HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Vốn dĩ, Chu Hồng nghĩ, vị đại tông sư Lão Lục này một khi đã ra trận có thể dễ dàng quét sạch toàn bộ Thành Hải và cả vùng đất cấm Đông Hải.

Kết quả không ngờ rằng, Lão Lục đã bỏ mạng ở vùng đất cấm Đông Hải.

Nhìn thấy Chu Du Trinh tức giận đùng đùng, Chu Hồng cũng không dám nói gì.

Miệng của hắn ta đã hết sưng.

Răng đã bị Lý Phong nhổ mất một nửa, bây giờ lúc nói chuyện nước dãi không ngừng chảy ra!

Hắn ta đảo mắt, lại lập tức nghĩ ra một ý tưởng xấu xa khác.

“Cô ba, những người ở phía Bắc vốn dĩ không đáng tin”.

“Những tên côn đồ mà các gia tộc nhỏ đó nuôi không khác gì những tên côn đồ ngoài xã hội”.

“Các cao thủ của nhà chúng ta đều ở phía Nam, bây giờ phái người qua đó mời nhị lão gia, thủ tục khá rắc rối”.

“Tôi cảm thấy, chúng ta nên phải tự dựa vào ưu thế của mình”.

Chu Du Trinh nhếch đôi lông mày tỉa gọn của mình lên, nhìn Chu Hồng.

“Ý của anh là gì, mau nói cho tôi biết”.

“Con ả đáng chết Cố Ngôn Hi này, cô chủ đã nể mặt cô ta lắm rồi, cô ta lại không biết điều”.

“Vậy thì bây giờ cô chủ hãy cào nát mặt cô ta ra đi!”

“Cô ba, người trong làng giải trí quan tâm nhất điều gì?”

Chu Du Trinh không cần suy nghĩ, trả lời một cách thản nhiên: “Danh tiếng”.

“Đúng vậy, chúng ta chỉ cần một cái ngoắc tay là có thể hủy hoại danh tiếng của Cố Ngôn Hi”.

“Đừng nói đến mở buổi hòa nhạc, khiến cô ta không còn mặt mũi nào ra khỏi nhà luôn”.

“Đợi đến lúc đó, Cố Ngôn Hi sẽ quỳ rạp dưới chân cô ba đây, và li3m sàn nhà mà cô đã dẫm lên như một con chó”.

Chu Du Trinh gật đầu: “Ý này hay, anh lập tức đi làm ngay đi!”

Chu Hồng lập tức quay người.

Khi hắn ta bước tới cửa, giọng nói của Chu Du Trinh đột nhiên vang lên sau lưng hắn.

“Nếu như anh làm không tốt chuyện này, anh phải li3m sạch sàn toilet cho tôi!”

Chu Hồng rùng mình toàn thân, vội vàng bước ra ngoài.

Lúc này, hắn ta không dám lơ là.

Bởi vì hắn ta biết rằng Chu Du Trinh trước nay là người nói được làm được.

Ngay sáng sớm hôm sau, tiêu đề tin tức đã nổ ra một tin chấn động.

“Cố Ngôn Hi, người được mệnh danh là nữ thần quốc dân lại có quan hệ tình cảm với bảy, tám người đàn ông cùng một lúc!”

Tin tức này đi kèm với hai hình ảnh.

Trong bức ảnh, một người phụ nữ đang có những hành động mờ ám với mấy người đàn ông trong một căn phòng nhỏ.

Không nhìn rõ gương mặt người phụ nữ, chỉ có một tấm ảnh chụp đằng sau lưng.

Tuy nhiên, tiêu đề tin tức trực tiếp chỉ thẳng vào Cố Ngôn Hi.

Điều này đã tạo nên làn sóng dư luận mạnh mẽ.

Sau đó, lại có người tung tin.

“Tôi muốn vạch trần cái gọi là nữ thần quốc dân, cô ta chỉ là một con khốn lẳng lơ dựa vào những thủ đoạn bỉ ổi để quyến rũ đàn ông!”

Lại một tin tức bùng nổ khác được tung ra.

Trong vòng chưa đầy nửa ngày, nhiều mẩu tin tức tương tự lần lượt được tung ra.

Mà những nội dung đó, càng ngày càng quá mức chịu đựng, biến Cố Ngôn Hi trở thành một người phụ nữ vô cùng bẩn thỉu.

Quần chúng và những người hâm mộ không biết sự thật cũng bị dư luận dắt mũi và bắt đầu công kích Cố Ngôn Hi.

Sáng sớm, Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình cùng nhau lái xe đến tòa nhà văn phòng công ty giải trí của bọn họ.

Ngay khi Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình đẩy cửa bước ra khỏi xe.

Trong bụi cỏ cách đó không xa, một người đột nhiên nhảy ra.

Người đàn ông này xách một cái thùng trên tay.

Trong xô đầy ắp mực chim đen tuyền.

“Đồ đàn bà vô liêm sỉ, cút khỏi giới giải trí cho tao!”

Kèm theo tiếng la hét, người đàn ông đó nâng chiếc xô lên và định đổ vào người Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình.

Trong tích tắc, một bóng người vụt qua.

Bàn tay của Lý Phong lướt qua không khí và ấn vào thành xô với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy.

Chiếc xô hơi nghiêng.

Chiếc xô này úp ngược vào đầu người đàn ông đang lao tới.

Lúc này, hai thành viên trong đội nhanh chóng lao tới và ném người đàn ông này ra xa.

Cuộc tấn công này, mặc dù không thành công.

Nhưng Cố Ngôn Hi phát hiện ra, những người trong tòa nhà thường ngày luôn mỉm cười chào đón cô ta, bây giờ ánh mắt bọn họ nhìn cô ta khiên cố ta cảm thấy toàn thân khó chịu như bị kim châm.

Mọi người đều đang xì xào, bàn tán riêng.

Cố Ngôn Hi chưa bao giờ che giấu quá khứ của mình.

Rất nhiều người biết cô ta quê ở nông thôn.

Sau khi đến thành phố, công việc đầu tiên là làm nhân viên phục vụ trong một nhà hàng.

Cô ta đã phải trả giá rất nhiều cho sự nghiệp ca hát của mình.

Nhưng cô ta chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện gì bẩn thỉu hèn hạ như vậy cả.

Một cô gái lương thiện như thế, sau khi đọc được tin tức đó, phản ứng đầu tiên là bật khóc.

Trong văn phòng, Hứa Mộc Tình nắm chặt tay Cố Ngôn Hi.

Nội dung của những tin tức đó khiến cô tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng.

Hứa Mộc Tình nói với Lý Phong: “Những người này sao lại xấu như vậy?”

“Lẽ nào có quyền có thế thì hay ho lắm sao?”

“Cô chủ xuất thân từ gia tộc lớn là có thể tùy tiện ức hiếp người khác sao? Bọn chúng dựa vào đâu chứ!?”

Hứa Mộc Tình tức giận.

Hứa Mộc Tình một khi đã tức giận, tất nhiên hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Lý Phong ngoắc ngón tay với Vương Tiểu Thất.

Khi Vương Tiểu Thất đến gần, Lý Phong nói đơn giản vài câu.

Nghe xong, hai mắt Vương Tiểu Thất sáng rực lên!

“Đại ca, anh yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi!”

Cố Ngôn Hi bị công kích, đóng cửa không ra ngoài.

Còn Chu Du Trinh tổ chức một buổi họp báo rất hoành tráng.

Quy mô của buổi họp báo này vô cùng lớn..

Những người được mời đến đều là những người rất có tiếng trong xã hội.

Bao gồm những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong giới và cả những ngôi sao nổi tiếng lúc bấy giờ.

Còn nửa tiếng nữa cuộc họp báo mới bắt đầu.

“Vô dụng!”

Trong phòng nghỉ ở sau hội trường, Chu Du Trinh đi một đôi giày cao gót pha lê.

Cô ta dùng mũi giày nhọn hoắt đá vào người Chu Hồng ở bên cạnh.

Trọng lượng cơ thể Chu Hồng lên tới hơn một trăm kg.

Nhưng Chu Du Trinh dùng lực rất mạnh đá hắn ta.

Hơn nữa, phần gót của đôi giày cao gót rất nhọn, giống như những chiếc đinh đâm vào đùi của Chu Hồng.

Chu Hồng ngã mạnh xuống đất, cái đùi đã sưng tấy vẫn còn đang run lên vì đau.

Lúc này, Chu Hồng không dám kêu to.

Hắn ta cúi gằm đầu, không ngừng xin lỗi Chu Du Trinh: “Cô ba, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!”

“Thứ mà tôi muốn không phải là lời xin lỗi”.

“Một con chó như anh xin lỗi thì có tác dụng gì?”

“Tôi cho anh thời gian tối đa mười phút, đổi hết những thứ dải sắc màu lòe loẹt trong quả bóng đó thành lá vàng và lá bạc cho tôi!”

Chu Hồng vội vàng nói: “Nhưng mà cô ba, chúng ta tìm đâu ra được nhiều lá vàng và lá bạc như vậy bây giờ, quả bóng màu đó thực sự quá to rồi!”

Chu Hồng vừa nói xong, Chu Du Trinh đã chộp lấy một hộp mỹ phẩm bên cạnh và đập nó vào người hắn ta.

Ngay lập tức, bột đủ màu bay khắp nơi.

Rất nhiều người đứng bên cạnh, ngồi bên cạnh nhưng không một ai dám mở mồm nói chuyện, ai nấy đều cúi đầu lo làm việc của mình.

“Không tìm thấy cũng phải tìm!”

“Thân phận cao quý như tôi đây, làm sao có thể dùng mấy cái dải sắc màu bình thường ấy được chứ!?”

Chu Hồng không còn cách nào khác, lê đôi chân tập tễnh của mình, vội vàng bước ra ngoài.

Chu Hồng dắt theo người vào thang máy, vừa xuống sảnh khách sạn.

Nhìn thấy một vài nhân viên mặc đồng phục.

Nhân viên dẫn đầu là do Liễu Bạch đóng giả.

Bọn họ đẩy một cái hòm đi qua.

Khi đi ngang qua, Chu Hồng nghe thấy Liễu Bạch nói: “Mọi người cẩn thận chút”.

“Lát nữa mở hòm ra không được để gió thổi bay những thứ bên trong”.

“Trong đây đều là vàng thật bạc thật, đừng thấy chúng mảnh như vậy mà khinh thường, giá trị cộng lại lên đến hơn trăm nghìn đó”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi