HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Gió, càng lúc càng mạnh.

Trong cơn gió dữ dội, Cố Ngôn Hi vẫn cảm nhận được luồng khí tức mãnh liệt.

Đây là một loại khí tức nam tính rất đặc biệt.

Lúc này, Cố Ngôn Hi say đắm.

Bởi vì ngay khi mở mắt ra, cô ấy đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lý Phong.

Trầm bổng.

Phiêu du.

Từ địa ngục.

Lên thiên đường.

Cố Ngôn Hi không ngờ rằng, Lý Phong lại xuất hiện vào giây phút cuối cùng của cuộc đời mình.

Anh giống như một siêu anh hùng.

Giữ cô ấy ở trên không, rồi sau đó từ từ hạ xuống đất.

Lý Phong đặt Cố Ngôn Hi đứng vững trên mặt đất, nhỏ giọng hỏi: “Cô không sao chứ?”

Cố Ngôn Hi đang định nói, Hứa Hạo Nhiên hét lên từ trên lầu.

“Anh rể, anh đỡ em với!”

Giọng của Hứa Hạo Nhiên vọng lại trong không khí.

Lúc cậu ta hét lên thì cậu ta đã lao ra khỏi cửa sổ, nhảy xuống.

Viên Đa Đa cũng nhảy xuống cùng Hứa Hạo Nhiên.

Cố Ngôn Hi chưa kịp nói gì, cô ấy đã phải rời xa vòng tay ấm áp của Lý Phong.

Lý Phong giống như một cơn gió.

Như một tia chớp.

Anh lao về phía Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa ở trong không trung!

“Anh rể, em tới đây”

Hứa Hạo Nhiên dang rộng hai tay.

Tuy nhiên, hành động đẹp mắt khi đỡ Cố Ngôn Hi đã không xảy ra.

Bởi vì hai tay của Lý Phong phải đỡ Viên Đa Đa, cô gái nặng hơn một trăm kg.

Còn về Hứa Hạo Nhiên.

Khi Lý Phong còn cách mặt đất tầm bốn năm mét, anh dùng chân đá vào mông Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Nhiên chổng mông lên trời.

Cả người trượt dài trên bãi cỏ hơn chục mét, rồi lăn vào bụi cây gần đó.

Lý Phong đặt Viên Đa Đa xuống đất, đi đến bên cạnh bụi cây, từ trên cao nhìn xuống Hứa Hạo Nhiên, hỏi: “Sao rồi?”

“Phù! Phù phù!”

Hứa Hạo Nhiên nhổ những chiếc lá bay vào trong miệng ra, đau đớn bò dậy.

“Anh rể, sao em cảm thấy nóng quá?”

Lúc này, gương mặt Hứa Hạo Nhiên đỏ bừng bừng!

Nhìn giống như bị bỏng bởi nước sôi vậy!

“Anh rể, em khó chịu quá! Phía dưới của em như muốn nổ tung vậy!”

Lúc này, cả người Viên Đa Đa cũng đỏ hầm hập.

Và trong cổ họng cô ấy phát ra một âm thanh khiến bất cứ người đàn ông nào sau khi nghe xong cũng phải phản ứng lại.

Lý Phong khẽ cau mày, anh đang định nói thì Viên Tuấn Khải đột nhiên dắt mấy chục tên vạm vỡ ban nãy đi đến.

Một đám người lập tức bao vây Lý Phong.

Viên Tuấn Khải nhìn chằm chằm Lý Phong bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Thằng nhãi kia, nếu như không muốn bị chặt đứt tay đứt chân ném vào thùng rác thì mau chóng cút đi cho tao!”

Lý Phong hờ hững nhìn Viên Tuấn Khải, hỏi: “Có thuốc giải không?”

“Ha ha ha ha! Cái thứ này làm sao lại có thuốc giải được chứ?”

Nét mặt Viên Tuấn Khải càng lúc càng trở nên xấu xa.

“Thằng nhãi này, tao thấy tướng mạo của mày trông cũng khá đó”.

“Tao nghĩ mày không nên tọc mạch vào chuyện người khác”.

“Tao cho mày một cơ hội nữa, lập tức cút cho tao”.

“Nếu không tao sẽ đút cho mày thứ này, rồi sau đó ném mày vào chuồng lợn đấy!”

Trong khi nói, Viên Tuấn Khải lấy từ trong túi ra một chiếc lọ thủy tinh trong suốt, bên trong chứa đầy bột màu trắng.

Lý Phong khẽ búng tay.

“Tiểu Thất”.

“Có”.

Đột nhiên Vương Tiểu Thất bước đến như một cơn gió.

“Đút thứ này cho cậu Viên đây và mười mấy anh em bên cạnh anh ta, mỗi người một ít”.

“Sau đó nhốt bọn chúng vào một phòng riêng”.

“Vâng!”

Vừa dứt lời, Vương Tiểu Thất lao đến, giật lọ thủy tinh từ trong tay Viên Tuấn Khải.

Sau đó, các thành viên dưới trướng Vương Tiểu Thất đột nhiên nhảy ra từ hai bên.

Vương Tiểu Thất hành động gọn gàng dứt khoát, đổ bột trắng trong lọ thủy tinh vào miệng từng người một!

Ngay sau đó, một chiếc xe tải nhỏ có thùng kín chạy tới.

Vương Tiểu Thất ném cả chục người, bao gồm cả Viên Tuấn Khải vào phía sau xe tải.

Bên trong xe tải lập tức vang lên nhiều âm thanh khác nhau.

Âm thanh này khiến cho người ta cảm thấy sởn da gà.

Nổi gai ốc.

Nhìn Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa lúc này đã đan chặt tay vào nhau.

Cả hai đều đang thở dốc.

Trong mắt ánh lên một tia dục vọng mãnh liệt.

Bùng cháy!

Cơ thể bọn họ khó chịu như thể bị lửa đốt.

Lý Phong ôm trán, cười nhạt: “Không ngờ rằng, thật sự tôi lại nói trúng phóc”.

Các đây một thời gian, Lý Phong vừa nói đùa với Hứa Hạo Nhiên rằng nhà họ Viên có một cô con gái nặng hơn một trăm kg rất phù hợp với cậu ta.

Không ngờ hai người này lại có duyên đến vậy.

Lý Phong thuê một phòng đơn cho hai người trong một khách sạn năm sao.

Lý Phong ngồi đợi trong quán café.

Cố Ngôn Hi đã thay một bộ quần áo khác, lấy lại tinh thần, bước tới.

Cố Ngôn Hi nhìn Lý Phong, cười dịu dàng: “Cám ơn anh”.

Lý Phong thản nhiên nói: “Vẫn là câu nói đó, bạn bè với nhau không cần nói cảm ơn”.

Cố Ngôn Hi gật đầu.

Lúc cô ấy nhảy xuống lầu, cô ấy đã hoàn toàn từ bỏ.

Vỗn dĩ cô ấy cũng không hi vọng quá nhiều vào tình cảm này.

Cô ấy cũng từng nghĩ rằng cả đời này mình cũng sẽ không thể nào gặp được người mà mình thích được nữa.

Sự xuất hiện của Lý Phong đã mang đến cho cô ấy một bất ngờ và rất nhiều cảm xúc đẹp đẽ.

Những điều này sẽ mãi mãi được cất giấu trong tim cô ấy.

Giờ phút này, Cố Ngôn Hi như được sống lại một lần nữa, cô ấy đưa tay về phía Lý Phong.

Lý Phong cũng lịch sự bắt tay cô ấy.

Một nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt của Cố Ngôn Hi: “Tôi sắp quay về Thành Hải rồi”.

“Lần sau tôi mở concert, anh và Tình Tình nhớ đến đấy nhé”.

“Ừm”.

Lý Phong gật đầu.

Cố Ngôn Hi xoay người, bước từng bước.

Cứ đi mãi.

Nước mắt bất giác rơi xuống.

…….

“Á!!”

“Cứu mạng!!”

Cửa phòng khách sạn bị Hứa Hạo Nhiên đạp mạnh ra.

Hứa Hạo Nhiên nhảy ra ngoài như một con thỏ.

Hứa Hạo Nhiên đang cầm một chiếc gối màu trắng trong tay, che đi phần thân dưới của cậu ta.

Điên cuồng chạy trốn trong hành lang khách sạn.

Khi cậu ta lao đến cầu thang, cậu ta nhìn thấy Vương Tiểu Thất đang đứng hút thuốc ở đó.

Hai người đàn ông nhìn nhau trong ba giây.

Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Hứa Hạo Nhiên, Vương Tiểu Thất bật cười.

Hứa Hạo Nhiên thì bật khóc.

Vương Tiểu Thất cởi áo của mình, khoác cho Hứa Hạo Nhiên, vỗ vai cậu ta.

“Anh Hạo Nhiên, quá tuyệt vời! Đúng tròn một tiếng luôn đấy”.

“Bời vì hai người ầm ĩ quá”.

“Nên tôi đã sơ tán toàn bộ các phòng ở tầng này cho cậu rồi”.

Vương Tiểu Thất đưa cho Hứa Hạo Nhiên một gói khăn giấy.

Hứa Hạo Nhiên xua tay: “Em không có khóc, là do khói của anh làm em sặc”.

Hứa Hạo Nhiên giật điếu thuốc trên tay Vương Tiểu Thất và hít một hơi.

“Khụ khụ khụ!”

“Cay quá!”

“Cái gì cay cơ? Anh Hạo Nhiên, anh đang nói cơ thể của em rất nóng bỏng sao?”

Quay đầu lại thấy Viên Đa Đa đã đứng ngay sau Hứa Hạo Nhiên.

Lông mày phong tình.

Chớp chớp đôi mắt.

“Anh Hạo Nhiên à, lần đầu tiên quý giá nhất của người con gái đã bị anh cướp đi mất rồi, sau này anh phải chịu trách nhiệm với em đấy”.

Chân của Hứa Hạo Nhiên bỗng chốc mềm nhũn, ánh mắt vô hồn, không ngừng lẩm bẩm một câu.

“Làm sao bây giờ?”

“Làm sao cái gì nữa? Gạo đã nấu thành cơm rồi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi