HÓA RA ANH LÀ CHÀNG TRAI NĂM ẤY

Mọi chuyện xảy ra bên cạnh, cô ấy không buồn liếc nhìn một cái.

Tiền Thiều Phong đi tới, ngồi ở bênh cạnh Viên Đa Đa, cười nói: “Đa Đa, cô muốn ăn gì, tôi bảo bọn họ làm”.

“Tùy anh”.

Viên Đa Đa không thèm quan tâm.

“Đa Đa!”

Viên Đa Đa đang cúi xuống nghe điện thoại, lúc này dường như nghe thấy giọng nói của Hứa Hạo Nhiên.

Cô ấy nghĩ rằng mình nghe nhầm.

Cho đến khi Hứa Hạo Nhiên bước đến bên cạnh Viên Đa Đa, nắm lấy cánh tay của cô ấy.

“Đa Đa, sao em lại ở đây?”

Viên Đa Đa ngây người ra, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên, Viên Đa Đa bất ngờ ném điện thoại sang một bên và lao vào vòng tay của Hứa Hạo Nhiên.

“Hu hu, chồng ơi, sao anh lại tới đây?”

“Chồng ơi, vết thương trên mặt anh đã khỏi chưa? Bọn họ đánh anh có đau không?”

“Anh đến đưa em đi đúng không?”

“Bụp!”

Nhìn thấy Viên Đa Đa kích động lao vào vòng tay của Hứa Hạo Nhiên.

Tiền Thiều Phong đập mạnh vào chiếc bàn bên cạnh.

Anh chỉ tay vào người Viên Đa Đa: “Viên Đa Đa, cô như vậy là có ý gì?”

“Tùy tiện tìm một thằng nhãi đến để làm nhục tôi sao?”

Đương nhiên Tiền Thiều Phong không biết mối quan hệ của Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa.

Theo bản năng, anh ta nghĩ rằng Viên Đa Đang kéo một người qua đường vào diễn một vở kịch để làm nhục anh ta.

Hứa Hạo Nhiên kéo Viên Đa Đa ra phía sau, nhìn chằm chằm vào Tiền Thiều Phong.

“Tôi là Hứa Hạo Nhiên, tôi mới là người yêu của Viên Đa Đa”.

“À không! Tôi là chồng của cô ấy!”

“Hai chúng tôi từ lâu đã có quan hệ đó rồi”.

“Tôi không quan tâm anh là ai!”

“Bây giờ tôi nói rõ cho anh biết”.

“Trên thế giới này, chỉ có tôi mới có thể trở thành người đàn ông của Viên Đa Đa!”

“Anh chỉ có thể đứng dẹp sang một bên được thôi”.

Hứa Hạo Nhiêu ngẩng cao đầu nói.

Cậu ta dương dương tự đắc.

Uy phong lẫm liệt.

Tiền Thiều Phong cười lạnh một tiếng.

“Một con chó không biết từ đâu chạy tới dám khoác lác trước mặt cậu chủ đây, mày muốn chết đúng không!”

Tiền Thiều Phong gầm lên giận dữ.

Nắm đấm của Tiền Thiều Phong nhanh như gió, lao thẳng về phía Hứa Hạo Nhiên.

“Bụp!”

Thời khắc mấu chốt, bóng hình của Lý Phong lóe lên.

Tay của anh dễ dàng chặn nắm đấm của Tiền Thiều Phong lại.

“Thằng chó này! Bỏ cái chân chó của mày ra ngay!”

“Á!”

“Đau, đau quá!”

Sau đó, mọi người nghe thấy âm thanh ‘răng rắc’ vang lên.

Lý Phong mặt không chút biểu cảm đứng ở đó.

Khuôn mặt của Tiền Thiều Phong nhăn nhó vì đau đớn.

Anh ta vừa kêu đau vừa nhìn Lý Phong bằng ánh mắt căm hận.

“Mày dám đánh tao, mày biết tao là ai không?”

“Tao là cậu chủ thứ hai của nhà họ Tiền!”

“Bố tao là Tiền Thành Hào!”

“Rắc!”

Tiếng xương gãy giòn tan vang lên.

Lý Phong trực tiếp đập nát năm ngón tay của Tiền Thiều Phong!

“Á!”

Tiền Thiều Phong run lên vì đau đớn.

Anh ta chỉ biết nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Phong”.

“Mày có bản lĩnh thì đừng có đi!”

“Cậu chủ đây sẽ cho mày biết, kết cục của mày khi dám đắc tội với tao là như thế nào!”

Nói xong, Tiền Thiều Phong giữ chặt tay của mình, xoay người bỏ chạy.

Lý Phong không thèm để ý đến một nhân vật nhỏ như vậy, anh quay người nhìn Phan Thúy Hoa, cười nói.

“Chị Thúy Hoa, em đói rồi”.

Phan Thúy Hoa sững sờ một lúc, trong lúc ngơ ngẩn, cô ấy dường như nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của Lý Phong năm đó.

Cô ấy đáp lại theo bản năng: “Ừ, em đợi một chút nhé, chị lập tức làm thật nhiều món ngon cho em!”

Chẳng mấy chốc, gia đình Lý Phong đã ngồi quây quần trên bàn ăn.

Viên Đa Đa ngồi cạnh Hứa Hạo Nhiên.

Cô ấy quay đầu nhìn Lý Phong, cầu xin.

“Anh Phong, em không muốn quay về”.

“Dù sao cơ thể em, trái tim em đều đã thuộc về Hạo Nhiên rồi”.

“Em không muốn về nhà, em muốn ở cùng với mọi người”.

Lý Phong cười nói: “Chuyện này anh không làm chủ được, em phải hỏi bố mẹ chồng tương lai chứ”.

Lý Phong nói như vậy, Viên Đa Đa thẹn thùng.

“Bọn em vẫn chưa kết hôn mà, sao mà nhanh như vậy đã gọi là bố mẹ chồng được?”

Trong lúc nói chuyện, Viên Đa Đa nhìn Liễu Ngọc Phân: “Mẹ, con muốn ở cùng mọi người có được không?”

Liễu Ngọc Phân cười.

Bà ấy cũng khá thích cô gái hồn nhiên vô tư này.

Trước đây, Liễu Ngọc Phân còn lo lắng Hứa Hạo Nhiên sẽ không tìm được người yêu.

Dù sao đây cũng là do ông trời an bài.

Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa có thể nói là một cặp đôi hoàn hảo.

Hứa Hiếu Dương lần đầu tiên gặp Viên Đa Đa.

Tuy nhiên, khi ở Ninh Châu, lúc nói chuyện điện thoại với Liễu Ngọc Phân.

Liễu Ngọc Phân cũng đã đề cập đến đứa con dâu tương lai này của họ với ông ấy.

Lần đầu tiên gặp Viên Đa Đa, ông ấy thấy Viên Đa Đa có hơi béo, nhưng mà béo rất dễ thương.

Hứa Hiếu Dương tính cách hiền lành, không hề nghiêm khắc.

Theo ông ấy, chỉ cần hai người bọn họ hợp tuổi là được.

Ông ấy sẽ không giống như bố mẹ của nhưng gia đình kia, mọi việc đều dính dáng đến vấn đề lợi ích.

Lúc này, Liễu Ngọc Phân lấy từ trong túi ra một chiếc vòng bạc rất đơn giản.

Có một số hình chạm khắc tinh tế trên chiếc lắc tay bạc này.

Ngoài ra không còn gì đặc biệt.

Liễu Ngọc Phân đưa chiếc lắc tay bạc này cho Viên Đa Đa.

“Con à, chiếc lắc tay này không đắt, nhưng đây là do bà ngoại tặng mẹ”.

“Bây giờ mẹ giao lại chiếc lắc tay này cho con”.

Viên Đa Đa mím chặt môi, đột nhiên hét một tiếng: “Mẹ!”

Sau đó cô ấy mở rộng cánh tay còn to hơn cả đùi của Hứa Hạo Nhiên, ôm chặt lấy Liễu Ngọc Phân.

“Con gái, con gái, con nhẹ nhàng chút, mẹ sắp không thở nổi được nữa rồi”.

Bị Liễu Ngọc Phân nói như vậy, mặt Viên Đa Đa đỏ ửng lên.

Lúc này, Phan Thúy Hoa bê các món ăn mình tự tay nấu lên, đây đều là những món ăn mà năm đó Lý Phong thích ăn nhất.

Khi cả gia đình đang tận hưởng niềm vui, đột nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng la hét ầm ĩ.

“Mẹ kiếp! Thằng khốn nào dám động vào cậu Tiền nhà chúng tao, chán sống rồi đúng không?”

Trong lúc nói chuyện, hơn chục người lao vào, trên người tỏa ra luồng khí mạnh mẽ.

Bọn chúng không phải là đám lưu manh bình thường.

Tên nào tên nấy cơ bắp rắn chắc.

Rõ ràng là bọn chúng đều đã luyện võ từ nhỏ.

Khi nhìn thấy đám người này, Vưu Khoát Hải vội vàng bước lên trước.

“Châu Cường, đang có khách dùng bữa trong nhà hàng, anh lập tức ra ngoài ngay cho tôi”.

“Ha ha ha ha!”

Gã đàn ông tên là Châu Cường cười lớn.

Hắn nhìn Vưu Khoát Hải bằng ánh mắt khinh thường.

“Hai ngày trước mày mới bị tao đánh cho một trận nhừ tử thế mà bây giờ lại dám ra vẻ trước mặt ông đây à?”

“Có tin bây giờ tao đánh gãy hai cái tay của mày, ném xác mày vào thùng rác, làm thức ăn cho chó không!?”

Châu Cường vừa mới nói xong, đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi tới.

Trong chớp mắt, bóng hình Lý Phong lóe lên, đứng ở ngay trước mặt Châu Cường.

Trong chớp mắt, một luồng không khí băng giá như thổi từ đỉnh Everest xuống bao trùm cả cơ thể Châu Cường!

Châu Cường đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát!

Hắn trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Lý Phong.

“Mày là ai?”

Lý Phong nhìn Châu Cường bằng đôi mắt sắc lạnh như tảng băng.

“Vết thương trên người anh Hải là do mày đánh?”

Mặc dù Châu Cường có chút sợ hãi luồng khí thế tỏa ra từ người Lý Phong.

Tuy nhiên trước mặt các anh em của mình, hắn không thể nép vế được.

Vì vậy, hắn ưỡn ngực, vươn cổ lên chửi bới ầm ĩ.

“Mẹ mày! Đúng là bố mày đánh đấy, mày làm gì được tao…”

“Ặc!”

Châu Cường vẫn chưa nói xong.

Tay của Lý Phong bóp chặt cổ hắn, coi Châu Cường như một món đồ chơi, nhấc hắn lên khỏi mặt đất.

Lúc này, giọng nói của Lý Phong lạnh đến thấu xương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi