chu tổng.”
Ngôn Úc nhướng mày.
Giang Lăng hỏi tiếp: “Anh Ngôn, có hứng thú làm trợ lý của tôi không?”
“Làm trợ lý của cô Giang?” Ngôn Úc dừng một chút, không khỏi cười khẩy, “Tôi sợ cô Giang không mời nổi tôi.”
Giang Lăng nói: “Không mời nổi ư? Nếu anh Ngôn bằng lòng làm trợ lý của tôi, tôi có thể cho anh Ngôn tiền lương gấp đôi.

Anh Ngôn, anh thấy sao?”
“Xin lỗi, tôi tạm thời không có dự định đổi công việc.” Ngôn Úc từ chối dứt khoát.
Giang Lăng cười nhẹ: “Không ngờ anh Ngôn trung thành với Chu tổng như vậy, tôi càng cảm thấy hứng thú với anh Ngôn rồi đấy.”
Ngôn Úc nhướng mày: “Hứng thú về phương diện nào?”
“Đương nhiên là năng lực làm việc của anh Ngôn.” Giang Lăng nhếch khóe môi, hỏi ngược lại, “Bằng không còn có cái gì?”
Ngôn Úc nhìn cô chằm chằm mấy giây rồi nói: “Tôi cũng rất hứng thú đối với cô Giang.”
“Ồ?”
Ngôn Úc nói: “Tập đoàn chúng tôi vừa hay có một công ty phim ảnh, nếu cô Giang có dự định chuyển sang giới diễn xuất, tôi có thể giúp cô móc nối quan hệ.”
“Anh Ngôn nói đùa, tôi không có dự định chuyển sang giới diễn xuất.” Giang Lăng làm bộ không nghe thấy sự châm biếm trong lời nói của anh, cô nói, “Vậy tôi không quấy rầy anh làm việc nữa.”
Cô đang muốn trở về đọc sách thì lúc này có tiếng chuông di động vang lên.
Là di động của Ngôn Úc ở trên bàn.
Ngôn Úc chỉ nhìn lướt qua rồi bấm nút tắt.
Giang Lăng theo bản năng hỏi: “Sao anh không bắt máy?”
“Là điện thoại làm phiền.”
Ngôn Úc chỉnh di động sang chế độ im lặng, anh tiện tay ném vào ngăn kéo.

Giang Lăng cũng không nghĩ nhiều, cô trở lại ngồi xuống sô pha, tiếp tục đọc quyển tiểu thuyết kia.
Mười phút sau, lại vang lên tiếng gõ cửa phòng.
Người vào vẫn là nam trợ lý ban nãy, anh ta nhìn người bên trong một cái, chần chừ cất tiếng: “Trợ lý Ngôn, cuộc họp bên kia sắp bắt đầu rồi, anh bên này…”
Ngôn Úc ngẩng đầu: “Cuộc họp?”
Nam trợ lý cúi đầu: “Vâng, là cuộc họp vừa tạm thời định ra.”
Ngôn Úc đứng lên nói với Giang Lăng: “Tôi đi qua đó rồi về, cô đừng chạy loạn.”
Giang Lăng nhíu mày: “Anh Ngôn, tôi cũng không phải trẻ con.”
Ngôn Úc theo nam trợ lý rời khỏi văn phòng.
Đứng tại chỗ không người, Ngôn Úc hỏi: “Chuyện này là sao?”
Nam trợ lý nhanh chóng đưa qua di động, cụp mắt nói: “Chu tổng, là cô Chu Vận Ninh, cô ấy bắt anh phải nhận máy.”
Ngôn Úc liếc anh ta, anh cầm lấy di động lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Chu Dư Ngôn!” Một giọng nữ hổn hển từ di động truyền ra, “Vì sao anh tắt điện thoại của em!”
Ngôn Úc hờ hững: “Anh đã nói rồi, đừng gọi điện thoại cho anh vào thời gian làm việc.”
“Có phải anh bảo ba em khóa thẻ của em không!”
Ngôn Úc lạnh nhạt nói: “Thẻ của em bị khóa, không đi tìm ba em, tìm anh làm gì?”
Chu Vận Ninh càng giận hơn: “Khẳng định là anh chơi xấu! Bằng không tại sao ba em đột ngột khóa thẻ của em! Còn nữa, có phải anh biết em và chị Giang Lăng quen nhau nên cố ý tiếp cận chị ấy không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi