HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

“Đồ khốn kiếp! Có giỏi thì nhắm vào bà đây!”

“Hôm nay nếu bà đây không chém chết mày, thì bà đây không phải là Phan Thúy Hoa!”

Phan Thúy Hoa này vừa lao được nửa đường, Vưu Khoát Hải mới kịp phản ứng, vội vàng đứng dậy ngăn cô ấy lại.

“Vợ ơi vợ, đừng kích động, đừng kích động”.

“Cậu ấy không phải đến đây để gây chuyện đâu!”

Lúc này, máu đen đặc quánh ở khóe miệng của Vưu Khoát Hải.

Anh ấy quay đầu nhìn Lý Phong.

“Người anh em, cậu là bác sĩ sao?”

“Vừa nãy cậu vỗ một nhát vào ngực tôi, tôi cảm thấy cả người mình dễ chịu hơn rất nhiều”.

Lý Phong, nhìn gương mặt quen thuộc của Vưu Khoát Hải và Phan Thúy Hoa.

Ký ức tuổi thơ quay về.

Lý Phong trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Vưu Khoát Hải, lại bắt mạch cho anh ấy.

“Anh bị người ta đánh bao lâu rồi”.

Vưu Khoát Hải và Phan Thúy Hoa nhìn nhau.

Phan Thúy Hoa nhìn chằm chằm vào Lý Phong: “Làm sao cậu biết chồng tôi bị người ta đánh?”

Lý Phong còn chưa kịp nói, Hứa Mộc Tình ở bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng!

“A!”

Lý Phong lập tức quay đầu lại, phát hiện lúc này Hứa Mộc Tình đang đứng trước bức tường treo những bức ảnh của nhà hàng này.

Những bức ảnh treo trên tường này đều là những bức ảnh cũ.

Hứa Mộc Tình che miệng bằng đôi tay trắng nõn mảnh mai.

Cô vội vàng vẫy tay với Liễu Ngọc Phân: “Mẹ, mẹ mau đến đây xem này”.

“Hai người trong bức ảnh này hình như là hai người hôm đó đã đến nhà chúng ta”.

Hứa Mộc Tình rất ngạc nhiên.

Đó là bởi vì cô nhìn thấy Lý Tấn và vợ của ông ta, Lục An Lam ở trong một tấm ảnh.

Sau khi Liễu Ngọc Phân đến gần, bà ấy cẩn thận nhìn hai người trong bức ảnh rồi gật đầu lia lịa.

“Đúng đúng đúng, chính là hai người này”.

Trong khi Liễu Ngọc Phân đang nhìn Lý Tấn và Lục An Lam, bà ấy cũng cau mày, nhìn chằm chằm vào một chàng trai trẻ đứng bên cạnh hai người này.

Anh ấy khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi.

Trông rất tuấn tú đẹp trai.

Anh ấy trông rất hiền lành với nụ cười tươi trên môi.

Vừa nhìn đã mang đến cho người ta một cảm giác ấm áp lạ thường.

Sau khi Liễu Ngọc Phân cẩn thận nhìn kỹ một hồi, lại quay đầu nhìn Lý Phong.

“Anh rể, anh rể! Thì ra trước đây anh đã từng đến đây!”

“Ôi chao, anh rể, không ngờ trước đây anh cũng đẹp trai phết đấy chứ”.

Hứa Hạo Nhiên cũng đi tới.

Cậu ta vừa nhìn đã phát hiện ra thanh niên áo trắng trong ảnh có phần giống với Lý Phong.

Vừa nhìn là đã nhận ra Lý Phong.

Kết quả là Liễu Ngọc Phân giận dữ đá cho Hứa Hạo Nhiên một cái.

“Thằng nhóc ngốc này, nói linh tinh cái gì thế?”

“Không nhìn thấy ngày tháng được viết dưới cùng của bức ảnh này à?”

“Đây là bức ảnh hơn mười năm trước rồi, lúc ấy anh rể của con mới bao nhiêu tuổi”.

Nói đến đây, Liễu Ngọc Phân không thể không đưa tay ra che miệng.

Bởi vì bà ấy nhìn thấy bên tay trái của Lục An Lam là một cậu bé trạc tuổi Lý Phong lúc bấy giờ.

Đứa trẻ này trông rất đẹp trai.

Diện mạo của cậu bé này, Liễu Ngọc Phân nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Sau khi cẩn thận so sánh với Lý Phong đứng bên cạnh, cuối cùng Liễu Ngọc Phân vỗ tay.

“Thì ra hai người hôm đó đến nhà chúng ta chính là ông bà thông gia!”

Lúc này, Hứa Hiếu Dương cũng đi tới, nhìn thẳng vào mấy tấm ảnh trên tường.

Còn Phan Thúy Hoa đang cầm dao và Vưu Khoát Hải cũng tròn mắt nhìn nhau.

Phan Thúy Hoa ném con dao làm bếp trên tay sang một bên.

Cô ấy nhìn thẳng vào Lý Phong.

Nhìn anh vài lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng cô ấy hét lên.

“Ối trời ơi!”

“Em là Tiểu Phong mà!”

“Đã lớn như vậy rồi, chị nhận không ra luôn ấy!”

Từ khi Lý Phong quyết định trở lại thủ đô, anh đã không có ý định che giấu thân phận của mình nữa.

Lý Phong nhìn khuôn mặt tròn như cái bánh bẻng của Phan Thúy Hoa, cười nói.

“Chị Thúy Hoa, bao nhiêu năm rồi không gặp, chị vẫn không thay đổi gì cả, vẫn xinh đẹp y như trước đây”.

“Đó là điều đương nhiên! Chị gái em là hoa khôi của trường đấy".

Sau màn chào hỏi gia đình Lý Phong một lượt, Phan Thúy Hoa ngồi xuống.

Lúc này, cả gia đình Hứa Mộc Tình nhìn chằm chằm vào Lý Phong.

Bọn họ bây giờ rất muốn biết, thân phận thật sự của Lý Phong là gì?

Hứa Mộc Tình thật sự biết quá ít thông tin về anh.

Từ trước đến nay, Hứa Mộc Tình chỉ biết rằng anh là cậu nhóc năm đó.

Cô không biết Lý Phong từ đâu tới.

Càng không biết mười năm qua, rốt cuộc Lý Phong đã đi đến đâu.

Thời gian trước đây, dù cho Hứa Mộc Tình dùng cách gì, anh cũng không nói.

Mà bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội biết được thân phận thật sự của Lý Phong.

Bây giờ Hứa Mộc Tình có chút căng thẳng.

Cô siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình.

Đôi mắt sáng như ngọc.

Tuy nhiên, Phan Thúy Hoa và Vưu Khoát Hải cũng không biết quá nhiều về gia đình của Lý Phong.

Trước đây cả nhà Lý Phong thường xuyên đến đây ăn cơm.

Bọn họ chưa bao giờ thể hiện đẳng cấp tỏ vẻ mình là một gia tộc lớn, bọn họ chỉ như những vị khách bình thường khác.

“Anh rể, anh chàng đẹp trai trong tấm ảnh đó là ai thế?”

“Em thấy hai người có hơi giống nhau, anh ấy không phải là anh trai của anh đấy chứ?”

Vừa nhắc đến Lý Mộc, một tia sáng lóe lên trong mắt Lý Phong!

Lúc còn nhỏ, Lý Phong luôn coi Lý Mộc là tấm gương sáng.

Ngày nào anh cũng nói rằng sau khi lớn lên, anh phải trở thành một người đàn ông như Lý Mộc.

Cái chết đột ngột của Lý Mộc luôn là nỗi đau không thể nhạt phai trong lòng Lý Phong.

Nỗi đau này mặc dù bình thường không hay nhắc tới.

Nhưng một khi chạm vào, sẽ xé nát tim gan!

Lý Phong trầm giọng nói: “Anh ấy là anh trai của anh”.

“Anh trai ruột”.

Hai mắt Hứa Hạo Nhiên sáng rực lên, vội vàng hỏi: “Anh rể, chán anh thật ấy”.

“Có anh trai đẹp trai như thế này mà không giới thiệu cho bọn em”.

“Hôm nay anh đặc biệt đưa cả nhà chúng ta đến đây dùng bữa là để gặp người anh trai đó đúng không?”

Một cảm xúc khó tả lóe lên trong mắt của Lý Phong.

Tuy nhiên, anh đã không còn là cậu nhóc thích dựa dẫm vào người khác năm đó nữa.

Lý Phong đang định nói, Phan Thúy Hoa đang ngồi bên cạnh Lý Phong đột nhiên đứng dậy.

Cô ấy nhặt con dao làm bếp mà cô ấy vừa ném xuống đất, tức giận xông ra cửa, bước đến trước mặt Tiền Thiều Phong hét lớn!

“Tiền Thiều Phong, anh còn đến đây làm gì!?”

“Tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi!”

“Nhà hàng này là bảo vật quý giá nhất mà bố mẹ tôi để lại cho tôi, chúng tôi không bán!”

“Cho dù phải đóng cửa, chúng tôi cũng sẽ tuyệt đối không bán nhà hàng này cho loại người như anh!”

Lúc này, Tiền Thiều Phong cười tươi rói bước vào.

“Bà chủ Phan, đừng kích động như thế chứ, hôm nay tôi không đến đây để gây chuyện”.

“Tôi đưa bạn gái đến nhà hàng của cô ăn chút gì đó, như vậy được không?”

“Mấy người dùng kỹ năng nấu nướng tốt nhất của mấy người, mang những món ăn ngon nhất của mấy người lên đây”.

“Nếu như bạn gái tôi ăn uống vui vẻ, vậy thì nhà hàng này tôi không cần nữa”.

“Sau này các người có thể hoạt động bình thường trở lại”.

Trong khi nói chuyện, một thân hình mập mạp xuất hiện sau lưng Tiền Thiều Phong.

Viên Đa Đa bước từ ngoài cửa vào.

Cô ấy đã rất lâu rồi chưa đến nhà hàng này.

Trước đây cô ấy thường đi cùng Vũ Khuynh Mặc tới đây.

Viên Đa Đa lúc này có chút lơ đãng.

Cô ấy thậm chí không nhìn thấy gia đình của Hứa Hạo Nhiên.

Cô cúi gằm đầu, tìm bừa một chỗ, ngồi phịch xuống nghịch điện thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi