HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Lúc này, hai mắt Chu Hồng sáng rực lên.

Cái mồm giống như hai cái xúc xích chập vào nhau của hắn ta từ từ mở ra.

Kinh ngạc! Mừng rỡ!

Chu Hồng không ngờ rằng, ngoài Cố Ngôn Hi, lại có thêm một người đẹp tuyệt sắc nữa ở đây.

Hắn ta vội vàng bước nhanh tới chỗ hai người họ, sau đó chỉ vào Lý Phong nói: “Mày cút đi!”

Chu Hồng đã không thể chịu đựng được nữa rồi.

Trên đường tới đây, tiếng rên sung sướng của Chu Du Trinh ở trong phòng không ngừng vang vọng bên tai hắn ta.

Sau đó, tiếng hát của Cố Ngôn Hi phát ra từ đài phát thanh trên xe hơi.

Từ từ, tiếng kêu của Chu Du Trinh đã được thay thế bằng giọng hát của Cố Ngôn Hi.

Bây giờ toàn thân Chu Hồng đã rạo rực đến khó chịu.

Không ngờ rằng ở đây, lại gặp được thêm một người phụ nữ xinh đẹp như Hứa Mộc Tình, hắn ta càng thêm ngứa ngáy.

Hắn ta lập tức đuổi hết những người không liên quan trong phòng ra ngoài.

Hắn ta muốn từ từ thưởng thức hai cơ thể xinh đẹp này!

Chu Hồng gầm lên một tiếng.

Nhưng Lý Phong chỉ ngồi bất động ở đó.

Chu Hồng trở nên mất kiên nhẫn.

Hắn ta đứng trước mặt Lý Phong, vênh váo nhìn anh: “Lời tao nói mày không nghe thấy à?”

“Bây giờ lập tức cút ra khỏi văn phòng này cho tao!”

Lý Phong lúc này mới hơi ngẩng đầu, bình thản hỏi: “Vì sao tôi phải nghe lời anh?”

“Bởi vì tao là Chu Hồng!”

“Tao là phó giám đốc công ty giải trí thời không Hoa Hạ”.

“Tao là người của gia tộc Chu Thị”.

Lý Phong quay đầu lại hỏi Hứa Hạo Nhiên: “Người này nói gia tộc nuôi lợn gì cơ, em đã nghe qua bao giờ chưa?”

Hứa Hạo Nhiên sắc mặt lo lắng, vội vàng nói: “Anh rể, anh nghe nhầm rồi, bọn họ không phải nuôi lợn”.

Chu Hồng thấy Lý Phong ăn mặc bình thường, hơn nữa lại còn chưa từng nghe thấy gia tộc Chu Thị, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.

Còn Hứa Hạo Nhiên thì rất thông minh nhanh nhẹn, sau khi hắn ta nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá cậu ta một lượt.

Chu Hồng thầm nghĩ: “Thằng nhóc này khá mồm mép”.

Tốc độ uốn lưỡi chắc là nhanh lắm đây.

Có thể thu nhận thành thuộc hạ của mình, sau đó dâng lên cho cô ba.

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Chu Hồng.

Hứa Hạo Nhiên lại bổ sung một câu: “Anh rể, vừa nãy bọn họ nói bọn họ là lợn”.

“Anh nhìn người này xem, đầu béo tai to, chính là một con lợn”.

“Mẹ mày, muốn chết đúng không!”

Chu Hồng tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, lập tức gầm lên.

Vệ sĩ phía sau nhanh chóng xông vào.

“Bộp!”

“Bộp!”

“Bộp!”

Tiếng đấm đá không ngừng vang lên.

Chu Hồng vẫn chưa kịp phản ứng thì đám vệ sĩ phía sau đã kêu lên và bay ra khỏi văn phòng.

Những tên vệ sĩ này ngã xuống hành lang, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngớt.

Chu Hồng không ngờ Lý Phong lại đánh giỏi như vậy, hắn ta vội vàng lùi ra sau vài bước, chỉ tay vào Lý Phong nói.

“Mày dám đánh người của gia tộc Chu Thị, mày chết chắc rồi, chúng mày hôm nay chết chắc rồi!”

Nói xong, Chu Hồng lại nhìn về phía Cố Ngôn Hi: “Cô Cố, tôi cho cô cơ hội cuối cùng”.

“Bây giờ cô nên ngoan ngoãn đồng ý ký hợp đồng”.

“Còn nếu không thì rất nhanh thôi, gia tộc họ Uông sẽ cử người đến”.

“Đến lúc đó, đến cơ hội phản kháng cũng không có đâu”.

“Bọn họ sẽ đưa cô đến phía Bắc, để chôn cùng với thi thể cậu Uông đã chết kia!”

“Bây giờ cô và những người bên cạnh cô, lập tức quỳ xuống dập đầu, tôi có thể sẽ tha thứ cho cô”.

“Nếu không thì….”

Chu Hồng chưa kịp nói xong thì Lý Phong đã đứng trước mặt hắn ta, đưa tay ra bóp chặt miệng của Chu Hồng.

Chỉ nghe thấy âm thanh “Ặc, ặc ặc”.

Lý Phong bóp chặt khuôn mặt to béo của Chu Hồng và nhổ từng chiếc răng của hắn ta ra.

Vì để không ô nhiễm môi trường, Lý Phong vỗ nhẹ vào miệng Chu Hồng.

Tất cả những chiếc răng vừa nhổ ra đều bị Chu Hồng nuốt hết xuống.

Nhổ hết răng và nuốt hết chúng!

Chu Hồng che miệng, cơn đau dữ dội đến mức hắn ta không thể hét lên thành tiếng.

Hắn ta nhìn mọi người bằng ánh mắt vô cùng nham hiểm, đưa theo đám vệ sĩ nhanh chóng chạy đi.

Chu Hồng vội vàng chạy xuống dưới tầng, trốn vào trong xe.

Hắn ta lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho nhà họ Uông.

Trong tin nhắn toàn là dấu chấm than.

Giết chết bọn chúng cho tôi!

Giết chết bọn chúng!!

Giết chết tất cả những đứa trong công ty giải trí này!!

Cùng lúc đó, điện thoại di động nhận được tin nhắn này rung nhẹ trên sàn gỗ kiên cố của một khách sạn hạng sang.

Tuy nhiên, không ai nhặt nó lên.

Bởi vì bên cạnh chiếc điện thoại di động này, đã có hàng chục xác chết nằm la liệt!

Tất cả những tên côn đồ mà nhà họ Uông phái đến lần này.

Ngoại trừ những tên đã đến Đông Hải, tất cả những người còn lại đều ở đây.

“Cái gì mà gia tộc lớn phía Bắc cơ chứ, không chịu nổi một đòn!”

Vương Tiểu Thất vẩy mạnh con dao khiến cho những vết máu đang lăn dài trên con dao văng ra ngoài.

Sau đó cẩn thận dùng khăn trắng lau những vết máu còn sót lại.

Cam Hưng Bá đứng bên cạnh Vương Tiểu Thất.

Cam Hưng Bá ôm bụng nói với Vương Tiểu Thất: “Đánh xong một trận, bỗng nhiên thấy đói quá! Chúng ta đi ăn hải sản đi”.

Vương Tiểu Thất tức giận liếc nhìn hắn: “Ông đây không có tiền”.

“Sao cậu lại không có tiền được! Rõ ràng tôi nhìn thấy trong ví của cậu có mấy trăm tệ cơ mà”.

Trong khi nói, Cam Hưng Bá vươn tay định móc túi quần Vương Tiểu Thất.

Thân hình Vương Tiểu Thất bỗng lóe lên, cậu ta nhanh chóng chạy tới một góc cách đó mười mấy mét.

“Này! Từ Phú Châu đến đây, suốt cả dọc đường, tiền ăn tiền ở của anh đều do tôi chi”.

“Anh không phải Mãnh hổ Phú Châu gì đó sao, sao đến tiền ăn cơm cũng không có thế?!”

“Tiền tôi lấy được từ nhà họ Tôn đều đã ăn sạch rồi!”, Cam Hưng Bá ranh mãnh nói.

Vương Tiểu Thất lườm hắn cháy mắt.

Cậu ta bây giờ đánh không lại Cam Hưng Bá, kết cục của cuộc phản kháng là cậu ta nằm dài trên đất.

Cậu ta không ngừng thầm than thân trách phận, không hiểu sao mình lại đen đủi như vậy, gặp phải tên da mặt dày chỉ biết ăn như thế này!

“Được rồi, được rồi, chúng ta đi ăn cơm”.

“Tuy nhiên, số tiền còn lại tôi phải dùng để mua hoa cho bạn gái”.

“Tôi mời anh đến một nhà hàng đồ ăn nhanh ở gần đây, chứ tôi không có đủ tiền ăn hải sản”.

Hai người Vương Tiểu Thất và Cam Hưng Bá giống như hai người bạn đang nói chuyện, thong thả quay người rời đi.

………

“Anh nói cái gì? Đám côn đồ nhà họ Uông phái tới đều chết hết rồi sao?”

Bên trong văn phòng ở trên tầng cao nhất của tòa nhà.

Chu Du Trinh sau khi biết tin, dùng chân đá con chó đang quỳ dưới chân cô ta sang một bên.

Cô ta tức giận vớ lấy chai rượu vang đắt đỏ trị giá hàng trăm nghìn ném xuống đất.

“Vô dụng!”

“Nhà họ Uông đó không phải tự xưng là gia tộc ở phía Bắc sao?”

“Sao lại nuôi nhiều loại vô dụng thế!”

Đứng sau nhà họ Uông là nhà họ Hầu – một trong số bốn gia tộc lớn ở phía Bắc.

Nhà họ Hầu và nhà họ Chu có quan hệ thông gia với nhau.

Cô ba nhà họ Chu đã đính hôn với cậu tư nhà họ Hầu.

Lần này, Lão Lục dắt theo một đám thuộc hạ tới Thành Hải.

Vừa tới đã liên hệ với Chu Hồng.

Chu Hồng ngoan ngoãn như chó, hỏi thăm xem có việc gì cần hắn ta cống hiến sức lực hay không.

Vì vậy bây giờ mới xảy ra chuyện như thế này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi