HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Lúc này, giọng nói của Lý Phong truyền tới từ dưới lầu.

Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy Lý Phong như nhìn thấy người thân của mình, vội vào xông đến ôm chặt lấy anh.

Cậu ta nước mắt nước mũi đầm đìa kể lại chuyện vừa xảy ra trong phòng”.

“Anh ơi! Anh rể ơi! Người thân của em”.

“Anh mau nói cho em biết, việc này xử lý như thế nào đi?”

Lý Phong đặt tay vào vai Hứa Hạo Nhiên.

Anh đưa Hứa Hạo Nhiên đến bên cạnh, thì thầm nói.

“Anh hỏi em, không phải bình thường em hay nói thích những cô gái ngực bự sao?”

“Bây giờ em liếc mắt qua đó mà xem, hai ngọn núi trước ngực cô ấy cao như thế nào đi?”

Cái này còn phải nhìn à?

Vừa nãy ở trong phòng, Hứa Hạo Nhiên đã sờ soạng khắp người cô ấy rồi.

Bây giờ hình ảnh ấy tràn ngập trong trí não cậu ta.

Không đúng.

Nhầm rồi.

Tóm lại, nếu như xét từ khía cạnh này, Viên Đa Đa thực sự đã thỏa mãn ham muốn vô hạn của Hứa Hạo Nhiên.

Bởi vì hiện tại, trong số những người phụ nữ mà Hứa Hạo Nhiên biết thì hai ngọn núi của Viên Đa Đa là cao nhất, đây rõ ràng là đỉnh núi Everest!

Tuy nhiên, lý do khiến đỉnh Everest cao như vậy là vì nó nằm trên nóc nhà của thế giới!

Còn số lượng thịt của Viên Đa Đa dù đã chia đôi.

Thì cô ấy vẫn nặng hơn Hứa Hạo Nhiên.

Lý Phong chỉ cần liếc một cái là có thể biết được Hứa Hạo Nhiên đang nghĩ gì.

Anh ghé vào tai Hứa Hạo Nhiên, nói nhỏ vài câu.

Lý Phong càng nói, hai mắt của Hứa Hạo Nhiên càng sáng lên.

Cuối cùng, Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lý Phong, hỏi: “Anh rể, chuyện này là thật sao?”

Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên, anh cười nói: “Lừa em thì anh là chó”.

“Hơn nữa em chưa từng nghe câu người béo đều là những người rất có tiềm lực à?”

“Em nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, nhìn mũi, nhìn mắt, tất cả đều rất tự nhiên”.

“Chỉ cần giảm bớt một chút mỡ trên người cô ấy”.

“Đến lúc đó, người mà trong lòng em ôm chính là một nữ thần thật sự”.

Hứa Hạo Nhiên bị câu nói của Lý Phong làm cho phấn khích.

Hứa Hạo Nhiên nắm chặt tay, thở gấp.

Giống như đang lấy hơi thổi sáo.

Một lúc sau, sau khi hô hấp ổn định trở lại, cậu ta lập tức xoay người, bước đến chỗ Viên Đa Đa.

Hứa Hạo Nhiên nhìn chằm chằm vào Viên Đa Đa: “Cô thật lòng thích tôi sao?”

Viên Đa Đa gật đầu: “Vâng ạ!”

Hứa Hạo Nhiên bước tới, khoác vai Viên Đa Đa và dẫn cô ấy vào trong phòng.

“Nếu như muốn trở thành bạn gái của anh, thì phải nghe lời anh”.

“Không được nhìn các anh chàng đẹp trai khác, không được rời đi mà không nói lời từ biệt, không được cáu giận vô cớ”.

“Lúc anh không vui, em phải dỗ dành anh”.

“Lúc anh vui, em phải vui cùng anh…”

Khi Hứa Hạo Nhiên đang nói chuyện, Viên Đa Đa vẫn luôn cúi gằm mặt, nhìn xuống đất.

Lúc này thằng nhóc Hứa Hạo Nhiên còn cố ý lắc lắc eo, cười hi hi hỏi: “To không?”

“Đáng ghét! Anh xấu quá đi!”

“He he, đàn ông mà không xấu, đàn bà sẽ không yêu mà?”

Nói xong, hai người tình chàng ý thiếp bước vào trong phòng.

Vương Tiểu Thất sững sờ nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt.

Một lúc sau, mới thở ra một câu: “Đại ca, mặc dù tôi rất muốn dùng mấy câu nam thanh nữ tú, trời sinh một cặp để khen ngợi bọn họ”.

“Tuy nhiên, trong đầu tôi cứ luôn xuất hiện ba từ”.

Lý Phong bình thản hỏi: “Ba từ nào?”

“Cẩu nam nữ”.

Lý Phong gật đầu, vô cùng đồng ý.

Hai người này thật sự là một sự kết hợp hoàn hảo!

……

Ở giữa thủ đô và Thiên Môn, có một thành phố nhỏ tên là Kế Thành.

Ở ngoại ô Kế Thành, có một trang viên lớn.

Trang viên Thiết Chưởng.

Trang viên được xây dựng trên nền đất bằng phẳng.

Có một “quốc đạo” vốn dĩ là xuyên thẳng qua trang viên này.

Nhưng vì sự tồn tại của nó, đã làm thay đổi toàn bộ quỹ đạo.

Những người sống trong trang viên này đều mang họ Cầu.

Ở địa phương, họ này không phải là họ phổ biến.

Nhưng tất cả mọi người trong thành phố nhỏ này đều biết rằng, tất cả những người mang họ Cầu đều không thể chọc!

Cầu Tam Nguyên là chủ nhân của trang viên này, ông ta đã hơn sáu mươi tuổi.

Mặc dù đã sáu mươi tuổi, nước da lốm đốm vết chân chim.

Nhưng thân hình của Cầu Tam Nguyên trông rất cứng rắn.

Hai mắt ông ta hiện lên những tia lửa bừng bừng khí thế.

Cầu Tam Nguyên đi qua hành lang dài bước đến cửa phòng con trai mình.

Ông ta liếc nhìn vào trong căn phòng, phát hiện con trai Cầu Thiên Sơn không ở đó.

Cầu Tam Nguyên hỏi người hầu đang dọn nhà.

“Thiên Sơn đi đâu rồi?”

“Cậu chủ đi vào trong thành phố rồi ạ”.

Cầu Tam Nguyên nghe xong, lông mày khẽ cau lại: “Chân nó đi lại không tiện, đến thành phố làm gì?”

“Hình như là cậu chủ của nhà họ Trương lái xe qua đón cậu chủ rồi ạ, nói muốn giới thiệu cho cậu chủ một người”.

Nghe vậy, lông mày của Cầu Tam Nguyên giãn ra.

Con trai ông ta năm nay đã ba mươi hai tuổi.

Do bị bệnh bẩm sinh nên anh ta không đi được bằng hai chân, từ nhỏ đã rất khép mình.

Sau đó, Hậu Thư Hạo đến trang viên Thiết Chưởng.

Nhờ sức ảnh hưởng của Hậu Thư Hạo, Cầu Tam Nguyên dần trở nên lạc quan và vui vẻ, hai người thường xuyên vào thành phố chơi.

Mặc dù không rõ hai người đó đến đó làm gì.

Nhưng mỗi khi từ bên ngoài về, tâm trạng ủ rũ não nề của Cầu Thiên Sơn đều được xóa sạch.

Vốn dĩ Cầu Thiên Sơn là một người lầm lì, u ám và lạnh lùng.

Nhưng Hậu Thư Hạo xuất hiện đã làm thay đổi toàn bộ con người anh ta.

Trên mặt luôn nở nụ cười, đối xử tốt hơn với người trong nhà.

“Chính vì “công lao” của Hậu Thư Hạo mà Cầu Tam Nguyên đã chỉ định Hậu Thư Hạo làm người kế nhiệm.

Khi nghĩ đến Hậu Thư Hạo, một người dịu dàng, nhẹ nhàng, khiêm tốn, lông mày của Cầu Tam Nguyên khẽ nhếch lên vì vui mừng.

Có tài năng xuất chúng như vậy trở thành người kế nhiệm của ông ta.

Trang viên Thiết Chưởng của ông ta sẽ tiếp tục tỏa sáng.

Cầu Tam Nguyên ra khỏi phòng Cầu Thiên Sơn.

Khi đang đi ở sân sau, ông ta đột nhiên nghe thấy một tiếng động lạ ở bên ngoài bức tường.

Nghe giống như tiếng một người phụ nữ đang khóc.

Cầu Tam Nguyên khẽ cau mày, ông ta chắp hai tay sau lưng, bước ra ngoài cửa sau.

“Mấy người là đồ cầm thú! Trả con gái cho tôi! Trả con gái cho tôi!”

Cách đó rất xa, Cầu Tam Nguyên nhìn thấy một cặp vợ chồng già đang khóc lóc ở đó.

Các đệ tử dưới môn phái của Cầu Tam Nguyên bao vây họ, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn bọn họ, sát khí đằng đằng.

Trong đó có một đệ tử, trầm giọng nói.

“Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, người phụ nữ mà hai người nhắc tới không ở trong trang viên chúng tôi”.

“Cậu chủ nhà chúng tôi cũng chưa từng quen biết con gái của bà”.

Cầu Tam Nguyên chậm rãi đi tới.

Ánh mắt ông ta dần trở nên sắc bén.

“Chuyện gì vậy?”, giọng nói của Cầu Tam Nguyên vang lên làm cho mấy đệ tử giật mình.

“Sư phụ, hai người này ở đây gây rối vô lý, chúng con đuổi bọn họ đi là được rồi”.

Tên đệ tử vừa nãy sát khí đằng đằng khi nhìn thấy Cầu Tam Nguyên, lập tức nở nụ cười.

Giọng nói của hắn với cặp vợ chồng già cũng có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Mấy người đừng làm loạn ở đây nữa, mau chóng đi đi”.

“Người mà hai người muốn tìm không có ở trong trang viên chúng tôi”.

Trong khi nói chuyện, một số đệ tử đỡ đôi vợ chồng già dậy, đưa bọn họ rời đi.

“Đợi đã”.

Cầu Tam Nguyên bước tới, vẻ mặt trầm ngâm.

Đôi vợ chồng già thậm chí không thể đững vững trước mặt Cầu Tam Nguyên, họ chỉ có thể đứng dựa vào nhau.

Hai vợ chồng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Cầu Tam Nguyên.

Trong những năm này, Cầu Tam Nguyên rất hiếm khi ra ngoài.

Ngoại trừ thỉnh thoảng ra nước ngoài, thảo luận võ thuật thì phần lớn thời gian ông ta đều tu luyện ở trong trang viên.

Sau bao nhiêu năm tiếp xúc với người thường, ông ta phát hiện ra trong ánh mắt mọi người nhìn ông ta chỉ có sự sợ hãi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi