HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Chu Hồng vội vàng dừng bước, hắn ta đột nhiên quay đầu lại.

“Này, mấy người đứng lại cho tôi”.

Chu Hồng nhanh chóng đem người tới đứng vây quanh: “Mở hòm ra cho tôi”.

Liễu Bạch nhìn Chu Hồng nói: “Đây là do ông chủ đặt, không thể mở ra được”.

“Bốp!”

Chu Hồng thẳng tay tát Liễu Bạch một cái.

“Tao bảo mày mở ra thì mày mở ra, mày biết tao là ai không!?”

“Tao là phó giám đốc công ty giải trí thời không Hoa Hạ, là người của gia tộc Chu Thị!”

“Khách sạn này là khách sạn của nhà tao, ở đây tao to nhất!”

“Ông chủ cái thá gì chứ, đợi lát nữa hắn ta nhìn thấy tao, cũng phải nằm rạp dưới đất như một con chó mà thôi”.

Ngay khi chiếc hòm được mở ra, Chu Hồng lập tức cảm thấy vui mừng.

Quả nhiên bên trong chứa đầy lá vàng và lá bạc đã qua xử lý.

Sau đó, Chu Hồng sử dụng những biện pháp cứng rắn, đầy chiếc hòm này đến phòng sau của buổi họp báo.

Chu Hồng nói với Liễu Bạch: “Mau bỏ những lá vàng và lá bạc này vào trong quả bóng màu”.

“Đợi tới thời khắc quan trọng nhất của buổi họp báo, cô ba sẽ đứng dưới quả bóng màu này, hòa mình vào trong làn lá vàng và lá bạc bay rực rỡ và đón nhận những tràng pháo tay của khán giả”.

Nói xong, Chu Hồng vội vàng rời đi.

Chu Hồng vừa đi, có người trèo vào từ cửa sổ.

Người này là Vương Tiểu Thất.

Vương Tiểu Thất cười hi hi bước tới.

Từ trong hòm đựng lá vàng lá bạc, lấy ra hai cái thùng đã được đậy kín.

Ngay lúc Vương Tiểu Thất đang định tháo cái thùng được đậy kín ra, Liễu Bạch đã nhanh chóng đưa tay ra ngăn lại: “Để tôi tháo ra cho, thứ này mùi ghê lắm, tôi sợ cậu không chịu được”.

Vương Tiểu Thất hơi ngẩng đầu, cười nói: “Tôi nói này lão Bạch, anh cũng xem thường tôi quá rồi đó”.

“Không phải chỉ là nước rửa bát được lấy từ khách sạn sao, mùi có thể hăng đến mức nào được chứ?”

“Nhớ lại hồi đầu, tôi và vài anh em vì muốn có cơm ăn nên đã phải đi lục tung thùng rác tìm mấy thứ đồ người ta đã ăn qua rồi”.

Nói xong, Vương Tiểu Thất mở nắp thùng ra.

Ngay khi nắp được mở ra, một mùi hôi thối bốc lên khiến Vương Tiểu Thất lùi lại hơn mười mét.

Cậu ta bịt chặt mũi, thẫn thờ nhìn hết đống này đến đống khác, hết cục này đến cục khác, những vật màu vàng bốc mùi hôi thối đang trôi nổi trong thùng.

“Mẹ nó! Lão Bạch, anh quá tuyệt luôn đó!”

Ông chủ doanh nghiệp Liễu Bạch, đứng trước một thùng bên trong toàn những vật hôi thối bốc mùi nhưng vẻ mặt không hề thay đổi.

Sau khi tiếp xúc với Lý Phong, Liễu Bạch đã thay đổi rất nhiều.

Mặc dù không có sức mạnh mạnh mẽ như đám người Vương Tiểu Thất, nhưng Liễu Bạch là người có đầu óc nhanh nhạy.

Sau khi nhận được lệnh của Lý Phong, anh ấy lập tức phá bỏ nhà vệ sinh công cộng trong làng của mình.

Trên mặt Liễu Bạch hiện lên một tia giễu cợt: “Cô chủ đến từ nhà họ Chu danh giá ở phía Nam à, chẳng phải chỉ có những thứ vàng ngọc đó mới xứng với dòng màu cao quý và và khí chất xuất chúng của cô ta sao?”

“Lá vàng lá bạc đó quá tầm thường rồi, những thứ trong hai cái thùng này mới hợp với cô ta nhất!”

......

Buổi họp báo bắt đầu.

Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Chu Du Trinh bước ra trong sự tán thưởng của đông đảo giới truyền thông và người nổi tiếng.

Buổi tối hôm nay,cô ta diện một bộ váy dạ hội đắt tiền và gợi cảm, khoe nhan sắc và vóc dáng đã qua chỉnh sửa kỹ lưỡng của mình xuất hiện trước mặt mọi người.

Chu Du Trinh đứng giữa sân khấu.

Sau lưng cô ta là một màn hình lớn.

Lúc này, album ảnh cô ta mới chụp đang được chiếu trên màn hình.

Tối nay, Chu Du Trinh đã mời nhiều ngôi sao lớn và người dẫn chương trình nổi tiếng đến làm khách mời.

Trước mặt những người nổi tiếng, cô ta cố gắng hết sức thể hiện ra dáng vẻ thanh tao và cao quý nhất.

Cô ta đón nhận ánh nhìn sùng bái của mọi người xunh quanh.

Cô ta đang rất tận hưởng cảm giác đó.

Từ nhỏ, cô ta đã luôn tận hưởng cảm giác được mọi người quan tâm theo dõi.

Bây giờ cô ta cảm thấy mình là một ngôi sao lớn.

Là nữ hoàng duy nhất.

Tất cả những kẻ ở dưới sân khấu này, đều là thần dân của cô ta, là nô lệ của cô ta!

Sau cơn mưa lời khen ngợi của người dẫn chương trình.

Và những lời tâng bốc nịnh nọt của những người xung quanh.

Album ảnh trên màn hình lớn cuối cùng cũng chiếu xong.

Sau đó, một bài hát rất hay vang lên trong hội trường.

“Các vị khách quý, bây giờ mọi người đang được thưởng thức ca khúc chủ đề trong album mới lần này của cô Chu đây”.

“Vì để sáng tác ra ca khúc này, cô Chu đã đi đến bảy quốc gia”.

“Ở những nơi lãng mạn nhất trên bảy quốc gia này lưu giữ lại hình bóng và tiếng ca cảm động lòng người”.

Giai điệu của ca khúc này, thật sự rất đẹp.

Sau phần dạo đầu, tiếp theo là phần hát chính.

Vừa bắt đầu, một giọng nữ trong trẻo thánh thót vang lên.

Mọi người cũng nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp điệu của âm nhạc, đắm mình trong khung cảnh tuyệt đẹp.

“Sao tôi lại cảm thấy giọng cô Chu lúc nói chuyện và lúc hát lại không giống nhau lắm nhỉ?”

Một người nào đó trong đám đông nhỏ giọng hỏi người bạn bên cạnh của mình.

Người bạn vội vàng bịt miệng người đó lại: “Suỵt, đừng nói gì, cậu muốn chết sao!”

“Chuyện cô Chu này hát nhép có phải chuyện ngày một ngày hai đâu. Mọi người đều biết rõ, nhưng cậu không được phép nói ra”.

Lúc này, giọng hát của người phụ nữ đột nhiên thay đổi!

Giống như người đàn ông ban nãy nói, thì ra giọng hát đó không phải là giọng hát của Chu Du Trinh.

Bây giờ mới chính là giọng hát thật của Chu Du Trinh.

“Bay lượn khắp bầu trời Pa-ra-goay, ai đang giải đáp thắc mắc về những chiếc kim tự tháp....”

Vì âm thanh ở hội trường lúc này là âm thanh trong không gian ba chiều.

Mọi người có cảm giác như Chu Du Trinh đang gân cổ lên gào giọng ca vịt đực của mình ở bên tai bọn họ.

Cảm giác đó thật sự vô cùng đáng sợ.

Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người đều là lấy tay bịt chặt tai lại.

“Mẹ kiếp hát như thế ai mà nghe được!

“Đúng là giọng quỷ kêu!”

Chu Du Trinh đang tận hưởng ánh mắt sùng bái của mọi người, bây giờ sắc mặt đã thay đổi rõ rệt.

Bọn họ đột nhiên quay lại và chỉ vào Chu Du Trinh lớn tiếng mắng: “Chuyện gì thế này? Là ai đã trộn những âm thanh khó nghe như vậy vào ca khúc đẹp đẽ vừa rồi!?”

Thật ra, lúc này Chu Du Trinh không nói gì còn được.

Nhưng bởi vì cô ta mở miệng.

Giọng cô ta và âm thanh phát ra trong bản nhạc gần như hoàn toàn khớp nhau.

Kẻ ngốc cũng biết cô ta chính là người hát gốc của ca khúc này.

Âm thanh quỷ khóc sói gào này chính là giọng hát thật của cô ta.

Mà hơn nữa bây giờ hội trường đang được phát sóng trực tiếp.

Hơn chục nền tảng trực tiếp đang phát video này.

Chu Du Trinh run rẩy vì sợ hãi, vội vàng hét lớn!

“Tắt nhạc cho tôi! Tắt đi! Tắt cả mv đi!”

Các nhân viên ngay lập tức vội vàng tắt nhạc và video đã chuẩn bị từ trước.

“Ơ....”

“Ơ.....”

“Gì thế này....”

Giọng vịt đực trong loa lại biến thành kiểu khác.

Mặc dù giai điệu đẹp đã không còn, nhưng chủ nhân của giọng hát đó vẫn không thay đổi.

Và trên màn hình lớn lúc này, có một cảnh tượng khiến người xem xịt máu mũi.

Trên chiếc ghế sofa làm bằng da thật quý giá, đôi chân dài mặc quần tất đen của Chu Du Trinh dần dần được cởi ra.

Có một người đàn ông mặc vest, mặt trang điểm sáng bóng, đang quỳ ở đó, ra sức dùng lưỡi li3m láp như một con chó con.

Tư thế của hắn ta giống như một con chó con đang không ngừng di chuyển lưỡi của mình trong bát nước.

“Con chó này li3m mạnh hơn nữa cho tao!”

“Li3m đi! A! Thoải mái quá!”

“Nhanh, nhanh nữa lên! Mạnh lên chút!”

“Nếu như hôm nay cậu không làm cho tôi sướng, nam chính trong bộ phim này, tôi sẽ thay thành người khác!”

Quá nóng bỏng rồi.

Rất nhiều tên đàn ông lần lượt dùng tay giữ chặt đũng quần.

Để tránh cho bộ phận nào đó không bị nhô ra ngoài, khiến bản thân khó xử.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi